Phần 67
2024-08-05 15:58:54
Lúc tiễn tôi ra cổng, Mặt Quỷ nói: “Nếu Thắm có nhiều tiền để đầu tư kinh doanh như thế thì chắc chắn là nhờ mồi chài 1 gã đại gia nào đó”.
Những lời nói của Thắm và Mặt Quỷ liên tục xoay vòng trong não.
Lại thêm 1 nỗi ám ảnh mới đè nặng lên vai tôi, cùng với môn thi đang nợ liên tục giày xéo.
Những ngày tiếp theo, dường như nhờ có sự trợ giúp của 2 đứa bạn thân mà nét mặt bố mẹ tôi đã có chút ít khởi sắc.
Trong giờ cơm bố bảo: “Ăn nhiều vào”.
Mẹ đề thêm “ăn nhiều vào có sức sang năm 2 thi lại, ở dưới Sài Gòn không có mấy món này đâu”.
Tính mẹ tôi mỗi khi cằn nhằn dai phải biết, tôi đang ăn ngấu nghiến thì mẹ tiếp tục bài ca không quên:
“Ăn cho lắm vào, rồi sang năm 2 thi lại vẫn không đậu thì đừng có về đây nữa, à không, tao và bố mày sẽ đăng lên truyền hình Thông Báo Bỏ Con, nghe thấy gì chưa? Ăn đi! Ăn đi!”
Từ ngữ tuy hà khắc nhưng mỗi lần mẹ cho tôi 1 cơ hội, tức là lỗi lầm cũ coi như xí xóa hết.
Tôi mừng rơi nước mắt, miệng mắc nghẹn.
Thời gian rảnh rỗi, tôi tập trung đầu óc suy nghĩ chuyện của Thắm.
Sau khi từ biệt thằng Mon và con Mèo Ú.
Ngày nào tôi cũng sang bầu bạn với Mặt Quỷ, nhờ gã dò la giúp thông tin từ Ngọc Dao Lam.
Được biết xưởng chế tác đá ở Non Nước khá lớn, Ngọc Dao Lam đang dự tính thuê thêm 1 người nữa phụ trông coi.
Tất cả đều do Thắm tự bỏ tiền túi đầu tư, lại nghe nói Mặt Quỷ có tay nghề chế tác, liền không ngần ngại đề nghị gã về giúp mình.
Điều này cũng là hợp với ý nguyện của gã giang hồ hoàn lương.
Những ngày gần đây, Thắm đi cùng 1 doanh nhân tuổi trung niên người Hồng Kông tới tham quan khu xưởng chế tác, đại gia họ Dương (yang) kia gật gù đánh giá nơi này giàu tiềm năng để đầu tư lấy lãi.
Ngọc và Thắm cũng có ăn tối vài lần với ông ta.
Ngoài xưởng chế tác đá ở Non Nước, Thắm còn đang đầu tư vào 2 shop quần áo trên đường 3/2.
Riêng cửa hàng trang sức mới chỉ là dự tính.
Còn có mua bán nhà đất hay không thì đến Ngọc Dao lam cũng chịu.
Dò hỏi xong xuôi từ miệng bà đại ca, Mặt Quỷ quay sang tôi nói: “70 Đến 80% cô vợ của chú em đang thỏa thuê lợi dụng tiền từ tay gã tàu khựa kia”.
Tôi cười mỉa mai “vợ lớn của em là vợ bé của người khác anh ạ”.
Mặt Quỷ không trả lời, gã lấy 2 lon bia, quẳng cho tôi 1 lon.
“Uống đi, uống cho quên đời”.
“Quên sao được mà quên” – tôi lẩm nhẩm.
Sau khi nhậu 1 trận phê phê, tôi móc điện thoại gọi cho “Mascara hai trăm chín chục nghìn”.
Đổ chuông lâu thật là lâu.
“Làm cái con mẹ gì mà không nghe máy thế?”
Tôi gào.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
“Làm cái con mẹ gì mà không nghe máy thế?”
Vẫn không có người nhấc máy.
Đến cuộc gọi thứ hai:
“Làm cái con mẹ gì mà im như thóc thế?”
Tít… tít… tit…
“Làm cái con mẹ gì mà cứ tít tít thế?”
Không có ai nhấc máy.
“Mày ngủ với thằng nào lâu đến thế à?”
Nhất quyết không bỏ cuộc tôi gọi lần thứ 3.
“Làm cái con mẹ gì mà nãy giờ…”
‘Alo’.
‘Alo’ – tôi giật mình.
Là Thắm!
“Em nghe đây, hôm nay mới thấy rồng gọi cho tôm đấy nhỉ” – giọng Thắm mỉa mai.
“À, anh tưởng mấy ngày nay em bận đếm tiền”.
“Vâng, đếm tiền mỏi tay lắm anh ạ”.
“Vậy chắc việc kinh doanh leo như diều gặp gió đấy”.
“Cũng tàm tạm, cái xưởng ở Đà Nẵng này còn chưa đi vào hoạt động chính thức, nhưng mấy con gà ở các nơi khác vẫn đang đẻ trứng vàng đều đặn.”
“Thế thì em giỏi hơn anh rồi”.
“Hơn là hơn thế nào, em đâu có được ăn học đàng hoàng như anh”.
“Mẹ kiếp” – tôi chửi thầm – lại cái điệu bộ quen thuộc của chị ta.
“Nhắc tới chuyện học mới nhớ, anh vừa thi rớt 1 môn đây lại còn bị nhà trường gửi cảnh cáo về cho gia đình, bây giờ đang là 1 trong những sinh viên tệ nhất trường, xứng với em chưa? Cảm ơn nhé”.
“Gì? Thi rớt rồi á?”
“Rớt cái bịch”.
Giọng Thắm đang bình thản bỗng nhiên gắt lên dễ sợ.
“Ăn học kiểu gì mà rớt, bạn của anh giỏi quá nhỉ? Lại còn dám nói là kèm anh học để thi có kết quả cao, cái thứ gì không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro