Phần 106
2024-08-05 15:58:54
Ngày hôm sau trong khi ăn sáng, tôi nhìn chăm chú bố mẹ hồi lâu rồi thốt:
“Mặc kệ có bị liệt nửa người hay không, con đường cao học trước mặt con nhất định phải đi tiếp”.
Mẹ đang cắt trái cây dừng ngay tay lại, bố đang xem tivi lập tức tắt đi.
Thắm vừa bước vào cửa, vừa vặn làm sao nghe được câu nói của tôi, nín cả thở.
“Nhưng mà vì sao? Con bị như thế này làm sao mà…” – mẹ tôi không thể nói hết lời.
“Có vấn đề gì sao ạ? Chẳng lẽ họ không nhận 1 người tật nguyền vì tai nạn xe cộ, 1 người kém may mắn hơn họ?”
“Không phải, nhưng ý mẹ là… làm sao con có đủ can đảm kia chứ, con khác với mọi người”.
Tôi thu hết tất cả những sĩ khí có được trong người, chậm rãi nói:
“Stephen hawking bị liệt toàn thân, phải giao tiếp nhờ máy tính nhưng vẫn là tiến sĩ vật lí đại tài của thế giới, vậy vì sao con chỉ bị liệt 2 chân lại không thể học tiếp cao học? Mẹ, những người tàn phế như con” – tôi nhấn mạnh chữ “như con” – “những người tàn phế như con tuy tàn nhưng không phế đâu!”
Cơ mặt mẹ co giật, run run vì xúc động, bà ứa nước mắt không nói nên lời.
Thắm chạy ào tới bên tôi, ôm 1 cái thật mãnh liệt.
“Em biết chồng em sẽ làm như vậy mà”.
“Bố” – tôi nhìn sâu vào mắt bố – “còn bố thì sao? Bố có ủng hộ con không?”
“Ôi, con của bố” – ông đến bên giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay tôi – “đúng là con của bố! Cuối năm nay đích thân bố sẽ đưa con qua bên đó”.
Có được lời động viên của tất cả gia đình, bạn bè, người thân, những ngày tháng tiếp theo nằm trong bệnh viện trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.
Một ngày, Thắm cho tôi xem 1 quyển catalogue toàn hình những bộ nội y rất lạ mắt và lôi cuốn được vẽ bằng màu chì.
“Của Sami đấy” – Thắm hào hứng giới thiệu.
“Woa, ước mơ của bà hoàng”.
“Em tình cờ tìm thấy khi dọn dẹp gầm giường của nó, cái con này sống với con Linh lâu ngày nên bị nhiễm thói bạ đâu vứt đó rồi”.
“Vẽ đẹp quá nhỉ?” – Đến tôi cũng phải khen nức nở.
“Nó có đam mê mà anh”.
Đột nhiên, tôi ngẩng mặt nhìn Thắm, nở nụ cười rạng ngời “vợ yêu, bấy lâu nay anh vẫn luôn muốn tặng mọi người 1 món quà trước khi lên đường”.
Thắm ủng hộ tôi hết mình.
“Em thấy anh nói đúng đấy, nhưng biết mua cái gì đây? Khoan đã, cái catalogue của con Sam, ý anh là…”
Tôi thì thầm vào tai vợ những ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.
Em cười hí hửng, ngay lập tức gọi cho Ngố.
3 người chúng tôi bí mật lên kế hoạch, thuê người, tìm địa điểm…
Trong vòng 1 tuần dự kiến sẽ hoàn tất món quà đặc biệt này.
Tiếp theo Thắm tâm sự với tôi.
“Em nghĩ con Sam đã có quà thì những người khác cũng phải có chứ”.
“Tất nhiên rồi, người tiếp theo anh nghĩ đến là Ngọc Dao Lam”.
“Con Ngọc giúp vợ chồng mình nhiều lắm, nhất định phải tặng nó món quà gì buộc nó phải thích mê mệt cơ, mắc tiền 1 chút cũng tốt!”
“Anh có ý này, chỉ sợ em than đắt thôi, hà hà”.
Chiều hôm đó Mặt Quỷ tới bệnh viện, bàn bạc với chúng tôi 1 chốc rồi vui vẻ ra về.
Hai vợ chồng đều lấy làm mừng rỡ.
1 tuần sau, Ngố thông báo với vợ sẽ mở 1 show bikini hoành tráng, sử dụng chính những thiết kế trong catalogue của Sami.
Tiếp sau đó là Pool Party – bữa tiệc bikini với âm nhạc và sóng nước.
Tôi và Thắm ngồi trong phòng bệnh chat skype với Sami – Ngố đang ở “hiện trường”.
Cái giọng cười hả hê không lẫn đi đâu được của bà hoàng vang lên.
“Chúng mày thấy không? Tao đang ở cạnh bể bơi, hãy nhìn bên này đi, lại đây nào các cô gái” – một đám đông các cô gái trong trang phục bikini vẫy tay tươi tắn vào màn hình.
Sami tiếp tục “Hai Mặt, mày có thấy những đường cong chữ s và bờ mông tròn lẳn của các em đây không, lại gần hơn tí nữa nè, há há, cẩn thận con Thắm!”
Thắm mắng ngay “con quỷ cái, chĩa cái camera sang hướng khác nhanh lên!”
Ngay sau đó xuất hiện cái đầu đỏ quen thuộc của Thiên Thần Ngực Bự đang đánh DJ cạnh bờ hồ.
“Linh DJ, Linh DJ, ngực bự 95, 95, 95…” – Sami hô to.
Bỗng nhiên bọt nước trắng xóa bắn vào làm nhòe hết màn hình, rồi những tiếng hò hét cổ vũ vang lên nhiệt tình.
Thì ra Mũi Đỏ vừa phóng 1 phát hết tốc lực xuống hồ bơi, nước hồ vơi đi trông thấy.
Lấy niềm vui làm động lực, 3 hôm sau tôi được phép xuất viện.
Bố mẹ mang đến phòng bệnh 1 chiếc xe lăn.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng khi trông thấy chiếc xe tôi vẫn không kìm được 2 dòng nước mắt.
Thắm và bố đỡ tôi đứng dậy, em thì thầm vào tai tôi “cố lên nào chồng em, bây giờ sử dụng mấy xe này sướng lắm”.
Tôi xoay xở 1 lúc cuối cùng cũng yên vị trên xe, nệm khá êm, ngã lưng ra rất thoải mái.
Mẹ nằng nặc đòi đẩy tôi đi 1 vòng quanh phòng, sau đó bố hỏi tôi có muốn ra hành lang không.
Tôi trả lời “có”.
Bệnh viện khá đông người, ai cũng dõi mắt nhìn tôi.
Cả nhà 3 người ra khuôn viên ngắm cây cối, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp.
Trên khoảng sân trống trải, bố ân cần dạy tôi cách sử dụng loại xe lăn điện.
“Con chỉ cần gạt cái cần nhỏ này, rồi tùy chỉnh các nút phía trước thôi, xe này có thể leo được 2 bậc thang, tốc độ tối đa 40km/h, muốn chạy đua với đứa nào cũng không sợ nhé”.
Mẹ tôi mắng ngay “giờ này mà anh còn đùa được.”
Mất khoảng vài chục phút để quen hoàn toàn với xe, tôi cảm thấy khá an ủi vì ít nhất khi không thể đi đứng thì vẫn còn chiếc xe lăn xịn.
Buổi chiều, khi đã xuất viện trở về nhà Thắm đưa tôi đi dạo trong sân, từ cửa ra tới ngõ rồi lại đi vào, cứ đi đi lại lại như thế, bỗng nhiên việc đẩy xe cho tôi trở thành niềm vui nho nhỏ của em.
Một lúc sau, Thắm bỗng lên tiếng hỏi tôi.
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi bèn lục tìm trong trí nhớ, rồi lắc đầu “không, anh xin lỗi”.
“Haha, anh làm sao biết được, em đố thế thôi”.
“Vậy hôm nay là ngày gì?”
“Là ngày chiếc mô tô của con Ngọc cập cảng, Mặt Quỷ đã lấy về rồi đấy”.
“Thật à?” – Tôi cười hớn hở.
Quả nhiên 1 lúc sau, có tiếng động cơ ì ùng ở xa xa, rồi 1 chiếc mô tô màu đỏ trông rõ hầm hố chui qua cổng, từ từ dừng lại trước mặt chúng tôi.
Là Mặt Quỷ chở theo Ngọc Dao Lam.
Chị Ngọc nhảy tót xuống xe, câu đầu tiên chị thốt lên là.
“CBR 600, khá đỉnh, tương đối mẫu mực”.
Thắm cười hi hi.
“Chị đại có vừa lòng với món quà này không?”
“Sao lại không” – Ngọc nhìn tôi thâm thúy “chị luôn muốn có 1 chiếc mô tô mà, đúng không nhóc?”
“Vâng ạ, chị không có thì thế giới mất đi 1 tay đua”.
“Vậy chắc mày còn nhớ cái đêm 2 chị em mình vào casino xử con Thỏ?”
“Nhớ rất rõ”.
“Lúc đó chị bảo giá mà có mô tô, chị sẽ cho mày biết thế nào là Ngọc Dao Lam. Vậy bây giờ có rồi, sao còn ngồi đó?”
“Ơ, em… em”.
Mặt Quỷ xuống xe tới bên cạnh tôi, chụp nón bảo hiểm vào đầu.
“Đi nào nhóc, lên xe thôi”.
Thế là Thắm và Mặt Quỷ hè nhau đỡ tôi leo tót lên yên sau chiếc CBR.
Ôm chắc Ngọc Dao Lam tôi la “tim em dạo này yếu lắm, chị nhớ nhẹ nhàng với nó 1 chút”.
“Haha, chuẩn bị phượt nè”.
“Á… á… á”.
Ngọc quay đầu xe 1 cái thần tốc, chiếc mô tô phóng đi như gió.
Ra tới đầu ngõ, 1 ông xe ôm la lên “mẹ, chạy như ăn cướp vậy mày!!”
Gió thổi ào ạt, xe cộ hai bên đường hết thảy đều tấp về phía sau.
Chúng tôi lượn trái lượn phải, lách dòng xe cộ đông đúc hệt như đang đánh đu với tử thần.
Qua vài khúc rẽ, chiếc xe giảm tốc độ, chị Ngọc la lên.
“Yên tâm đi nhóc, 2 chân liệt là đủ rồi, đi với chị không thêm 2 tay nữa đâu mà lo, hahaha”.
“Em nghi ngờ lời chị”.
“Nói thì dễ làm mới khó đúng không?”
Dứt lời, Ngọc Dao Lam kéo tay côn tăng tốc độ chóng mặt.
Mô tô 600 phân khối vượt mặt hết thảy xe cộ trên đường, nhanh chóng tiến vào đại lộ Võ Văn Kiệt.
Tôi chỉ còn nước bu chặt lấy người chị Ngọc, gió tát quần quật tê tái cả da thịt.
Nhưng không hiểu sao giờ phút này tôi lại cười.
Có lẽ cười vì niềm hạnh phúc được lao đi hàng trăm cây số 1 giờ, không còn phải sống chung với giường bệnh ngột ngạt, gò bó.
Hai món quà đầu tiên vợ chồng chúng tôi đã dành cho Sami và Ngọc Dao Lam.
Những món quà còn lại Thắm nói sẽ tiến hành trong thời gian tôi ở nước ngoài.
Khi tôi trở về Việt Nam sẽ chứng kiến tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro