Phần 80
2024-08-05 15:58:54
Lát sau, nằm thao thức mãi không ngủ được, Thắm quay sang nghịch tai tôi.
Tôi nói: “Em mà không ngủ, ngày mai giống hệt như con gấu trúc, không ai thèm coi đâu”.
Thắm nhắm tịt mắt rồi lại mở mắt:
“Vẫn cứ không ngủ được, nếu không muốn ngày mai em xấu thì bây giờ anh hát ru cho em đi”.
“Có chồng rồi còn chơi trò trẻ con ấy!”
Thắm nhéo tai tôi: “Nhanh lên, có hát không thì bảo?”
“Rồi rồi, để đó anh hát”.
“Hát đi anh”.
“Anh sẽ hát bài Người Lính Đi Qua Đồn Giặc”.
“Hả? Nhạc cách mạng à?”
Tôi im lặng trong 1s, 2s, 3s rồi hơn 10s.
Thắm giục “bảo hát mà im như thóc thế?”
Tôi cười “hát xong rồi, bài này ngắn lắm”.
“Gì? Em đã nghe thấy gì đâu”.
“Thì, anh hát bài Người Lính Đi Qua Đồn Giặc, mà người lính qua đồn giặc phải thật nhanh gọn và không được lên tiếng”.
“Đồ quỷ, em cù chết anh! Cù chết anh!”
Sau ngày khai trương cửa hàng và các buổi triển lãm trang sức thành công.
Vài tháng sau, công việc làm ăn của Thắm phất lên như diều gặp gió, bận tối mắt tối mũi.
Hết bàn chuyện làm ăn với bên công ty vàng bạc đá quý này, đến ăn tối với giám đốc ngân hàng nọ.
Cả tôi cũng lao vào học ôn thi tốt nghiệp năm 3.
Vì thế, thời gian gia đình bên nhau ngày càng eo hẹp.
Trước đây, mỗi buổi sáng chị đưa tôi đi học, 8h tối cả hai cùng dùng bữa, 10 h ôm nhau ngủ.
Tối thứ 7 tụ tập cùng gia đình đĩ điếm ăn nhậu bét nhè.
Sáng chủ nhật cả nhà kéo nhau đi café, sau đó đến công viên nước hoặc trung tâm vui chơi giải trí nào đó.
Lịch trình kín mít, ai nấy đều vui.
Nhưng, sau khi chuỗi cửa hàng đi vào hoạt động.
Nhiều buổi sáng tôi phải ngồi xe bus, thường xuyên ăn tối một mình vì Thắm bận tiếp đãi đối tác.
Mỗi lần như thế Thắm đều gọi điện về báo “chồng yêu, hôm nay em đi ăn tối với khách hàng, về muộn đấy, khi nào về em sẽ kể cho anh nghe. À, em có mua sẵn đồ ăn để trong tủ lạnh, chúc anh ngon miệng.”
Sau này, những lần về muộn trở thành thông lệ, Thắm cũng chẳng cần thông báo.
Có khi, quá nửa đêm chị mới mò vào phòng, nồng nặc mùi rượu.
Gia đình đĩ điếm tụ họp vào các ngày nghỉ, vắng hẳn bóng dáng Thắm.
Nhi Cây Trâm đem thắc mắc ra hỏi tôi: “Vợ cưng lại dong buồm đi đâu rồi? Kỳ này cứ như chủ tịch hội đồng quản trị ấy nhờ?”
Tôi chỉ còn nước đáp bừa: “Đường ra đảo giấu vàng còn xa lắm chị ạ”.
Sau khi tôi tốt nghiệp năm 3, cả nhà kéo nhau đi công viên nước.
Trong lúc các cô nàng đang thỏa sức quậy phá trong các bộ bikini gợi cảm, cánh đàn ông ngồi thong thả khui bia.
Ngố quay sang tôi mở miệng hỏi “dạo này bà xã làm ăn khá chứ?”
“Cũng tèm tèm anh ạ, thực ra em cũng chả rõ”.
“Sao thế?” – Cả Giáo Sư và Ngố đều nhìn tôi chòng chọc.
Tôi bèn đem chuyện gia đình kể lại đại khái, khuyến mãi thêm 1 chút than thân trách phận.
“Ài…” – Giáo Sư gật đầu với vẻ thông cảm, khoác vai tôi thân thiện “khi phụ nữ làm chủ gia đình, thầy hiểu, thầy hiểu”.
Ngố đưa ngón tay cái ra hiệu ‘đồng ý’.
Anh chàng nói: “Chú em cũng phải cẩn thận. Quản lý vợ quá mức là không đúng nhưng gặng hỏi 1 chút thì đâu có vấn đề gì, làm như thế để biết vợ mình đi với ai, làm những gì”.
Giáo Sư tiếp “còn chưa tới thăm các cơ sở kinh doanh bao giờ à? Nếu em vui vẻ dạo 1 vòng xem xét chắc cô ấy sẽ rất vui”.
Tiếp thu ý kiến của 2 chàng rể, tôi liền lựa lấy một ngày hiếm hoi cả hai cùng rảnh rỗi để đến thăm Thắm.
Nơi đầu tiên tôi tới là một shop lớn trên đường 3/2.
Thấy vợ yêu đang xem xét các mẫu thời trang mới, tận tay mặc vào cho ma – nơ – canh, tôi hài lòng gõ cộc cộc cửa kính.
Thắm giật mình suýt trượt chân ngã ngửa.
“Ôi chồng yêu, anh đến thăm em á?”
“Ừ, có vấn đề gì sao?”
“Anh làm em bất ngờ quá, bình thường em tưởng anh không có hứng thú với việc làm ăn của em” – khi nói câu này chị nheo mắt nhìn tôi.
“Không có đâu, anh lúc nào cũng quan tâm tới công việc của em, chỉ là anh nghĩ em bận nên không dám làm phiền”.
“Anh lúc nào cũng vậy”.
Thắm nhéo cằm tôi một cái, đoạn dắt tay tôi dạo 1 vòng quanh shop.
Phải công nhận nơi này lớn thật, từ trang thiết bị: Điều hòa, đèn điện, màn hình LCD, ma – nơ – canh, giá treo, kệ giày dép… đến tường ốp gạch, bể cá cảnh, nền đá hoa cương… tất cả đều hào nhoáng.
“Không uổng 1 năm làm vợ gã người Hồng Kông” – tôi chua xót thầm nghĩ.
Thắm tự tay chỉ cho tôi từng khu vực: Nam – nữ, teen – trung niên.
Đoạn, tự tay lựa cho tôi 1 số quần áo hàng hiệu.
Nửa tiếng sau, Thắm đánh đôi guốc lên sàn, gật đầu vừa ý.
“Thích không cưng?”
‘Thích’.
“Bây giờ anh ở đây chơi nhá, em phải đi có việc?”
“Hả? Em đi đâu?”
“Bàn chuyện làm ăn với đối tác, em đâu chỉ dừng lại ở cái shop này, anh yêu”.
Tôi thở dài.
Thắm là mẫu người ham công tiếc việc, mẫu phụ nữ giàu tham vọng, chị sẽ không bao giờ chịu bó tay bó chân 1 chỗ.
Chừng 5 phút sau, trước cửa xuất hiện chiếc xe con màu ánh bạc.
“Ai thế?”
“À, bạn làm ăn của em, thôi em đi nhé”.
Thắm vẫy tay chào tôi, khẽ dặn dò mấy tiếng với đám nhân viên rồi lên xe, đóng sầm cửa điệu nghệ.
Một cô nhân viên xuyt xoa “bà chủ vừa đẹp vừa sang, hèn gì sướng thật đấy, xe con đưa rước suốt ngày thôi”.
Mắt tôi chuyển từ chiếc xe con đang xi – nhan rẽ hướng, sang đống quần áo lỉnh kỉnh trên tay, trong đầu chưa có suy nghĩ gì.
Chỉ cảm thấy áp lực!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro