Yêu nữ quầy bar

Phần 73

2024-08-05 15:58:54

Phần 73
Lại 1 cái tết nữa trôi qua mà không có Thắm.

Căn nhà cổ kính trên đường Đào Duy Từ vắng hẳn người từ khi Mặt Quỷ đi Đà Nẵng cùng Ngọc Dao Lam.

Đêm 30, những cơn mưa tin nhắn đổ dồn vào điện thoại tôi.

Số điện thoại đầu tiên, lại là 1 số lạ.

Tôi bật khóc “đây rồi, Thắm vẫn luôn như vậy”.

Thế nhưng gọi lại không liên lạc được.

Tôi bèn nhắn 1 tin ngắn gọn, vỏn vẹn vài chữ: “Về được không?”

Tình hình năm nay khá hơn hẳn năm ngoái, rất nhiều bạn bè chia sẻ niềm vui tết đến với tôi.

Nhất là cô bạn Xấu Hổ!

Trên trang facebook cá nhân, nàng like bất kỳ comment nào của tôi, like tất cả những bức ảnh có mặt tôi, like cả những trang tôi ưa thích.

« Nhoxheo thích bình luận của bạn… »

« Nhoxheo thích trạng thái của bạn »

« Nhoxheo thích một bức ảnh có mặt bạn »

« Nhoxheo thích album ảnh của bạn »

« Nhoxheo thích điều này »

… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://bimdep.vip/yeu-nu-quay-bar/

Nhưng, chẳng hề nói một lời.

Tôi đoán, vì khuôn mặt Xấu Hổ lúc nào cũng ửng đỏ giống như da heo nên cô nàng lấy tên là « nhoxheo » chăng?

Thấm thoát 1 năm học nữa đã trôi qua.

Tôi hoàn thành tốt năm thứ 2, liền nghe theo bạn bè quyết định đăng ký tham gia chiến dịch Mùa Hè Xanh.

Bố mẹ biết chuyện, động viên tôi bằng tất cả những ngôn từ ấm áp nhất.

Mùa Hè Xanh đầu tiên trong đời trải qua ở một vùng quê miền tây.

Thực sự thì không hề lãng mạn bay bổng gì như đám nữ sinh vẫn tưởng tượng.

Thực tế đầy những thử thách cam go khắc nghiệt.

Đoàn quân tự hào giương cao lá cờ FTU, với con tim cháy bỏng nhiệt huyết.

Chúng tôi gọi chuyến đi này là “đi về miền khổ ải”.

Trước khi ra đi còn được các sinh viên khác tặng cho mỗi đứa 1 đôi dép lào ‘chiến’.

Đôi dép mà thằng Mon mô tả là: “Thấm đẫm nước mắt, nâng niu gót chân Việt, nhẹ nhàng và thoáng mát. Ôi! Lào…”

Khó khăn đầu tiên cho tụi dân thành phố là điều kiện vệ sinh cá nhân.

Ở dưới quê làm gì có vòi sen hay bồn tắm.

Vì thế ngày nào mấy thằng con trai cũng phải nai lưng ra đẩy lên đẩy xuống – bơm nước bằng tay để có đủ nước cho bản thân và đám con gái.

Buổi chiều vất vả, tối đến đứa nào đứa nấy cũng ăn ngấu ăn nghiến, cảm giác còn ‘phê’ hơn trong nhà hàng 5 sao.

Tôi, thằng Mon ở chung với con Mèo Ú, Xấu Hổ và 1 đứa con gái nữa.

Trai – gái phân ra ở hai gian nhà khác nhau.

Đêm nào tôi cũng mất ngủ, một phần vì không quen nơi ở, một phần vì thằng trời đánh ngáy to như sấm.

Hễ tôi cứ nhắm mắt vào là lũ chuột lại rượt đuổi nhau chạy ầm ĩ.

Một đêm, điên tiết quá, tôi trở mình dậy, tay cầm chổi chạy khắp nhà quyết tâm truy bắt “nguồn cơn của tội ác”.

Đám con gái nghe tiếng chuột, ôm nhau run cầm cập, sau đó liền cử đại diện – Xấu Hổ đi giải quyết vấn đề sống còn.

Tôi và bạn ấy thế là có dịp gặp nhau riêng lẻ.

Có dịp để Xấu Hổ cúi đầu bối rối, rồi để lộ hai má lúm đồng tiền be bé xinh xinh.

Chốn miền tây hoang dã, khi trăng lên, cũng là thời điểm “tiệc tùng” của vô số động vật và côn trùng.

Giữa âm thanh dế gáy du dương, dưới ánh trăng bàng bạc trải rộng, tôi và Xấu Hổ rủ nhau ra cầu khỉ ngồi trò chuyện.

Người nông dân nam bộ mỗi khi đi qua cầu này không khác làm xiếc, vì nó được xây theo lối kiến trúc “tối tiết kiệm” chỉ có 2 thanh tre bắc ngang qua dòng kênh, một cây làm lối đi và 1 cây làm tay vịn.

Tôi đường đường là đấng nam nhi, dĩ nhiên phải là người đi trước, sau đó ga lăng nắm tay người đẹp băng băng qua cầu.

Thế nhưng đi được vài bước, bỗng cây cầu lắc lư như đánh đu.

Cây tre mảnh mai ngó bộ còn e ấp hơn cả Xấu Hổ, nó đong đưa qua lại khiến hai đứa rụng rời tay chân.

Thế là chúng tôi nối đuôi nhau… bò như con sâu qua cầu, vừa bò vừa vẽ ra cái viễn cảnh bị rớt xuống dòng kênh đen ngòm.

Ôi, chỉ nghĩ thôi tôi đã lạnh run cả người.

Ra được tới giữa cầu là 1 kỳ tích.

Hai đứa ngồi vắt vẻo, nói cười rôm rả, trao đổi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Chủ yếu là những rắc rối vướng phải gần đây:

Chẳng hạn như tóc của Xấu Hổ.

Cô nàng uốn tóc nên phải xài mouse sau mỗi lần gội, nhưng về quê đâu có điệu được, thế là tóc cứ xù lên như điện giật 1000v.

Còn móng tay cũng không thể để dài mà phải cắt cho cụt ngủn.

Hàng ngày phụ các gia đình làm vườn, tay đứa nào cũng phồng rộp.

Vai, lưng, chân thì đau ê ẩm, tối về cứ thế rên la ư ử.

Chưa hết, cứ tưởng con đường làng yên tĩnh thơ mộng, vào hè sẽ khô ráo mát mẻ.

Nào ngờ, mùa mưa bùn lầy trơn trượt, chỉ có thể xách dép, xắn ống quần và đi bấm ngón chân thật cẩn thận nếu không sẽ vồ ếch như chơi.

Điều đáng sợ nhất là phải lội ruộng, bùn đất vừa đen vừa bầy nhầy, một khi đã bám thì bám rất chặt.

Các cô nàng mếu máo không dám bước, báo hại đám con trai phải hát hò cổ vũ hết bài này đến bài khác, rồi trổ hết mọi tuyệt kỹ chém gió để làm các người đẹp vững dạ.

Buổi tối ở nhà khác tôi không biết, nhưng ở nhà tôi, chỉ độc mỗi chiếc màn.

Muỗi ở đây dữ như hổ báo, không thể có chuyện 1 trong 2 bên hy sinh được, thế là cả đám đặt ra quy định: Thay phiên nhau sử dụng màn.

… còn nhiều lắm, nhiều lắm những kỷ niệm dở khóc dở cười.

Cuộc sống thôn quê đầy khổ ái, nhưng tràn ngập niềm vui.

Chúng tôi rủ nhau cười phá lên sau mỗi câu chuyện để đời.

Sau đó còn thi xem đứa nào gào to hơn, hét to hơn.

Trò chuyện chán chê, lúc này trời bỗng nổi gió lớn khiến cây cầu chao đảo lắc lư.

Xấu Hổ ôm chặt cứng thân tre, la hét ỏm tỏi.

Nhìn điệu bộ của cô nàng, miệng tôi không nhịn được cười, cười đến nghiêng ngả.

Chỉ là, ông trời rất thích chơi khăm người tốt.

Chẳng hiểu lóng ngóng thế nào, tôi để tuột tay, kéo theo cả Xấu Hổ cùng rơi tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu nữ quầy bar

Số ký tự: 0