Phần 15
2024-08-05 15:58:54
Chị Hồng thở dài sườn sượt: “Thôi Linh, mày cứ để con Nhi về đi.”
Vùng vẫy 1 chặp, cuối cùng Nhi Cây Trâm cũng thoát được đôi tay của Linh DJ.
Khách khứa trong quán ai nấy trố mắt nhìn.
Bảo vệ và phục vụ tiến tới hỏi han Nhi. Chị ta xẵng giọng mắng: “Nhìn gì? Có gì đâu mà nhìn? Đây là chuyện riêng của chúng tôi”.
Đôi giày cao gót nền ầm ầm lên sàn theo từng bước đi của Nhi.
Dõi theo bóng hình trong chiếc váy xanh đã ra tới cổng, Cô phục vụ dè dặt hỏi: “Xin lỗi, còn li nước của chị kia…”
“Thôi lỡ rồi, em cứ để đấy” – Hồng Ngựa nhẹ giọng đáp.
Nhìn cử chỉ lóng ngóng của cô phục vụ, lại thêm ánh mắt hiếu kỳ của những người khách trong quán, chúng tôi đều thấy lòng mình như thắt lại 1 chút.
Chuyện riêng trong nhà, bị người đời rèm pha, khi dễ, mấy ai có thể chịu được cơ chứ?
Suy nghĩ mông lung đôi chút, chị Thắm kéo tay tôi đứng dậy.
“Hai người ở lại nói chuyện, thằng nhóc này cần phải về sớm mai đi thi”.
Giọng chị nhẹ tênh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Tụi mày cứ ngồi đó, tao nói mấy câu nữa thôi” – Hồng Ngựa nhướng mày.
Tôi và Thắm đành phải ngồi xuống.
“Thứ nhất, chị em mình không phải ruột rà gì, nhưng quen nhau mấy năm, từng ăn ở cùng nhau, còn lạ gì tính nhau nữa. Nhưng mà bây giờ chỉ vì chuyện tình cảm vặt, tụi mày quay sang gây gổ là sao? Thử nghĩ lại xem có thấy nhục không?” – Chị Hồng bắt đầu bài diễn thuyết.
“Mỗi đứa có chính kiến riêng, mày thấy cái nào không đúng thì lựa lời phân tích cho nó nghe, đừng có suốt ngày mắng nhiếc nó như hồi xưa, nó giờ đâu còn nhỏ nữa, mày cũng thấy thái độ của con Nhi ban nãy rồi, tao nói đúng hay sai tự mày hiểu”.
“Dạ” chị Thắm gật đầu.
Hồng Ngựa khuấy đều ly nước, miệng thao thao bất tuyệt. Tôi có cảm tưởng đang được nghe ông trùm mafia dạy bảo đàn em.
‘Thứ hai, chị em mình bây giờ không phải là đệ nhất như cách đây 3 năm nữa. Thời đó bọn máy bay bà già thua xa mình, bao nhiêu khách đều bị tao, mày, con Sam giành giật hết. Rồi sau đó mới tới thời của con Ngọc, con Linh, con Nhi.
Mày bỏ lên Đà Lạt 1 thời gian thì bọn gái điểm 9x cũng bắt đầu xuất hiện, thế mạnh là giá rẻ, hàng lạ. Bọn đàn ông mày quá hiểu rồi còn gì? Cả thèm và chóng chán lắm, hàng càng lạ, càng teen bọn nó càng thích, mấy con điếm ranh càng lúc càng nhiều, giá cả thì đa dạng, hợp túi tiền. Mày thử nghĩ lại xem trước đây chị em mình phế ngôi của mấy bà già như thế nào? Rồi sớm hay muộn kịch bản kia cũng tái diễn lại lần nữa với mình thôi. ‘
Chị Hồng kết thúc bài diễn thuyết bằng 1 câu giống hệt Ngọc Dao Lam: “Đời vốn dĩ là vậy mà”.
Đời của đĩ chẳng khác nào đời của… cầu thủ. Đến khi hết thời liền bị đào thải không thương tiếc.
“Bên quận Tân Bình mới có đứa nào hả Linh?” – Hồng Ngựa bỗng nhiên cao giọng.
“À, con bé My Tân Phú mới chuyển sang, thêm cả Huyền Na, bé Chuột, bé Chip, Trúc Huệ, jenny…” – Linh DJ đáp.
Chị Hồng gật đầu, đưa mắt chăm chú nhìn tôi và Thắm.
“Thế còn ở Gò Vấp những con nào có tiếng?” – Chị lại hỏi.
“Uyên Dây, Tequila Bảo Hân, Chu Lê Mẫn, Phương Anh, Dương Hoài Vy, Chi Massage, Thỏ Ngọc, Lâm Bảo Tâm, Ngọc Trinh…”
Linh DJ kê khai một rừng cái tên và nghệ danh của điếm, tôi đếm có ít nhất 20 cái được nêu lên.
“Vậy còn quận 1?” – Hồng Ngựa bình thản hỏi.
“À, quận 1 thì có Phương PXL, Phương Trinh, Linh Bar, Linh Chip, Mỹ Hiền, Miu Miu, Hương Tây, Thanh Vân khác quận nhưng hoạt động ở quận 1… rồi còn Thảo teen, Tuyết Trinh, Trâm Anh dạo này đang nổi nhờ quay phim, chụp ảnh nude”.
Lại là hàng tá những cái tên khác tuôn ra như nước từ miệng chị Linh.
Tôi và Thắm nhìn nhau ngơ ngác.
Còn chị Hồng gật gù vừa ý.
“Đúng rồi, mấy đứa nó mới chỉ là hàng trên 5 xị, còn chưa tính bọn bình dân và bọn hàng chống vã, chỉ chừng đó thôi chị em mình cũng khốn lắm rồi. Bây giờ mày tiếp tục nói cho con Thắm nghe, chiều nay mày cày được bao nhiêu tiền hả Linh” – Hồng Ngựa lại hướng về phía chị Linh.
“1 Chai bảy, lúc nãy em cho nó xem rồi” – Linh DJ đáp.
“Nghe thấy gì chưa Thắm? Giá của con Linh DJ 2 cuốc tàu nhanh mà chỉ còn nhiêu đó. Tương lai có khi giảm xuống chai rưỡi, 8 xị, rồi cho không. Cứ đà này, phải cày đến khi phai tàn cỡ nào mới đủ tiền cho lúc về già đây?”
Dừng 1 chặp, Hồng Ngựa tiếp tục ném cho chúng tôi những từ ngữ nặng như búa tạ:
“Chúng mày vẫn còn may mắn hơn tao nhiều, tao phải một mình nuôi con, cũng không biết là của thằng chó đẻ nào để lại. Ngày phát hiện có thai tao chỉ muốn nạo mẹ đi cho xong, nhưng mà tao nghĩ nếu nuôi con, sau này về già nó nuôi lại mình, cho nên tao ráng sức nuôi nấng, tạo điều kiện tốt cho nó, con tao toàn uống sữa mỹ, ăn ngũ cốc loại mắc tiền nhất, mai mốt còn tính cho theo học trường quốc tế, để nó lớn lên không thua bạn thua bè, có nghề có nghiệp đàng hoàng như người ta” – giọng chị Hồng nhỏ nhẹ nhưng gay gắt. Đặc biệt khi nhắc tới đứa con ngoài ý muốn, chị thể hiện rất rõ quyết tâm đặt cả tương lai vào nó.
Tôi cảm thấy bờ vai Thắm đang run rẩy.
Bản thân tôi cũng chẳng khá hơn.
Trong bóng tối của “khu nhà nông thôn” – Country House, chúng tôi lặng lẽ ôm lấy nhau, như đôi tình nhân lâu năm xa cách.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://bimdep.vip/yeu-nu-quay-bar/
Ai bảo làm đĩ chỉ việc ăn nằm rồi nhận tiền?
Sự thật tôi được chứng kiến không hề đơn giản như vậy.
Những thành viên trong gia đình đĩ điếm mà tôi quen biết đều là những cái tên đình đám trong giới cave.
Nhưng ở họ lúc nào cũng thường trực nỗi lo – sẽ bị “phế ngôi” bởi những con điếm trẻ trung hơn, rẻ tiền hơn.
Đi trên đại lộ tấp nập người xe, tôi và chị Thắm lặng lẽ ngắm nhìn cảnh thành phố lên đèn.
Thắm nép sát vào lưng tôi, rồi đột nhiên vòng tay ôm thật chặt.
Thời gian trôi qua đã lâu, đến nay tôi mới nhận ra chị đã trở thành 1 phần của tôi từ lúc nào.
Như máu thịt, như tim gan, tôi không thể sống mà không có Thắm.
Gối đầu lên vai tôi, giọng chị thủ thỉ “cưng ơi cưng”.
“Sao thế chị?” – Lòng tôi đang ngâm nga 1 bản tình ca.
“Ban nãy con Nhi hơi thái quá, nó cũng không có ý gì đâu, thật đấy, chẳng qua lúc đó giận quá mất khôn, cưng không được để bụng nghen”.
“Trời ạ, em biết rồi. Em không có suy nghĩ gì đâu, chị yên tâm đi”.
“Thiệt không đó?”
‘Em thề’.
Nói là vậy nhưng không suy nghĩ sao được, trông tôi có giống 1 kẻ ăn bám không?
Nhìn quanh thấy trên phố có không ít những cặp tình nhân đang ôm eo nhau phóng xe như điên.
Tôi chột dạ, bèn đưa tay trái đặt lên đùi Thắm.
Cảm giác đầu tiên là mát, sau đó tiếp xúc da thịt khiến tôi sướng ngất.
Phảng phất như trở về cái đêm định mệnh trên đèo Đà Lạt.
Chị Thắm nguýt “đó, sàm sỡ đi nghe ông tướng”.
“Hahaha, em có lý do chính đáng”.
“Xí” – chị đấm nhẹ vào lưng tôi 1 cú.
Đột nhiên tôi ước con đường này sẽ trải dài ra, dài cho đến cuối chân trời mới thôi, để cho Thắm ở bên lâu hơn một chút.
Bạn đã bao giờ chở ai đó dạo phố với đôi môi cười đến ngây ngốc chưa?
Như 1 định mệnh, trong lòng tôi ước hẹn.
“Chị Thắm này” tôi khẽ gọi.
Hơi thở chị đều đều, mùi hương nước hoa thoang thoảng bay.
“Chị Thắm” – tôi to tiếng hơn.
“Ha? Sao vậy cưng?” – Giọng chị mơ màng.
“Chị nghe kỹ nhé, hôm nay trên đường Lê Văn Thọ, ngay trước công viên làng hoa Gò Vấp, em: Bốn Mắt, xin hứa sẽ theo chị suốt đời, chị đuổi em cũng không đi, chị đánh em cam tâm chịu trận. Chờ mai này đi làm rồi, em sẽ nuôi chị. Đúng vậy đấy, em muốn được lo cho chị. Lo đến khi nào không còn sức lực nữa mới thôi.”
Tôi vừa nói vừa đưa tay tuyên thệ hết sức hùng tráng.
Giờ phút này tôi muốn Thắm không còn vướng bận bất cứ chuyện gì khác làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng tôi.
Tôi sẽ chứng minh cho Nhi Cây Trâm thấy tôi không phải là 1 thằng vô dụng.
“Thôi, lại chém nữa ông tướng, ai bắt ông phải hứa vậy hả?” – Thắm gõ vào mũ tôi kêu côm cốp.
“Ấy, chị đừng đánh nữa, em nói thiệt đó, trước đây em thề với chị Ngọc 1 lần rồi, bây giờ em sẽ thề thêm 1 lần nữa với chị. Thề 1 lần 2 lần hay trăm lần gì cũng được.”
“Thôi thôi, chị biết rồi, lần đó con Ngọc có kể hết lại với chị rồi. Sau này cưng đừng có dại mà lập lời thề vô tội vạ như thế nữa rõ chưa” – chị đưa tay đánh vào lưng tôi 1 phát thật kêu.
Tôi nghe được trong lời nói của chị chứa đầy niềm hân hoan.
Giờ phút này tôi chỉ muốn hét lên cho thỏa nỗi sung sướng.
“Cưng đã nói là phải có trách nhiệm đó” chị lại kề đôi môi vào sát tai tôi: “Chị chưa bao giờ có cảm tình với ai như thế này đâu”.
‘Hahaha’ – không thể kìm hãm sung sướng thêm nữa, tôi ngửa mặt cười vang.
“Đồ quỷ, xấu hổ chết đi được”.
Thắm gục đầu vào lưng tôi, hai tay đấm thùm thụp.
Kể ra thì chị cũng bạo lực phết, nhưng mà bạo lực theo 1 cách hết sức đáng yêu.
Thắm Đào Duy Từ, Thắm Mascara, gái nhảy Đêm Màu Hồng, Đĩ của Đĩ đây ư?
Tôi giật mình.
Liệu 1 con đĩ đã chịu đủ hết mọi ê chề về thể xác, còn tâm hồn thì quá thấu hiểu đàn ông, khi đối diện người mình yêu có còn cảm giác xấu hổ, ngại ngùng?
Câu hỏi này tôi mãi mãi không biết được đáp án.
Nhưng tôi lo lắng nhiều làm gì chứ? Trên đời thiếu gì chuyện không tưởng, chẳng hạn như hot girl Nhi Cây Trâm của đại học ngoại thương lại đem lòng yêu ông giáo sư.
Nhắc tới cô gái này, tôi cũng không biết phải dùng lời lẽ gì để miêu tả.
Cô ta đầy ương bướng, nhưng lại đậm chất thông minh.
Loại người như thế vốn không tài nào hiểu hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro