Phần 1
2024-08-05 15:58:54
“Mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”
Đó là câu nói sốc nhất trong cuộc đời tôi từng được nghe khi đám bạn tôi chọc ghẹo 1 cô gái bên kia đường.
Cô gái này lớn hơn tôi 5 tuổi.
Tất cả những vẻ đẹp tôi được chiêm ngưỡng trước đó đều biến mất khi tôi trông thấy chị.
Trái tim tôi như trôi ra biển lớn, đôi chân dường như cũng không còn đứng trong không gian này nữa.
Chị mặc váy đen ôm sát người, trễ ngực.
Tựa lưng vào tường, chân phải co lên, đôi giày cao gót tiếp xúc với mặt tường, điếu thuốc lá hờ hững trong tay. Hữu ý hay vô ý, tư thế này đã khoe được cắp đùi hớp hồn và vòng 3 căng tròn.
Tôi đánh giá: Đây là thân hình mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng phải… chào cờ.
Phải nói là trong ngẫu nhiên, tôi ngắm nghía phần cơ thể trước nhất.
Nhưng khi trông thấy khuôn mặt chị, tôi bị hút hồn bởi đôi mắt.
Đôi mắt không trong veo vẻo hay to tròn ngấn lệ như trong các tiểu thuyết vẫn miêu tả.
Mắt chị hơi xếch, kẻ đậm, chải mascara thoạt nhìn có cảm giác hung dữ.
Chỉ là, tôi lại chết mê chết mệt cái vẻ đẹp ‘hổ báo’ này.
Những người qua đường đều hơn một lần ngoảnh lại. Trong đầu tôi không nén dc thắc mắc. “Chị là ai?”
“Lạy chúa tôi! Hot girl Đà Lạt” – một thằng lẩm nhẩm.
Cả đám ngây ra như phỗng, từ phía này nhìn lại, thân hình chị mảnh mai như 1 chữ ‘S’.
Tôi chỉ biết rằng đó là 1 người đẹp, 1 người đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp.
Giữa phố phường tấp nập xô bồ, bóng hình yểu điệu nổi bật cùng với làn khói thuốc. Dễ khiến người ta không uống mà say.
Bất giác nhớ lại câu nói đầu tiên thốt lên từ cặp môi hồng.
“Mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”
Tôi bỗng thấy một chút xót xa.
Người con gái có thể thốt ra lời nói như trên, lai lịch thế nào, dĩ nhiên tôi cũng đoán được.
Chỉ là, tôi không ngờ chị có thể tùy hứng “xuất khẩu” như vậy.
Rõ ràng đó là một cô gái rất đẹp, nhưng ngôn ngữ quá mức “trần trụi”.
Hai từ “trần trụi” tôi dùng chẳng sai. Vì chị là đĩ.
Đêm hôm đó tôi lại mất ngủ. Một phần vì nghĩ đến cái váy ôm bó sát, tôn lên vòng mông tròn lẳn.
Một phần vì nghĩ đến người con gái sành sỏi, chắc hẳn đã dày dạn kinh nghiệm trong nghề.
Ngày hôm sau, không nén được thắc mắc, tôi bèn lân la gợi chuyện với thằng Mập – đại ca trong nhóm.
Giọng thằng Mập đầy kích động: “Thắm đường Đào Duy Từ, nghe dân chơi Đà Lạt đồn nhiều lắm mà đến nay tao mới được gặp. Đây mới đích thị là ngọc trong đá. Tàu nhanh 1 củ, làm tình chuyên nghiệp, cỡ như mày mới chui vô 5 phút đã phải chung tiền rồi khà khà, khà” đôi mắt nó ánh lên vẻ thèm thuồng.
Dày công tính kế gợi chuyện, lại còn liên tục mua đồ ăn nước uống cho thằng bạn khốn nạn, cuối cùng tôi đã nắm được chút ít thông tin về người đẹp:
Thắm khá có tiếng trong giới đĩ điếm, được coi là đĩ của đĩ.
Xuất thân là điếm sài gòn, gái nhảy vũ trường Đêm Màu Hồng đình đám, không hiểu sao đang yên đang lành lại dạt lên Đà Lạt kiếm sống.
Thường chỉ cặp với đại gia nhưng thi thoảng cũng đi khách ngoài.
“Công việc” bận rộn nên không dễ dàng hẹn được, mấy gã anh của thằng Mập cũng quen biết chị, nhưng hình như chưa “mua bán” bao giờ.
“Chắc vì giá mắc quá đây.” Tôi buột miệng khi thằng Mập đang kể chuyện.
“Mày hỏi nó ấy!” Thằng Mập nói tỉnh bơ.
Tôi không vừa lòng lắm với chữ “nó” mà thằng bạn chết dẫm dành cho chị, nhưng cũng không tiện chỉnh lưng.
Im lặng một chút, thằng Mập bỗng cười rộ: “Tết có tiền, tao mày gom lại chắc đủ để phang 1 phát, há há há”.
Tôi thừ người ra, trong lòng bực bội, dẫu biết thằng bạn tôi là một thằng “mất dạy từ trong trứng” nhưng nghe nó nói vậy tôi chỉ muốn đấm ngay cho nó 1 quả.
Tôi đâm ra bực mình, chắc tôi bực vì nữ thần của tôi có thể dễ dàng bị chiếm hữu bởi 1 thằng bệnh hoạn nào đó có tiền.
Buổi tối hôm sau, tôi đứng bên kia đường, nhìn Thắm bước lên chiếc ô tô bóng loáng. Đôi giày cao gót nện lên mặt đường, tạo cho chị dáng đi uyển chuyển.
Bộ váy đen tệp với màu xe, trông chị như một diễn viên thành đạt bước ra khỏi buổi họp báo.
Tôi có cảm giác Thắm cũng đưa mắt về phía tôi. Cái nhìn như soi xét một thằng đần.
Chiếc ô tô lăn bánh, để lại bên vệ đường 1 mẫu thuốc tàn.
Đời của đĩ là như vậy. Trong mắt người khác thật cao sang quyền quý, nhưng trong lòng ai biết có nhục?
Muốn một đêm bên chị, tôi phải trả bao nhiêu?
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://bimdep.vip/yeu-nu-quay-bar/
3 ngày liên tiếp, tôi lựa chỗ ngồi thuận lợi nhất trong quán café Cát Tường, từ đây nhìn sang bên phía đối diện, chính là khúc đường Đào Duy Từ.
Chỗ này tôi “bao trọn gói” mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ, 3 ngày liền chờ tới khuya rất khuya mà mãi vẫn chưa thấy tăm tích bóng hồng.
Hay là chị ta chỉ xuất hiện 1 lần trong đời, rồi theo chiếc xe con hôm nọ biến mất khỏi thế gian luôn rồi?
Điện thoại đổ chuông, là thằng lẻo mép nhất lớp tên Teo gọi.
Tôi chẳng buồn nhấc máy.
Nó gọi đến cuộc gọi thứ 4, tôi mới miễn cưỡng trả lời.
“Ê, Bốn Mắt, mày đang ở đâu?”
“Đang ngồi quán nước học bài thôi”.
“Qua bên Perfect (tên quán net) làm trận Dota nghe”.
“Không rảnh!” Tôi không thích cái giọng chanh chua như ra lệnh của thằng Teo.
“Thằng Mập kêu mày mà không qua thì…” chưa kịp dứt lời, tôi đã dập máy.
Chửi thầm mấy tiếng trong miệng, tôi chợt nhận ra có ở đây lâu hơn nữa thì khả năng bắt gặp Thắm vẫn ít ỏi đến đáng thương.
Liền liên tưởng đến cảnh tượng chị ta qua đêm cùng 1 lão đầu hói trong 1 khách sạn sang trọng.
Ruột gan tôi muốn lộn ngược.
Tới quán nét quen thuộc phải đi qua đoạn đường Trần Phú trước nhà thờ con gà.
Bên lề dòng xe cộ inh ỏi tấp nập, tôi lê từng bước dọc theo vỉa hè trải đá trắng phau.
Màn đêm đen kịt, tương phản với ánh sáng vàng nhạt phát ra trên các bóng đèn đường.
Tôi bỗng nép sát vào dải hàng rào trắng của khu văn hoá thể thao, trên những mũi sắt nhọn hoắt, dây leo quấn quanh chằng chịt, đẹp đẽ và man dại.
Hằng đêm tôi đi ngang qua đây, bắt gặp những đôi tình nhân hò hẹn trong góc vắng.
Nhưng, đêm này sao vắng người lạ.
Trong bầu không khí thoáng đãng, đột nhiên đưa tới làn khói thuốc.
Trái tim tôi co quắp lại.
Cô gái váy đen ngồi lặng lẽ dưới bóng cây, bầu bạn cùng những loài dây leo hoang dã.
Cặp chân trắng muốt, dài bất tận dường như khiến cô khó lòng thu mình vào 1 góc, đành phải để nó tùy ý xõa ngang đường, chặn mất lối đi của tôi.
Tôi đưa mắt nhìn.
Vẫn y như lần đầu tiên, khuôn mặt Thắm hiện lên vẻ bất cần, nhất là mỗi khi chị kề môi vào điếu thuốc. Tôi nghĩ phải học 3 năm chị mới hút được thành thạo như vậy.
Cặp mắt xếch hơi rũ xuống. Trông chị đượm một nét từng trải và thương đau.
Tôi có cảm giác, Thắm đã có một ngày “làm việc” thật mệt mỏi.
Và chị lặng đi trong sự bao dung của màn đêm…
Chân tôi không bước thêm được một bước nào nữa. Lòng tôi khấp khởi vui mừng nhưng ngoài mặt lại trơ ra như tượng gỗ.
Thắm tiếp tục rít thuốc, nhả ra những cụm khói thật dài.
Đôi mắt xếch như coi khinh người khác, chuyển sang ngắm nghía tôi từ đầu tới chân.
Đêm khuya sương lạnh, chị chỉ độc mỗi tấm váy mỏng. Nhưng nhìn dáng điệu chị, không hề giống 1 cô gái yếu đuối đang run rẩy nép vào góc tường.
Ánh mắt chị khiến tôi lạnh run.
“Nhìn đủ chưa?” – Thắm hời hợt hỏi.
Tôi bỗng thấy mình giống như 1 kẻ chuyên rình trộm bị người khác bắt quả tang. Luống ca luống cuống không biết làm thế nào.
“Em… em chỉ… chỉ đi qua thôi” vỏn vẹn có mấy chữ đó lắp ba lắp bắp trong miệng tôi.
“Tốt thôi” – chị thản nhiên thu đôi chân dài, nép vào mình, một tay kéo váy lại ngay ngắn.
Thế có chúa trước đó tôi không hề nghĩ gì xa xôi, nhưng lúc này hành động của chị khiến tôi nóng bừng.
Tôi khẽ đằng hắng 1 tiếng, bước nhanh qua chị. Tôi đã chờ 3 ngày để được gặp chị, nhưng đến khi chạm mặt tôi lại sợ và muốn chuồn đi thật mau.
Bỗng cái giọng Sài gòn của Thắm gọi giật lại: “Ê, chị thấy cưng quen quen”.
Chữ ‘cưng’ của chị xướng lên như 1 nốt nhạc cao khiến tôi xao xuyến lạ.
Tôi hồi hộp đáp:
“Mấy hôm trước em có nhìn thấy chị trên đường”.
“Ồ, thảo nào, nhìn cưng khờ khờ vui nhỉ” đôi môi hồng bỗng nhoẻn miệng cười.
Tôi suýt nữa té xỉu.
“Dạ…” nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi cái mặt tôi khờ khờ thì có liên quan gì ở đây.
Tôi cười gượng “mặt em lúc nào chả ngu ngu” dường như tay chân thừa thãi quá, tôi đành đưa lên đầu gãi gãi.
Chị Thắm nhếch môi, gật đầu, rồi hàng lông mi cong vút rũ xuống.
Không nói thêm một lời!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro