Yêu nữ quầy bar

Phần 70

2024-08-05 15:58:54

Phần 70
Nhìn bộ dáng tôi lúc này, thực giống với Chí Phèo trong tiểu thuyết của Nam Cao.

Sami ngó thấy đã thất kinh, đôi cánh tay ôm chặt lấy người tôi, luôn miệng la.

“Đừng có nghĩ bậy, leo xuống mau, cái thằng mất dạy này, tao nói mà mày không nghe à?”

“Phải rồi, không có ai dạy em đâu, không ai dạy em cách giữ bình tĩnh khi người yêu lừa dối mình đâu”.

“Vậy mày đợi con Thắm về hãy tự tử”.

“Đợi Thắm về hốt xác luôn cũng được”.

“Mày đừng có hù tao, tao sợ lắm rồi đó”.

“Chị còn không nói thì em chết cho chị vừa lòng”.

Tôi nhổm người, nửa thân đã ở bên ngoài cửa sổ.

Sami gào thét, nước mắt nước mũi nhão nhẹt:

“Mày mà làm bậy tao chôn luôn mày, con Thắm không biết chỗ nào đào lên đâu, xuống ngay!” – Cả người chị ta đầm đìa mồ hôi, dây thần kinh căng hơn dây đàn.

“Được, chỉ cần chị chịu nói rõ ràng, em sẽ ngồi im lắng nghe, sẽ không có bất cứ quyết định gì ngu ngốc. Em thề! Sau này cũng không để Thắm làm khó chị. Gia đình đĩ điếm đã nói là làm”.

“Không đúng, phải nói là: Đã chơi phải chơi cho đẹp”.

“Được, đã chơi phải chơi cho đẹp”.

“Thôi được rồi, mày mau leo xuống, rồi mình vào phòng khách nói chuyện”.

Sau khi đã đạt được thỏa thuận với tôi, Sami chốt kín các cửa sổ, cửa ra vào, sau đó cất hết dao kéo, các vật nhọn trong bếp.

Trong phòng khách, Sami đưa cho tôi 1 ly nước bằng nhựa thay vì thủy tinh như mọi khi.

“Chị khéo lo, em không tự tử bằng 1 cái ly thủy tinh được đâu” – tôi nói.

Mà thực ra, ban nãy dọa nhảy lầu cũng chỉ là tiểu thuật qua mặt bà nữ hoàng, nếu đối phương là Nhi Cây Trâm thì tôi đã cầm chắc thất bại.

Bởi lẽ cửa sổ chỉ ở lầu hai, bên dưới là khoảng cỏ tươi, bụi cây xanh um.

Nếu tôi nhảy, cùng lắm thì què chân, xác suất mất mạng cực thấp.

Sami ngồi đối diện tôi, căng thẳng tột độ.

“Mày mà làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì tao sẽ đích thân đạp mày xuống từ cái cửa sổ trên lầu, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, mau vào chuyện chính đi”.

“Uống nước cái đã”.

“Em vừa uống rồi”.

“Cứ uống nữa đi”.

“Xong rồi đó, vừa lòng chị chưa?”

Bấy giờ Sami mới chịu mở lời:

“Hai Mặt này, chị cũng rất muốn nói thật với mày ngay từ đầu, nhưng mà con Thắm trước khi đi đã dặn kỹ bọn tao không được đứa nào bép xép, thứ nhất là tốt cho nó, thứ hai cũng chính là tốt cho mày. Vì thế, bọn tao không nói với mày không phải do xấu xa gì, chỉ là đang muốn giúp mày bớt đau khổ đó thôi!”

“Em hiểu mà, chị nói đi, rốt cuộc thì Thắm đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”

“Haizzz… con Thắm ở 1 nơi xa, đích thực là có chút vấn đề.”

Sami thở dài não nề 1 hồi mới nói:

“Nó đi nước ngoài rồi, bởi vậy mới liên lạc điện thoại không được, chắc đi vài tháng đấy”.

“Đi nước ngoài vài tháng?” – “Chết tiệt thật!”

Tôi đấm bộp bộp lên thành ghế sofa.

“Tự nhiên đang yên đang lành đi nước ngoài làm gì?”

“Đi nước ngoài vài tháng mới có phước được leo lên làm bà chủ của 1 cửa hàng trang sức vàng bạc đá quý, 1 xưởng chế tác đá mỹ nghệ và 2 shop thời trang trên đường 3/2 đấy. Đó là chưa kể đến bất động sản ở Bình Dương đâu”.

“Thì ra là đang đi đầu tư làm giàu à? Haha, sắp thành bà lớn rồi đấy nhỉ?” – Tôi cười gằn từng tiếng rồi nói lời bất mãn:

“Thắm đi nước ngoài thì cứ bảo là đi nước ngoài, không thèm nói với em một tiếng, chẳng phải là đi cùng đàn ông hay sao, hừ, lại là làm tiền, đã ăn sâu thành bản chất rồi.”

Mi mắt sami tức thì dựng đứng lên đầy đe dọa.

“Làm sao? Làm tiền thì sao? Bữa nay mày biết khinh rồi à?”

“Thôi, quên đi” – miệng đáp nhạt nhẽo, trong đầu tôi không ngăn được những suy nghĩ tầm thường về tấm thân nhơ nhớp của Thắm.

“Mẹ kiếp, cái gia đình này toàn đĩ, mà lại là đĩ chúa chứ không phải thường đâu. Chúng tao ăn sương quen rồi cho nên đến chết cũng không bỏ được thói lẳng lơ. Đứa nào cũng dâm, đứa nào cũng hứng tình hết!”

“Chị thôi đi được không”.

“Tao không thích thôi đấy, mày bức tao nói cả ngày nay còn tính tự tử, vậy mà bây giờ không cho tao nói à?”

“Nhưng em không bảo chị nói chuyện này”.

“Mày bảo tao biết gì nói hết, thì tao đang nói hết đây, tao sẽ nói cụ thể từng li từng tí cho mày nghe.” – Sami đập bàn 1 phát thật mạnh, ly nước đổ ra lênh láng.

Chắc vì ban nãy tôi lỡ lời động chạm vào hai chữ “làm tiền”, vô tình khiến chị ta nổi nóng.

“Con Thắm đi nước ngoài với 1 tay người Hồng Kông đấy, mà bọn HK nhiều thằng dâm dê đê tiện khỏi phải chê nhé. Về làm vợ bé nó cũng sướng chán, tiền bạc vung tay như giấy. Chỉ cần một ngày nằm ngửa ra giường mấy lần thôi. Sao? Đoạn đó chưa phải hay nhất đâu. Hay hơn cả là Thắm đĩ của đĩ giờ đã trở thành vợ hờ của đại gia người HK rồi, hahaha”.

“Chị nói sao?” – Tôi túm lấy hai tay chị ta siết mạnh – “chị nói lại xem, Thắm là vợ của ai? Tại sao lại là vợ?”

“Còn không à? Muốn đi nước ngoài cần phải có người bảo lãnh, cả sang tên đất đai, cơ sở kinh doanh cũng cần thủ tục rườm rà, chúng nó cứ thế đăng ký giấy kết hôn rồi đấy, mày có giỏi thì đi Hồng kông giành Thắm về lại đi. Có làm được không? Ở bên đó ăn chơi tiêu xài xả láng, đồ đạc, vàng bạc trang sức sắm sửa thả cửa rồi trở về Việt Nam. Sướng bỏ mẹ chứ lỗ gì nào? Cùng lắm thằng Hồng Công có thêm vài đứa bạn hay đối tác kinh doanh gì đó thì chịu khó chiều chuộng vuốt ve chúng nó 1 thời gian, đĩ của đĩ rành rẽ mấy chuyện này lắm. Mày đừng có lo. Được lập trình sẵn rồi! Hơn nữa…”

‘Im đi’ – tôi ghì chặt Sami xuống nệm ghế sofa, tóc chị ta xổ cả ra.

Nghĩ đến hình ảnh trụy lạc bà hoàng lẳng lơ vừa miêu tả, tôi không còn kiềm chế được bản thân nữa.

“Á… oái… mày tính giết tao à? Ặc ặc… bỏ tay ra ngay, đồ khốn tao không thở được…”

“Bỏ… tay ra…”

“…”

Tiếng hét cùng với âm thanh rên rỉ của chị ta phần nào khiến tôi tỉnh cả người.

Tôi giật mình buông tay.

Nhưng chẳng biết phải ứng xử ra sao, thế là tôi gào thét điên cuồng rồi chạy xồng xộc khắp nhà.

Hành động lúc đó hệt như 1 thằng điên trong trại tâm thần.

Cứ thế tôi vừa la hét vừa cười cay đắng.

“Vợ lớn tôi là vợ bé của người khác, mẹ kiếp! Chuyện khốn nạn chưa? Tuyệt vời chưa?”

“Hahaha, đám đại gia chúng nó đang ăn nằm tận trời mây kia kìa”.

“Sao tôi ngu thế này? Sao ngu thế hả trời?”

Khi Ngố trở về, nhà cửa đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Anh ta hoảng hồn xô cửa vào nhà, lập tức bắt gặp hình ảnh tôi đang chửi rủa, quát tháo… ông trời ầm ĩ.

“Thằng trời đánh, thằng tặc trời, tao đang chửi mày đấy”.

“Đồ đê tiện, mày là cái thứ giả dối, đê tiện, chính mày đã gây ra tất cả chuyện này”.

Sami kinh hãi chạy tới bên Ngố la: “Thằng hai mặt nó lên cơn, không phải, sắp phát điên rồi, anh mau làm gì đó đi!”

Thế là cả đêm dài, 2 vợ chồng tìm đủ mọi cách khuyên giải, an ủi tôi.

Ngố hỏi vợ “em đã nói chuyện của Thắm cho Hai Mặt nghe rồi phải không?”

“Nó đòi tự tử, nên em đành phải khai hết”.

“Em còn kích động gì đó nữa phải không?”

Sami lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi nhìn ngẩn nhìn ngơ.

“…”

Hai tiếng đồng hồ sau, triệu chứng “không cần cồn cũng nổi loạn” của tôi dần thuyên giảm.

Tôi được Ngố đưa vào phòng, nằm vật trên giường, ngủ mê mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu nữ quầy bar

Số ký tự: 0