Chuyến xe bus số 13

Phần 232

2022-03-27 03:33:00

Phần 232: BA NGÀY ĐỊNH MỆNH
Đồng tiền hổ văn ngỡ đã mất, giờ tìm lại được khiến tôi mừng như phát điên, tay run run cầm hộp cơm bằng nhôm, trong lòng lại có cảm giác khó chịu. Thấy tôi ngây người, lão Vũ ngóc đầu qua xem, nhìn thấy đồng tiền thì kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải cậu nói tên què đã mang đồng tiên đi thủ tiêu ư, sao lại quay về đây?”

Tôi ngơ ra một lúc, sau đó mới thấp giọng trả lời: “Lão Vũ à, làm việc tốt giúp người, luôn là chuyện đúng đắn!”

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://bimdep.pro/chuyen-xe-bus-so-13/

Cuối cùng thì hai chúng tôi cũng đến Thông Du một cách thuận lợi, gặp người mà mấy hôm nay lão Vũ cứ nhắc mãi.

Lão Quỷ này tuổi đã trên dưới 60, làn da khô ráp nhăn nheo, những ngón tay nứt nẻ, nhìn là biết xuất thân nông dân làm ruộng. Vốn cái danh lão Quỷ không dễ nghe, cứ tưởng ông ta phải là một người lấm la lấm lét, hoặc thần thần bí bí, ai dè cũng chỉ như một người bình thường, không có gì khác biệt.

Lão Quỷ có vẻ chất phác, chỉ duy một điều tôi hơi bất ngờ, đó là ông ta không hề biết lão Vũ. Là một người quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nghe lão Vũ tự giới thiếu đến nước bọt bay tứ tung, ông ta cứ ngây ra.

Tôi ái ngại nhìn lão Vũ, anh ta quen làm lãnh đạo rồi, tác phong nói chuyện vẫn y như vậy, xa không nói xa, gần không nói gần, chẳng đáng tin chút nào.

Mùa vụ đang lúc bận rộn, lão Quỷ nghiêm túc lắng nghe anh ta khoa chân múa tay một lúc thì hết kiên nhẫn, lễ độ cười nói: “Chuyện cậu nói tôi hiểu rồi, nếu cậu biết ngoại hiệu của tôi, chắc cũng nghe nói quy tắc của tôi rồi chứ?”

Lão Vũ trả lời: “Biết biết, lão ca chỉ bán tin tức, không ra mặt, không bắt ma, không chỉ điểm!”

“Thế cậu còn làm khó tôi làm gì, xin lỗi tôi không xem bệnh cho người khác!”

Dứt lời ông ta xoay người đi xuống ruộng.

Lão Vũ một mặt nghẹn đến xám xịt, tôi thì càng chẳng có gì để nói, lúc đi lão Vũ cứ thế lên thề xuống đảm bảo lão Quỷ sẽ chữa bệnh cho tôi, kết quả lại thành ra thế này.

Lão Vũ xấu hổ, kéo tôi lên đường, cười nói: “Phương pháp của chúng ta sai rồi, nói chuyện ngay trên ruộng làm chậm trễ việc nhà nông của người ta.”

Tôi cười khổ: “Tiếp theo phải làm sao?”

Lão Vũ đi trước, vẫy tay: “Đến cổng nhà ông ấy chờ thôi!”

Tuy lão Quỷ không quen biết lão Vũ, nhưng lão Vũ lại rất hiểu về ông ta. Tên thật ông ta là Vương Thiên Nghĩa, chúng tôi hỏi thăm mấy người là tìm được nhà, cả hai ngồi chờ vật vạ đến tận lúc mặt trời lặn, lão Quỷ mới vác cuốc trở về.

Trông thấy hai chúng tôi ngồi ăn vạ trước cửa, ông ta cũng chẳng nổi cáu, cười hỏi lão Vũ: “Sao thế lão đệ, ở lại xin cơm à?”

Lão Vũ cười gật đầu: “Ừ, xin cơm!” Rồi đẩy đẩy tôi: “Mau kiếm quán nào mua ít đồ ăn sẵn, thêm chai rượu nữa về đây!”

Tôi sửng sốt rồi gật đầu với lão Quỷ, đi mua đồ ăn. Lão Quỷ là người neo đơn, trong nhà ngoài chăn đệm thì chẳng có thứ gì, nói là nghèo chưa đủ, mà phải là nghèo kiết xác mới đúng.

Lão Vũ làm chính sự không ổn, nhưng mấy năm làm lãnh đạo đã rèn luyện được tính nhẫn nại tiếp khách lợi hại, tôi mua đồ ăn quay về, còn bận bày lên đĩa thì đã thấy hai người cười nói rôm rả.

Bê mâm cơm lên, lão Vũ cầm chai rượu rót đầy một chén cho lão Quỷ, cụng ly một cái, uống cạn rồi chúng tôi bắt đầu vào bữa. Khá bất ngờ khi trong bữa ăn, lão Vũ chỉ nói về đề tài hoa màu linh tinh, chẳng hề nhắc nửa lời đến mục đích chuyến đi lần này.

Đây cũng là chỗ xảo quyệt của lão Vũ, sau hai chầu rượu, lão Quỷ không kìm được mà ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tôi một cái. Kể cũng lạ, vừa bị ông ta nhìn, toàn thân tôi cứ như chạm vào điện, giật bắn lên.

Sau khi xem xét xong, lão Quỷ quay sang hỏi lão Vũ: “Ban nãy cậu nói người muốn xem bệnh, là anh bạn trẻ này?”

Lão Vũ cười cười gật đầu, lại rót đầy chén rượu: “Đúng vậy, đi xem bệnh cho tiểu tử này!”

Lão Quỷ bĩu môi, giọng tiếc rẻ: “Khỏi cần xem, sắp chết rồi!”

Lời vừa dứt, tôi sợ đến trợn mắt hốc mồm, lão Vũ cũng run tay, rượu tràn cả ra bàn. Tôi vội đứng dậy tìm cái giẻ lau, lão Vũ giữ tay tôi, ý nói ngồi lại.

“Vừa rồi ông nói…”

Lão Quỷ từ tốn lặp lại: “Tiểu tử này sắp chết!”

Tôi với lão Vũ nhìn nhau, tuy chưa được chứng kiến bản lĩnh của lão Quỷ, nhưng nghe ông ta phán mình sắp chết, vẫn thấy sợ hãi.

Lão Vũ cuống quýt: “Lão ca, lời này phải hiểu như thế nào?”

Lão Quỷ nhấc chén rượu lên uống một hớp lớn, lau miệng rồi đáp: “Tiểu Tử, gần đây có gặp ma quỷ không?”

Tôi thật thà gật đầu, bởi gì ngày hôm qua mình vừa gặp ma xong.

“Vậy đúng rồi, dương khí đã bị tà ma hút hết!”

Tôi thấp giọng nói: “Trước đây thì cứ đến 15 âm lịch…”

Lão Quỷ ngắt lời: “Tôi biết, vậy đủ chết người rồi. Cậu đã thấy ai tiếp xúc tà ám lâu ngày mà sống dai chưa?”

Ông ta nói có lý, người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lý Đồng, hắn ngày nào cũng quá âm, tiếp xúc với ma quỷ, tuổi tác chỉ ngang tôi mà thọ mệnh chẳng bao lâu, cuối cùng còn chết thảm.

Nghĩ tới đây, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nôn nóng hỏi: “Thế ngài xem, tôi còn sống được bao lâu?”

Lão Quỷ ợ một tiếng: “Ba ngày!”

“Cái gì?”

Lão Quỷ không nói đùa, tôi nghe mà cảm giác mình vừa bị tòa án tuyên tử hình, buột miệng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lão Quỷ vẫn trả lời với giọng lạnh lẽo: “Chuẩn bị hậu sự đi!”

Câu này làm tôi sững ra, không khí ngưng kết vài giây, lão Vũ ái ngại cười cười, lại rót đầy chén rượu cho lão Quỷ: “Cái này, lão ca xem, tiểu tử mới có 30 tuổi đầu…”

Lão Quỷ vội giơ tay, thấp giọng nói: “Tôi đây không ra mặt, không bắt ma, không chỉ điểm, chỉ bán thông tin, bữa rượu này coi như là lệ phí đi!”

Lão Quỷ nói chuyện không có mở bài, chẳng có thân bài mà trực tiếp nói cho tôi kết bài bi thảm, đầu óc tôi quay cuồng.

Nói xong, lão Quỷ đứng dậy muôna đi, lão Vũ vội chạy qua ghé sát vào tai ông ta thì thầm mấy câu. Thật không ngờ, sắc mặt lão Quỷ lập tức đại biến, quay đầu đánh giá tôi lần nữa, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Không biết lão Vũ nói gì với ông ta, nhưng nó mang đến sự chấn động lớn, lão Quỷ ngồi đó thở dài, giống như đang suy nghĩ điều gì. Tôi bất an hỏi: “Quỷ bá bá, ngài giảng tiền căn hậu quả tốt xấu cho tôi một chút đi, ngài thấy đấy, tôi không đau không ngứa, chẳng biết sẽ chết vì cái gì!”

Lão Quỷ thở dài, rút nhúm thuốc lá với tờ giấy, liếm chút nước bọt rồi về thành điếu thuốc, chậm rãi nói: “Thứ cậu chọc phải cực kỳ lợi hại, thực ra nếu không phải bản tính tốt, cậu đã chết từ hôm qua rồi, chẳng còn mạng mà đến tìm tôi.”

Chợt nhớ đến cô gái mắt to hôm qua, cô ta cứ tìm cách nhờ tôi đưa đến bìa rừng, đó là nơi xác cô ta trôi dạt, nếu không phải lo lắng an nguy lão Vũ mà đi cùng, có lẽ đúng là mình đã mất mạng.

Lão Quỷ biết chuyện xảy ra với tôi hôm qua ư?

“Quỷ bá bá, có phải tà ma hôm qua tôi thấy không? Nhưng tôi và lão Vũ đi cùng nhau, sao anh ấy lại chẳng việc gì?”

Lão Vũ sửng sốt: “Đang nói chuyện của cậu, sao lại kéo cả tôi vào?”

Tôi trầm giọng: “Anh còn nhớ hai cô gái xinh đẹp ở phòng bên cạnh không, họ đã chết mấy năm trước rồi!”

Lão Vũ tái xanh mặt, nghi hoặc hỏi tôi: “Hai cô gái? Chẳng phải chỉ nghe tiếng động thôi ư, sao cậu biết ở cạnh phòng chúng ta là hai cô gái? Tôi đâu có thấy ai?”

Tôi cứng họng, thất sắc!

Lại nhớ đến chủ khách sạn có đưa chìa khóa phòng cho hai cô gái, hắn tuyệt đối trông thấy họ, nhưng giờ hắn đã chết… Tôi không khỏi ớn lạnh sống lưng, lão Quỷ nói đúng, ngày thường mà gặp ma, chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Lão Quỷ liếc nhìn lão Vũ, giống như hạ quyết tâm cao độ, nói: “Mấy chục năm nay tôi chưa từng phá vỡ quy củ, nhưng cậu ấy đã được gửi gắm, vậy tôi đanh phải giúp.”

Dứt lời, ông ta quay đầu nói với tôi: “Tiểu tử, cậu ở lại đây 3 ngày đi. Nếu ba ngày sau cậu không chết, thì coi như xong việc, nếu cậu chết…”

Lão Vũ ái ngại ho khan: “Nếu cậu ấy chết thì đừng đề cập đến!”

Lão Quỷ nói không rõ ràng lắm, tôi trùng xuống, hỏi: “Tại sao phải là 3 ngày?”

“Trong vòng 3 ngày, sẽ có thứ không sạch sẽ đến tìm!”

Lão Quỷ nói chẳng đắn đo, tôi nghe mà tự nhiên cảm giác đồng tiền hổ văn trên cổ phát ra hàn khí, đại họa đến để cướp nó ư?

Chẳng dám hỏi thêm, lão Quỷ phá quy củ mấy chục năm giúp mình, tôi không muốn ông ta cảm thấy phiền phức, tất cả cứ chờ ba ngày sau rồi tính.

Cả bữa ăn trôi qua trong sự thấp thỏm bất an, sau khi lão Quỷ đồng ý giúp đỡ, lão Vũ không mới rượu ông ta nữa. Ăn xong, lão Quỷ bảo tôi ra chuồng bò, hứng một chậu nước đái bò, nói ra tối nay cần dùng. Thế nhưng bò có chịu đái đâu, tôi muốn cho nó uống nước, mà cho thêm đường nó không uống, cho thêm muối nó cũng không chịu, cuốu cùng nghĩ ra một chiêu, đốt đống lửa cạnh chuồng…

Đống lửa bừng lên, chỉ nửa giờ sau, nhiệt độ bên trong chuồng nóng như cái lò, rốt cuộc hai còn bò cũng chịu thò đầu ra máng uống nước. Sau đó thì hứng được một chậu to nước đái bò.

Lão Quỷ bảo tôi trốn sau chuồng bò, dùng nước tiểu rải một vòng xung quanh, dặn tôi bất kể có nghe âm thanh gì cũng không được ra ngoài. Ơ, sao cứ như Đường Tăng trong Tây Du Ký vậy?

Tối đến tôi thành thành thật thật mà ở chuồng bò, trong lòng lo sợ bất an. Hai con bò nhà lão Quỷ cũng khá ngoan ngoãn, chúng không sợ người, tôi nằm gối đầu lên mình bò, cố gắng qua đêm.

Tình cảnh hiện giờ giống hệt ở Hoài Hồ thôn, lúc đó Khâu lão thái giúp tôi bắt ma, cuối cùng lại ảnh hưởng đến tính mạng bản thân. Nói như vậy, nếu thất bại, liệu lão Quỷ có kết cục giống Khâu lão thái không?

Bản thân đã liên lụy quá nhiều người, nghĩ vậy tôi vô cùng phiền muộn, đúng lúc này chợt nghe tiếng kẽo kẹt, chuồng bò rung động, hình như có thứ gì muốn xông vào.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0