Phần 233
2022-03-27 03:33:00
Tiếng động bất thình lình làm tim tôi nhảy lên cổ họng, nương ánh đèn sợi đốt mờ mờ treo trên đỉnh chuổng, tôi ngồi thẳng dậy gắt gao nhìn ra ngoài cửa gỗ, mấy giây sau, tiếng kẽo kẹt lại vang lên, cán cửa bị đẩy ra, người thò đầu vào là lão Vũ.
Thấy đó là lão Vũ, rốt cuộc tôi đang căng chặt thần kinh cũng thả lỏng, lão Vũ lại gần ngồi xuống, tôi bất an hỏi: “Lão Vũ, anh không ở trong nhà, ra đây làm gì?”
Lão Vũ khoanh chân đáp: “Không ngủ được, ra đây nói chuyện với cậu.” Nói xong lại thở dài: “Vẫn là đại ca đây hại cậu, mới 30 tuổi đầu mà chỉ còn thọ mệnh có 3 hôm.”
Tuy nói trôi chảy, nhưng biểu hiện hối hận của lão Vũ tuyệt đối là thật, vì để bảo mệnh, anh ta ném cái chuyến xe 13 cho tôi, ban đầu thì tôi rất căm hận, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, sự thù ghét cũng tiêu tan đi hết, hoặc có thể nói, đây là số mệnh!
Tôi lại nhích một chút về phía con bò già cho ấm ngưởi, không muốn so đo với lão Vũ, hỏi: “Lúc chiều sợ phiền nên tôi không hỏi lão Quỷ. Ông ấy có nói với anh, thứ gì đến tìm tôi không?”
Lão Vũ lắc đầu: “Sau khi bố trí cho cậu xong, lão Quỷ đi giết hai con gà, từ đó tới giờ cứ bận bôi máu gà lên vải, không có thời gian nói chuyện. Có điều tôi đã đại khái đoán được, tà ám là thứ gì.”
Tôi kinh ngạc: “Anh biết?”
Lão Vũ cười, khẽ gật đầu: “Tôi, cậu và cả lão Đường, cùng với những tài xế đã chết, hẳn là gặp cùng một thứ tà ám giống nhau.”
Trong lòng tôi thầm mắng, vậy thì khác gì không biết, nhưng không nói ra.
“Nhưng số anh may, được Hà tiên sinh cứu giúp.”
Lão Vũ thở dài: “May cái gì, mấy năm nay sống trong lo lắng đề phòng, đến một giấc ngủ ngon cũng là điều xa xỉ.”
Tôi cười khổ một tiếng, lão Vũ nói tiếp: “Thực chất cái hồi đẩy chuyến xe cho cậu, lão Đường có đi tìm tôi, vì chuyện này mà hai chúng tôi còn suýt trở mặt. Nói cho cùng, lão Đường vẫn coi cậu là bạn bè, vì nhắc nhở cậu mà nói chuyện tai nạn xe cho nghe, bán đứng chính bản thân mình.”
Tôi thở dài, nhớ lại những lời lão Đường nhắc nhở, hỏi: “Anh nghi ngờ tà ám gây tai nạn có liên quan đến bà lão để quên sọt đồ ăn? Thế cái đêm anh suýt xảy ra chuyện, bà ấy có xuất hiện không?”
Lão Vũ lắc đầu: “Không!”
Tôi thất vọng nói: “Vậy thì quy luật đã bị phá vỡ. Sự xuất hiện liên tiếp của bà lão đúng là bất thường, nhưng vô chứng cứ mà đoán bà ấy không phải người thì có quá đáng lắm không?”
Lão Vũ vẫn luôn tin chắc tà ám chính là cái bóng người mờ mờ trên hộp đen mà camera ghi lại, nhưng tôi không nói anh ấy biết, bà lão quên sọt chính là nhân chứng, nếu nói ra, có lẽ không chỉ nghi ngờ, mà anh ấy sẽ khẳng định tà ám là bà ta mất.
Trong lòng tôi, tuy lời bà lão nói, lão Đường không phải vì tránh bà ta mà lao xuống đập, điều này rất đáng nghi, nhưng nói cho cùng thì tôi vẫn cho rằng tà ám gây chuyện chính là đại họa.
Đúng lúc này thì ngoài trời chợt nổi gió to, đêm nay sắc trời vẫn luôn rất đẹp, sao đột nhiên lại nổi gió? Tiếng chuồng bò bị thổi vang lên ken két ghê tai, hai chúng tôi cùng nhìn về phía cửa, thấy bất ổn, tôi đẩy lão Vũ: “Lão Vũ, nguy hiểm lắm, anh mau vào nhà tìm lão Quỷ đi!”
Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, cửa chuồng bò bị đóng chặt cũng bật tung ra, lão Vũ gật đầu lia lịa: “Tôi vào tìm lão Quỷ, cậu ở yên đây, nhớ kỹ lời ông ta dặn!”
Nói rồi liền lao ra ngoài. Lão Vũ vừa đi thì tiếng gió dần nhỏ lại, nhưng điều khiến tôi bất an đó là, hai con bò già như nhận ra cái gì, đột nhiên đứng dậy kêu lên.
Thấy hai con bò có phản ứng bất thường, tôi đoán nhất định là tà ám đã tìm tới, cụ thể mà nói, là đại họa, hay chính là lục mãng tới!
Hai con bò như đối đầu cường địch, mỗi con một bên đứng kẹp tôi vào giữa, tôi không bỏ chạy, cũng không hành động gì, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng lời của lão Quỷ, ngoài việc ngồi giữa vòng nước đái bò mà run thì hết cách.
Gió ngừng, ngừng một cách đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước, cứ như nãy giờ chưa từng có gió thổi vậy. Hai con bò không kêu nữa, tôi thì vẫn chưa dám buông lỏng cảnh giác, nó đã tới, làm sao lại dễ dàng bỏ đi như vậy được.
Trong chuồng bò dần yên tĩnh trở lại, tôi có thể nghe được tiếng chính mình đang thở dốc. Sự yên tĩnh đến lạ kỳ kéo dài vài phút, bỗng nhiên con bò đứng bên phải tôi nhảy dựng lên điên cuồng, đôi mắt lồi của nó vằn tia máu, như đang chống lại đồ vật vô hình nào vậy.
Nó không ngừng hất hai chân sau, xoay vòng quanh bãi đất trống có vẻ rất khổ sở, con bò còn lại không đi qua hỗ trợ mà đứng yên bên cạnh tôi, một tấc không rời.
Tiếng con bò rống lên càng lúc càng lớn, cơ thể to lớn của nó va đập vào vách chuồng. Chuồng bò được xây bằng gạch, chỉ chốc lát, toàn thân con bò đã tươm máu, nhưng nó không từ bỏ, rống lên càng hăng, tựa như ngày càng chống trả kịch liệt hơn.
Nhìn còn bò bị tà ám tra tấn, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ hận không thể đi qua trợ giúp, nhưng mình đâu có nhìn thấy gì!
“Rầm!” Một tiếng, cánh cửa gỗ bị đá văng, rốt cuộc lão Quỷ cũng xuất hiện, trên tay cầm tấm vải dài đến 2m, đẫm máu gà, đang nhỏ giọt tong tỏng, lao vào, buộc nó lên chân sau con bò.
Tấm vải buộc vào chân, con bò không phản ứng kịch kiệt như nãy nữa, vài phút sau thì nó dần dần ổn định lại.
Con bò thở hồng hộc, quỳ rạp trên mặt đất, lão Quỷ cúi xuống sờ tay vào mắt nó, sau đó bôi lên chính mắt mình. Tôi có từng nghe nói, lau mắt bằng nước mắt trâu bò có thể nhìn thấy được ma quỷ.
Lão Quỷ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi đã xác định là an toàn, ông ta vẫy tay ý bảo tôi không cần sợ hãi.
“Lão Quỷ bá bá, tà ám đi rồi sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lão Quỷ khẽ gật đầu: “Không sao rồi.”
Tôi còn chưa hoàn hồn, nhìn một vòng quanh chuồng bò, chợt phát hiện gần con bò kia có dấu máu, dấu máu rất có quy luật, kéo dài từ thân nó ra đến cửa.
Thấy vậy, hai mắt lão Quỷ sáng lên, quay đầu dặn tôi đừng ra khỏi vòng tròn, rồi lần theo dấu máu chạy ra ngoài.
Tôi biết, dấu máu trên đất là từ tấm vải nhỏ xuống, tà ám chắc đã bị lão Quỷ đánh dấu, ông ta có thế bắt được nó sao? Tôi toát mồ hôi lo cho lão Quỷ, không dám cầu mong mọi việc thuận lợi, chỉ hy vọng ông ấy có thể bình an.
Trong chuồng bò đã khôi phục yên tĩnh, con bò đầy vết thương trên người đang ghé vào cửa nằm nghỉ, rốt cuộc tôi thở phào một hơi, hôm nay xem như đã qua.
Lão Quỷ đi khỏi được khoảng hơn nửa tiếng, tôi ngồi bó gối dưới đất, mơ mơ màng màng sắp ngủ quên, bỗng nhiên!!!
Một tiếng rống thê thảm vang lên, tôi tập trung nhìn, con bò già ngoài cửa lại bắt đầu nổi điên. Giờ đây nó còn điên loạn hơn trước, cứ như có thứ gì đang cưỡi trên lưng, liều mạng đập người vào tường.
Mồ hôi lạnh chẳng biết đã thấm đẫm trán từ khi nào, thật sự không thể bàng quan ngồi xem được nữa, định chạy ra khỏi cái vòng mà lão Quỷ vẽ. Con bò còn lại như phát hiện ý đồ của tôi, cúi đầu đẩy tôi lại.
Một tiếng rầm thật lớn, bờ tường bị con bò già húc thủng một lỗ lớn, cả cái chuồng không có cột chống, lung lay muốn sập. Tôi ôm đầu cuộn tròn dưới đất, con bò bên cạnh phát hiện nguy hiểm, liền lấy thân mình che lên người tôi. Ầm ầm mấy tiếng, cả cái chuồng đổ sập!
Lão Vũ nghe tiếng động vội lao từ trong nhà ra, tất cả xà gỗ đều đập vào người con bò, tôi được che chắn nên không bị thương.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://bimdep.pro/chuyen-xe-bus-so-13/
Trời đã sáng, lão Quỷ cũng quay về, hai người họ vất vả mãi mới khiêng được đống xà nhà sang một bên, tôi với con bò có khe hở, từ từ chui ra. Con bò dùng thân mình cứu tôi một mạng, lưng nó rách toạc, máu me đầm đìa, mấy chỗ còn lộ cả xương trắng rất ghê người.
Nhưng có vẻ nó không quan tâm đến thương tích trên mình, sau khi bò ra khỏi đống đổ nát liền chậm rãi đi về phía con bò già ở bức tường kia. Tường bị sập, con bò kia đã chết thảm, gạch vụn phủ lên, đôi mắt còn vằn tia máu, chết không nhắm mắt.
Lão Quỷ trông thấy cảnh tượng, không khỏi sụt sùi nước mắt, thở dài nói: “Chúng nó một vợ một chồng, đã ở với nhau ba chục năm nay!”
Con chết là bò đực, bò cái không ngừng phát ra tiếng kêu bi ai, tiến đến bên cạnh, dùng sừng cọ cọ vào người, giống như gọi nó đứng dậy. Tôi cũng không cầm đựo nước mắt, nhìn hai con bò sinh ly tử biệt mà lòng xót xa.
“Tà ám đúng là lợi hại, thật không nghĩ tới thời đại công nghệ, dương khí thịnh vượng này mà còn có thứ như vậy!”
Lão Quỷ nói lẩm bẩm, như là đang trò chuyện cùng con bò, tôi cảm thấy thật xấu hổ, khom lưng 90°, hành lễ với con bò đã chết.
“Lão Vũ, chúng ta đi thôi!”
Tôi chịu đựng đủ rồi, không muốn liên lụy bất kỳ ai nữa, thậm chí là động vật. Tà ám này giải hoạt khó đối phó, để giữ mạng tôi không chừng còn phải hy sinh nhiều hơn. Nếu tôi không chết, vậy tiếp theo sẽ là ai đây? Lão Quỷ, lão Vũ ư?
Không phải tôi không tiếc tính mạng bản thân, nhưng thực sự sợ việc làm liên lụy người khác lắm rồi.
Lão Vũ vừa định khuyên nhủ thì lão Quỷ lên tiếng: “Tiểu tử, chuyênh này không trách cậu được. Có câu con người sống chết có số, thực ra thì động vật, gia súc gia cầm cũng vậy, cậu không cần để trong lòng!”
Lão Vũ phụ họa theo: “Đúng vậy, tà ám này hại nhiều người như thế, cái chúng ta phải làm là tìm cách thu thập nó!”
Lão Quỷ lắc đầu: “Qua được ba ngày này đã rồi nói, còn hai ngày nữa, cố chịu đựng rồi tìm cách xử lý!”
Trải qua một đêm, tiềm thức tôi cảm nhận được sự nguy hiểm cực lớn đến tính mạng, nó hoàn toàn khác những lần trước đây, hình như đại họa đã không còn vì đồng tiền, mà nó muốn giết chết mình!
Lão Quỷ vỗ nhè nhẹ vào xác con bò đầy bết thương, rồi dẫn lão Vũ vào nhà lấy thuốc, quay đầu nói với tôi: “Chúng ta không có chuẩn bị tốt, không thể dùng cương đối cương, đêm nay tôi phải giấu cậu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro