Phần 63
2024-08-05 15:58:54
Sáng sớm hôm sau mới vừa mở mắt dậy đã gặp ngay ánh mắt Thắm nhìn tôi thâm thúy.
“Em làm gì ghê thế?” – Tôi giật mình.
“Không có gì đâu, em tính gọi anh dậy thôi”.
Cả buổi sáng chị cứ như người mất hồn, hình như đang nghĩ đến chuyện gì rối ren lắm.
Đến giờ đi học, tôi chọn đi chung xe với Ngố và Sami.
Sáng nào anh chàng cũng sang đón vợ tới văn phòng luật sư ngồi nghênh ngang.
Tôi nói với Thắm: “Giá xăng đang lên, anh đi cùng đường với Ngố cho tiện, khỏi làm phiền em”.
Chị chỉ gật đầu không có biểu hiện cụ thể.
Ở trường, thằng Mon trở thành giáo viên của tôi trong 2 môn thi lại.
Đầu óc tôi vốn rất thông minh, chỉ là có quá nhiều chuyện chi phối nên không thể để tâm vào môn học được.
Ngày đầu tiên học nhóm, nó luôn miệng hô lên “ôi trời, không phải như thế, trời đất! Ông mất căn bản rồi”.
“Cái môn này mà ông học như thế thì thi lại cả đời mất thôi. Đây này, lấy của tui mà học, giáo sư đều đánh dấu những ý chính, chỉ là ông không chịu để ý thôi”.
“Này này, lại đang nghĩ đi đâu đấy? Quay trở lại đây đi, hết giờ bay rồi”.
Sang đến giờ học tuần sau, thái độ của thằng Mon cũng được cải thiện chút ít:
“Đúng rồi, may quá, cái đầu ông nó cũng sáng sủa lắm, mà sao lâu nay cứ tối sủa thế hả?”
“Học như thế này chưa ổn đâu, bị đánh rớt như chơi.”
“Này… nói đi, ở nhà ông lại chểnh mảng đúng không?”
Cái thằng Mon coi vậy mà lanh khiếp, trình độ tôi thế nào nó liếc qua là biết ngay.
Tôi đành trả lời qua loa:
“Tui toàn học trên trường thôi, ở nhà có nhiều việc phải lo lắm”.
“Việc gì?”
“Việc nhà tui”.
“Haizzzz” – thằng thầy giáo thở dài sườn sượt “nói thật nhé ông bạn, ông phải tìm ngay 1 cách khác đi, tui có thể giúp ông 40 % ở đây, nhưng 60% còn lại phải do ông tự quyết định.”
Nói rồi nó đứng dậy, bỏ ra ngoài.
Ngày hôm đó, mẹ lại gọi cho tôi gây áp lực.
Ngắm nhìn con sông Sài Gòn cuồn cuộn chảy, lòng tôi thầm hỏi: “Có khi nào hè năm nay sẽ được xuống đó dạo 1 vòng không nhỉ?”
Buổi chiều tan trường, không muốn làm phiền Ngố.
Tôi tự thân bắt xe bus về nhà.
Còn đang ngồi đợi xe thì 1 bóng hình quen thuộc dừng lại trước cổng.
Thắm vẫn đẹp đẽ và ung dung như ngày nào từng đến đây.
Đầu óc tôi không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Cứ mỗi khi tôi muốn đẩy Thắm ra xa, thì chị lại càng đến gần.
Cả trường được 1 phen náo nhiệt khi chứng kiến dung nhan Thắm.
Scandal vừa mới lắng xuống, đã lại bùng lên nhanh chóng.
Chúng tôi kề bên nhau, len lỏi qua từng dòng xe cộ ngược xuôi.
Tôi nói vào tai chị “lần sau em đừng tới đón anh nữa”.
Thắm lắc đầu, không trả lời.
“Này, em làm sao thế?”
“Chả sao cả, để anh đi xe bus đông đúc nóng nực phiền phức lắm”.
“Anh là con trai, em lo cái gì chứ”.
“Nhưng mà em không thích như thế”.
Tính Thắm nói một là một, hai là hai, tôi chỉ còn cách nghe và làm theo.
Bây giờ ngẫm lại thấy tôi dựa dẫm vào chị quá nhiều.
Bất kể làm việc gì cũng phải thông qua ý kiến Thắm.
Nữ thần gật đầu mới được làm.
Nữ thần cau mày, không được phép có ý kiến.
Lòng tự tôn của một thằng đàn ông bỗng trỗi dậy ghê gớm.
Vậy nên chiều tối về tới nhà, tôi chẳng nói chẳng rằng, ăn cơm xong là leo lên giường ngủ thẳng cẳng.
Vừa vặn hôm ấy có Ngố sang chơi, 2 vợ chồng Ngố – Sam nhìn nhau lấm lét.
Tôi im lặng, Thắm cũng lặng im.
Lại thêm 1 đêm nữa chẳng ai động vào ai.
Sự việc cứ thế tiếp diễn trong nhiều ngày.
Cho đến 1 hôm, con Mèo Ú thẳng thừng đề nghị tôi:
“Chỗ bạn bè với nhau, tui thành thật khuyên ông đừng bao giờ động vào cái người con gái đáng sợ kia nữa. Có nghe gì không hả? Ông không cần phải gân cổ cãi lại bằng cái điệu bộ quen thuộc”cô ấy là người tốt, cô ấy làm tất cả vì tôi”. Tui nghe quá đủ rồi, chứng kiến cũng quá đủ rồi. Sự thật là ông đang lao thẳng xuống dốc. Ông có thấy không? Trả lời tui đi!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro