Phần 231
2022-03-27 03:33:00
Con bé vừa nói xưởng lót giày, tôi cứng đơ người, theo bản năng lùi về sau một bước. Nhà máy lót giày là đời trước của khách sạn, vậy mà con bé lại nói ra? Nó cũng không nhiều lời với tôi, xoay người bước về phía khách sạn.
“Mẹ em làm công việc gì?” Tôi hỏi thử.
Con bé vẫn không trả lời, cái dáng cô đơn chiếc bóng làm người nhìn đau lòng. Nhưng nếu nó không nói đây là xưởng lót giày thì không sao, nhưng nói ra rồi tự nhiên tôi có cảm giác sợ hãi, kinh nghiệm nửa năm nay cho tôi biết, không thể giúp con bé được.
Thấy tôi không đi theo, con bé quay đầu liếc một cái, đôi mắt long lanh tuyệt vọng như sắp khóc, cái tật dễ mềm lòng của tôi lại tái phát, cắn răng giậm chân rồi bước theo.
Con bé không đi vào khách sạn, mà dẫn tôi vòng ra phía sau, đằng trước trang trí lộng lẫy, không ngờ mặt sau khách sạn lại vô cùng cũ kỹ, thậm chí có những mảng gạch còn lộ ra ngoài. Đủ thấy rằng tay chủ người Đài Loan chỉ là kẻ thích hào nhoáng bên ngoài.
Con bé đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã biến mất sau góc khuất, tôi vừa định quẹo vào thì đột nhiên một bàn tay chụp lấy lưng áo. Giật mình khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại, thì ra là lão Vũ.
Lão Vũ nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Tôi chỉ về phía trước, trả lời: “Giúp đỡ một chút ấy mà. Chẳng phải tôi đã bảo anh chờ trong phòng ư, sao lại xuống đây?”
Lão Vũ kéo tôi ra chỗ có ánh sáng, đáp: “Nghe tiếng ồn ào bên dưới, còn có cả tiếng xe máy rú ga, tôi không yên tâm.”
“Haiz!” Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Báo cảnh sát chưa?”
Lão Vũ gật đầu: “Cậu vừa bước ra khỏi cửa là tôi báo luôn rồi, chẳng biết sao cảnh sát vẫn chưa tới. Vừa rồi có chuyện gì mà ồn ào thế, cậu cãi nhau với chủ khách sạn à?”
Tôi xua tay: “Là em trai của hắn, chắc là mang tang vật đi thủ tiêu, hắn có nghề lắm, tôi không cản nổi.”
“Thủ tiêu tang chứng? Nếu thế thì dù cảnh sát có đên, chúng ta cũng chẳng có cớ gì tố cáo?”
Tôi lắc đầu: “Chuyện đó là chuyện nhỏ thôi, cái mấu chốt là không tìm được đồng tiền hổ văn!”
Lão Vũ thì không quan trọng chuyện đó, nói: “Đồng tiền có mất cũng chả ảnh hưởng đến tính mạng cậu, chờ cảnh sát đến nhờ họ tìm giúp, điều quan trọng trước mắt vẫn là phải mau chóng đi tìm lão Quỷ.”
Mấy ngày nay lão Vũ cứ nhắc đến lão Quỷ suốt, tuy rất tò mò về nhân vật này, nhưng tôi không cách nào rời đi khi chưa làm rõ đồng tiền hổ văn ở đâu.
“Lão Vũ, anh cứ quay về phòng đi, hai anh em họ nhất định có liên lạc với nhau. Anh canh chừng đồ vật trong bồn cầu, đừng để chủ khách sạn hủy nó, tôi còn có việc ở đây đã.”
Lão Vũ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng được, cậu tiếp tục ở đây chờ cảnh sát, tôi lên phòng trước.” Dứt lời, xoay người đi vào khách sạn.
Bị lão Vũ cắt ngang, đã chẳng thấy bóng dáng con bé đâu nữa, mà lòng tôi cũng dấy lên nghi hoặc, tìm mẹ, đằng sau khách sạn tối như hũ nút, sao mẹ nó lại ở đó được?
Có cảm giác không ổn, tôi không đi tới nữa mà quay về bậc thềm khách sạn ngồi hút thuốc. Chờ đến 1h sáng, vẫn chẳng thấy cảnh sát đâu, tôi thực sự hoài nghi lão Vũ đã gọi nhầm số. Mẩu thuốc chất đầy dưới chân, tôi thất vọng thở dài, vừa đứng lên vươn vai thì bỗng một người từ cửa đi vào, dáng đi yểu điệu thướt tha, là cô gái có đôi mắt to kia. Trông thấy cô ấy, tôi ngây ngẩn cả người.
Trước khi xuống đây, rõ ràng mình còn nghe thấy tiếng khóc bên phòng cô ta, dù biết tiếng khóc do người bày trò, nhưng có cả tiếng nói chuyện phiếm pha tạp trong đó, chắc chắn là sự thật.
Thấy tôi ngồi ngoài bậc thềm, cô gái cũng tỏ ra bất ngờ, lại gần hỏi: “Anh không ngủ, ra đây ngồi làm gì?”
Tôi không trả lời câu hỏi, cảnh giác nhìn cô ta chằm chằm, hỏi ngược lại: “Cô thì sao? Cô ra ngoài từ khi nào?”
Cô gái lau mồ hôi trán, ngồi xuống cạnh tội: “Lúc chiều gặp anh xong thì ra ngoài luôn, cơm nước xong mới về. Ở đây buổi tối không khí khá trong lành!”
Tôi hít sâu một hơi, cuộc sống thành phố áp lực cao, cuộc sống diễn ra chớp nhoáng, rất nhiều người có thói quen đi dạo đêm, chuyện này bình thường. Nhưng tiếng nói chuyện trong phòng cô ấy…
Là cô bạn kia sao? Tự lẩm bẩm một mình, hay có bạn khác tới chơi?
Tôi nghi hoặc hỏi: “Thế ai ở trong phòng cô? Tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện!”
Vừa hỏi xong thì sắc mặt cô gái thay đổi: “Anh trêu tôi đấy à? Sao có thể có người nói chuyện trong phòng tôi chứ?”
“Không phải cô bạn của cô à?”
Nhớ lại một chút về người bạn của cô ấy, tóc vàng, phần mái cắt búp bê đáng yêu, bèn tả lại, ai dè cô gái mắt to giật mình, sửng sốt một lúc, hỏi: “Anh nói gì? Cô ấy đến đây cùng tôi?”
Tôi gật đầu, trong lòng thầm thấy chuyện này có vẻ quái lạ, hỏi lại: “Đúng vậy, cô không ở trong phòng, vậy người nói chuyện phải là cô ấy chứ?”
Chiếc khăn tay của cô gái đột nhiên rơi xuống đất, toàn thân run lên lẩy bẩy: “Sao có thể, người anh ta rất giống bạn thân tôi, nhưng cô ấy chết hai năm trước rồi!”
Không hề dự liệu được cô ta sẽ nói như vậy, đầu tôi lập tức ong lên một tiếng: “Đã chết? Cô chắc chứ?”
Cô gái không hề do dự đáp: “Chắc chắn, bị chết đuối!”
Tôi sững sờ, hoảng loạn lấy điện thoại ra xem lịch, từ giờ đến 15 âm còn xa, theo thực tế mà nói, mình không dễ gặp ma mới đúng chứ?
“Cô đi du lịch có một mình?”
Thấy tôi hoảng hốt, cô gái cũng có chút dè dặt: “Đúng vậy, một mình tôi đi giải khuây. Anh phát hiện cô ấy đi theo tôi từ khi nào?”
Tôi đáp: “Từ chạng vạng tối hôm qua, lúc xe chúng ta bị hỏng, sang đây ngủ, tôi đã thấy hai người đi cùng nhau.”
Nhớ lại lúc gặp hai người hôm qua, đúng là chưa hề thấy họ nói chuyện cùng nhau, càng nghĩ tôi càng thấy sợ, cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên. Ban nãy còn tự cho là mình thông minh, áp tai vào tường nghe lén, thắc mắc tại sao tiếng khóc không hù dọa được hai cô gái, hóa ra trong phòng là có ma thật!
Cái khách sạn này quả là không hề đơn giản, thật thật giả giả cứ trộn lẫn vào với nhau.
Chột dạ, tôi nuốt nước bọt, cô gái thì đang căng thẳng, hai tay cứ đan vào nhau. Một lúc sau, cô ấy mở miệng trước: “Làm sao bây giờ, anh nói làm tôi giờ không dám về phòng.”
Tuy tôi chưa nói gì, nhưng suy nghĩ cũng giống cô ấy, cô gái nói tiếp: “Từ giờ cho tới lúc trời sáng còn lâu, giờ đến ngồi ngoài cửa tôi cũng sợ, hay là đổi nơi ở khác đi?”
Tôi bất an nhìn đồng hồ, đã gần 2h, sao cảnh sát còn chưa tới?
“Đổi nơi ở? Đổi đi đâu được, ở bên kia sườn núi kia hình như có khách sạn, nhưng tôi chưa thể đi!”
Cô gái sốt ruột thở dài: “Hay là khỏi tìm khách sạn, cứ tìm nhà dân nào đó gần đây xin ngủ tạm. Tôi nghe nói gần bìa rừng đằng kia có một căn nhà, đó là căn gần nhất.”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ta, bất kể thế nào cũng không dám ở lại, ngẫm ra thì cũng là nhi nữ thường tình.
“Bên kia? Trên lầu tôi còn một người bạn, phải về đón anh ấy nữa. Cô có nhớ đường không, hay là tôi đưa cô qua đó trước.”
“Có nhớ, ban nãy đi dạo đêm tôi nhớ rất rõ.”
Thấy tôi đồng ý đưa mình đi, cô gái tỏ ra đầy hy vọng. Tôi thở dài đứng lên, vừa định bảo cô ta dẫn đường, nhưng nghĩ lại, lão Vũ vẫn ở trong phòng, kế bên lại có ma ám, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự không yên tâm, nói: “Không được, tôi lo cho bạn mình lắm, phải lên gọi anh ta xuống đã, cô chờ tôi một lát, nhanh thôi.”
Cô gái không quá tình nguyện: “Gần đây thôi mà, anh đưa tôi đi trước được không?”
Tôi lắc đầu, khí xử: “Tình hình bạn tôi còn chưa biết thế nào, rất nguy hiểm, phải lên đưa anh ấy xuống. Cô chờ tôi, 2 phút thôi!”
Nói xong cũng chẳng chờ cô ta đồng ý, tôi vội chạy nhanh vào khách sạn. Vừa lên đến tầng 2, lại trùng hợp bắt gặp một bóng dáng lén lút đứng ở phòng 207 cuối hành lang, chính là tay chủ người Đài Loan.
“Đừng có vào!” Tôi hô to.
Nhưng vẫn chậm mất một bước, hắn đã đẩy cửa đi vào trong. Toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng rảnh quan tâm hắn, chỉ cầu nguyện lão Vũ đừng gặp chuyện gì.
Mở cửa, trong phòng trống không, chẳng có bóng người. Lòng tôi lạnh đi, không xong rồi! Đờ người ngồi phịch xuống ghế, đang tuyệt vọng đến đỉnh điểm thì chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi căng thẳng quay đầu thì trông thấy bé gái cầm hộp cơm đang đứng.
“Ca ca, em nói cho anh chú ấy ở đâu, anh có thể giúp em không?”
Nhìn chằm chằm vào con bé đáng thương, tôi hỏi: “Ở đâu?”
“Em tìm được mẹ rồi.” Con bé chỉ về phía sau khách sạn: “Ở sau đó, mẹ em bị tảng đá lớn chắn đường!”
Tôi sửng sốt, có chuyện này thật sao?
Trong lúc nhất thời, những chuyện trùng hợp cứ liên tiếp xảy ra, lòng tôi loạn như tơ vò, nhưng trước mắt cũng chả có lựa chọn nào khác, đành gật đầu. Thấy tôi đồng ý, con bé vẫn giữ nét mặt âm trầm, xoay người chạy như chớp xuống dưới lầu.
Ra ngoài đại sảnh, lại chẳng thấy cô gái mắt to đâu nữa, cô ta không nghe lời chờ, tôi có một dự cảm, hình như ngoài mình ra thì ai cũng xảy ra chuyện vậy.
Con bé dẫn tôi ra phía sau khách sạn, tôi bật đèn pin thì theo bó vào một chỗ có tảng đá lớn, nó chỉ tảng đá nói: “Mẹ em bị kẹt dưới này!”
Khối đá này là trộn bằng xi măng, nhìn rất nặng, bị nó đè lên thì cứ cho là con bé nói thật, mẹ nó cũng sớm mất mạng rồi. Bỏ điện thoại xuống, cắn răng cố sức dịch một đầu tảng đá ra, còn chưa trông thấy bên dưới có cái gì thì chợt ngoài kia vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Cuối cùng thì họ cũng tới!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://bimdep.pro/chuyen-xe-bus-so-13/
Lão Vũ được phát hiện đang nằm hôn mê ở đại sảnh tầng một, chủ khách sạn chết trong phòng 207, nghe nói là sợ quá vỡ tim.
Mọi việc xong xuôi tôi mới được biết, từ sau trận lụt năm đó, cảnh sát tương đối kiêng kỵ nơi này, nếu nhận được báo án, chỉ cần không phải án mạng lớn thì hầu như sẽ không tới lúc nửa đêm. Sở dĩ họ đến đây là vì có tài xế trên đường báo án mạng, đó là em trai chủ khách sạn tông xe máy vào gốc cây ven đường, chết.
Trong cái túi đen hắn mang theo là rất nhiều đồ trang sức quý giá, có cả ví tiền của người đàn ông trung niên cùng cái đồng hồ của người mặc quần lót. Đúng như tôi dự đoán, cảnh sát đã tìm thấy vô số thiết bị điều khiển từ xa trong các căn phòng, họ nói tên em trai vốn không công ăn việc làm, đến đây đã lâu nhưng chỉ lang thang kiếm sống bằng nghề trộm cắp. Sau khi xưởng lót giày bị lụt, hắn gọi anh mình từ Đài Loan sang, mua lại mảnh đất với giá rẻ như cho.
Hai anh em chúng cải tạo nơi này thành một khách sạn xa hoa. Thật không ngờ người tính không bằng trời tính, đắc ý chẳng bao lâu thì người anh đã bị em trai kéo vào con đường lừa đảo. Sau khi xác định những khách trọ có tiền, chủ khách sạn phụ trách dùng điều khiển từ xa hù dọa, tên em trai thì trèo cửa sổ vào khoắng đồ. Bóng người nhảy lầu tôi nhìn thấy, thực ra là hắn trèo tường không may trượt ngã.
Dưới tảng đá đằng sau khách sạn có một mảnh xương khô, cảnh sát đào xung quanh thì phát hiện một cái xác năm đó chưa vớt hết. Nghe cảnh sát kể, sau trận lụt, có một câu chuyện đồn đại vô cùng cảm động, một cô bé mang cơm cho mẹ ở xưởng lót giày, bất hạnh gặp nạn, lúc vớt ra, trên tay con bé còn giữ chặt hộp cơm!
Ngồi trên xe khách đi Thông Du, tôi đã kiệt sức, dựa người vào ghế. Lão Vũ thì háo hức, trên đường lấy điện thoại của tôi search baidu, đưa tôi xem những tin tức về trận lũ lụt năm xưa.
Tôi lơ đãng lướt xuống một tin bên dưới, nó nói về hai cô gái đẹp từ Tứ Xuyên đi du lịch đến gần xưởng lót giày thì gặp nạn, một người xác bị trôi vào trong xưởng, người còn lại xác dạt vào bìa rừng cạnh đó…
Đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác chưa từng bị lẫn lộn như thế bào giờ. Xe chạy được một lát thì bà cô ngồi ghế sau vỗ tôi, hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu làm rơi hộp cơm này!”
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên giữa lối đi sàn xe có một hộp cơm bằng nhôm dính đầy đất, nhưng nó vô cùng quen mắt. Tôi nhặt lên, chậm rãi mở ra xem, bên trong là đồng tiền hổ văn bị mất!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro