Phần 10
2024-08-05 15:58:54
Đẩy tung cửa phòng, nằm vật lên giường, tiếp xúc da thịt khiến đầu óc tôi như lịm đi.
Chị Thắm đẩy tôi nằm ngửa ra, dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc áo ngủ khêu gợi chậm rãi rơi xuống đất.
Tôi ngây ngốc ngắm nhìn thân hình chị chỉ còn độc một mẫu vải mỏng manh.
“Sao? Chẳng phải cưng theo chị bao lâu nay vì muốn đêm nay sao?”
“Tới đây” chị đưa bàn tay ngoắc tôi, những ngón tay thanh mảnh khẽ co lại.
Tôi cởi phăng áo ngoài, trong người thật sự đang rất nóng.
“Ha ha ha, thân thể này trao cho cưng miễn phí đấy” – chị Thắm buông 1 tràng cười nhạt nhẽo.
Dừng lại tại chiếc nút áo thứ 3, tôi ngây dại ngắm nhìn khóe môi khinh mạt của Thắm.
Chị chụp lấy áo tôi, bàn tay thon thả nhanh chóng tháo gỡ những nút áo rắc rối.
Kỹ năng của chị cực kỳ điêu luyện.
Tôi nắm chặt lấy tay chị.
“Chị chỉ xem em như mọi thằng đàn ông đã đến trước đây?”
Khi trông thấy nụ cười coi khinh kia, lý trí trong đầu tôi cuối cùng đã quay trở về.
“Haha, còn không phải nữa? Đàn ông cuối cùng cũng chỉ là đàn ông, tấm thân này hấp dẫn đến thế sao? Nếu thích thì cứ việc chiếm đoạt đi, coi như là chị đền đáp” – chị Thắm tấn công tôi bằng những nụ hôn nồng nàn, ướt át.
Tôi nghiêng đầu né tránh, giằng người thoát khỏi đôi tay Thắm.
“Thằng ngốc này, còn không mau quay lại đây. Bao nhiêu đại gia tai to mặt lớn trả bộn tiền còn chưa chắc đã được chị tận tay phục vụ, mày tưởng mày là ai hả?” – Chị nắm chặt lấy cánh tay tôi, nhất quyết không buông.
Trong lúc giằng co, hình ảnh lần đầu tiên gặp chị lại hiện về trong đầu. Lúc đó sự ham muốn trong người tôi lấn át tất cả.
Nhưng sau khi nghe những lời khinh mạt chị dành cho tôi tối nay, tôi chợt nhớ về lần thứ 2 gặp chị.
Và tôi biết, cô gái ngồi lặng lẽ trong sự bao dung của màn đêm đã chiến thắng dục vọng trong tôi.
“Em không làm được” – tôi bình tĩnh nói.
“Vì sao? Vì mày bất lực à?” – Chị phá lên cười.
“Em không làm chuyện đó với cái xác không hồn” – tôi vùng thoát khỏi chị. Mặc dù trong lòng đau nhói.
“Hừ, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, mày nói yêu chi, sau đó nhìn thấy bao nhiêu đàn ông đều ngủ với chị, rồi mày cũng sẽ bỏ đi. Cuối cùng trắng tay, vậy hãy đến đây thử 1 đêm đi! Sau đó cút xéo về Sài Gòn, vậy mày cũng đâu có lỗ.” – Chị Thắm hét vào mặt tôi.
Trong thân thể gần như trần truồng, cơn giận của chị mang 1 sắc thái đầy ma mị.
Tôi không nói thêm lời nào, chạy thẳng ra khỏi cửa.
“Đứng lại, đứng lại đó, nếu mày còn là đàn ông thì đứng lại”.
Thắm gào to đến lạc giọng, nhưng đôi chân chị không hề đuổi theo.
Tôi hiểu trong lúc này, chị cần thời gian để bình tâm.
Khép chặt cánh cửa chính. Tôi lục lọi trong chậu lan treo trên góc nhà 1 chiếc chìa khóa sơ cua, sau đó khóa cửa lại để chắc chắn chị không làm điều gì ngu ngốc.
Rồi dường như vẫn chưa yên tâm. Tôi ngồi lại trên bậc cửa hàng giờ liền, ngoài kia là sương đêm lạnh buốt.
Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, hình như chị vừa ném 1 chiếc đèn hoặc lọ thuỷ tinh.
Bên tai tôi văng vẳng những âm thanh chửi bới quen thuộc.
Tôi co người nép sát vào cửa, ngủ thiếp đi.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://bimdep.vip/yeu-nu-quay-bar/
Buổi sáng nắng đẹp, nắng đẹp tương phản với lòng tôi ngổn ngang tâm sự.
Sau 1 đêm tiếp xúc với sương rét, gió lạnh, đầu óc tôi quay cuồng.
Nhưng tôi vẫn cố gắng xoay sở mở cửa bước vào nhà. Tôi muốn chắc chắn sau đêm qua chị vẫn ổn.
Rón rén bước lên lầu, trên sàn gỗ ngổn ngang những mảnh vụn thuỷ tinh.
Bàn ghế cũng bị lật tung.
Tôi hồi hộp tiến thẳng vào phòng.
Trái tim tôi co quắp lại.
Chị Thắm đang thiếp đi trên chiếc giường trắng muốt.
Chị nằm úp mặt, tóc xõa dài, vẫn trong trạng thái “một mảnh vải che thân”.
Tiến đến gần hơn, bầu ngực chị nhấp nhô lên xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là Thắm vẫn còn sống.
Ngắm gương mặt đẹp mê hồn đang nghiêng nghiêng trong nắng, hàng mi cong mềm run nhẹ, đôi môi mỏng manh ướt át. Tôi không dằn lòng được ngồi phịch xuống ghế cứ để nguyên tư thế như vậy mà chăm chú nhìn chị.
Một khi ông trời đã gửi xuống nhân gian món quà này, thì đấng mày râu chắc chắn sẽ gặp tai họa.
Sau sự việc đêm qua, tôi không biết phải đối mặt với chị ra sao?
Chắc là tôi sẽ ra đi, biến mất khỏi tầm mắt chị.
Lòng không nỡ, nhưng duyên số đã chẳng thành, thôi thì đành vậy.
Tôi lấy giấy bút, viết 1 bức thư ngắn gọn, nội dung đại khái kể về những suy nghĩ khi tôi gặp chị lần đầu và lần hai. Rồi đến lần thứ 3 trong vũ trường, bạn tôi đã giúp đỡ kỳ công như thế nào, tất cả chỉ để tôi được nhìn thấy chị. Rồi duyên số an bài, tôi trở thành một người em – một người bạn của chị. Nhưng… đến cuối cùng chị đã không tin tôi!
Đặt bức thư lên bàn, tôi cúi xuống đất, nhặt 1 cành hoa hồng giữa đống đổ vỡ của lọ hoa thuỷ tinh.
Cành hoa hồng bên cạnh mảnh giấy nhỏ, tượng trưng cho sự nồng nàn và tỉ mỉ.
Như thế, tôi an tâm trở về nhà.
Ngày lên đường, bố mẹ tất bật chuẩn bị quần áo cho tôi.
Kiến thức trọng tâm tôi đã nắm khá chắc. Bộ đề đại học cũng đã giải qua rất nhiều, nhưng trong lòng tôi vẫn run sợ. Tôi không nghĩ mình sẽ vào được bách khoa.
Mà cho dù có đậu, thì phỏng có ích gì? Tôi đâu cần là 1 kỹ sư để che chở cho Thắm nữa.
Khuya nay tôi đi, phương trang giường nằm 11h30 phút.
Tôi rất muốn thăm lại phố phường trước lúc đi xa, nhưng cứ nghĩ đến những kỷ niệm với chị là tôi lại cắm đầu vào sách. Tôi học để quên đi chị.
Giải toán, viết phương trình hoá học, làm phép tính, viết chuỗi phản ứng.
Nơi nào cũng thấy bóng dáng Thắm.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, nghe tiếng chuông điện thoại đổ.
Như 1 linh tính, tôi phóng như điên lên gác.
“Mascara hai trăm chín chục nghìn”.
Tim đập thình thịch.
‘Alo’.
Đầu dây bên kia im lặng.
“Alo…”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Alo… alo…”
“Alo a liếc gì, làm gì mà gắt ghê thế, sao cưng đi thi mà dám không nói với chị” – cái giọng hờn trách quen thuộc của Thắm vang lên.
Chị nói chuyện với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi thở hắt ra 1 hơi.
“Em nghĩ chị không còn quan tâm đến em nữa”.
“Đồ ngốc, em là em của chị” – Thắm mắng.
Chỉ là em thôi sao? Tôi chỉ là 1 đứa em sau cái đêm đó?
Dù sao, chị đã liên lạc trở lại với tôi, như vậy là quá đủ.
“Nhưng sao chị lại biết hôm nay em đi?”
“Thì chị hỏi Phương Trang”.
Lòng tôi sướng muốn điên lên. Chị đã bỏ công sức dò hỏi lịch đi của tôi.
“Đi thi là chuyện quan trọng cả đời người, chiều nay cưng đi với chị đến 1 nơi nhé?”
“Tất nhiên là được, đi đâu hả chị?”
‘Bí mật’ – chị Thắm tặng cho tôi 1 dấu hỏi lớn rồi cúp máy.
Tôi nhảy cẫng lên, hú hét loạn xạ.
“Nè, mày bị vậy lâu chưa? Đi xuống ăn cơm đi” – giọng bố tôi nửa đùa nửa trách.
Ăn cơm, ăn hoa quả, xem phim bữa trưa, tôi luôn miệng cười. Nhìn con trai tràn ngập hạnh phúc, bố mẹ tôi nhìn nhau khó hiểu.
Mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng chị Thắm cũng đến đón tôi lúc 3 giờ.
Kể cũng lạ, lúc bình thường chị toàn diện váy ngắn, quần đùi.
Nhưng hôm nay chị ăn mặc kín kẽ nhất trong số những lần tôi gặp chị.
Quần legging kết hợp với áo váy trắng, điểm thêm 1 chiếc thắt lưng hình nơ nhỏ.
Trông chị đẹp đẽ và thánh thiện đến lạ kỳ.
Chợt nhớ tới thân hình lõa lồ hôm nọ, tôi gượng gạo chào chị.
“Sao bẽn lẽn quá vậy? Lên xe đi.” – Chị thản nhiên như không.
“Ơ, hay là để em lái cho” – cứ nghĩ tới cái đêm chị phóng ầm ầm là tôi lại sợ.
“Em có bằng lái chưa?”
‘Chưa ạ’.
“Thế thì ngồi sau” – giọng chị chắc nịch. Tôi chỉ có 1 con đường là nghe lệnh.
Chị Thắm chở tôi vi vu qua các con đường lớn, rẽ thẳng lên đường Triệu Việt Vương.
Cuối cùng, dừng chân tại Thiền Viện Trúc Lâm.
Thấy tôi kinh ngạc, chị Thắm đùa: “Đi thi phải lên chùa cầu an lấy lộc chứ cưng”.
Tôi mừng rỡ ra mặt.
Từ lâu, tôi đã xem việc đi chùa cùng người yêu như 1 điều hết sức thiêng liêng.
Đi bên chị bước lên những bậc cầu thang đá, tôi không nén được những băn khoăn.
Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chị. Tôi quyết định lờ đi sự việc hôm trước.
“Cứ chôn nó vào sâu trong ký ức, vui vẻ sống những ngày còn lại” tôi tự nhủ với lòng như vậy.
Sau khi đã thắp hương khấn vái trong đại điện. Chị Thắm móc điện thoại lăng xăng chụp ảnh.
Khuôn viên Thiền Viện rộng, chỗ nào cũng đẹp lại nhiều cây cảnh. Thành thử không phải chỉ mình chị mới “tí tách” mà bất kỳ đoàn khách nào cũng lăm le máy ảnh trong tay.
Chị Thắm dõi mắt nhìn một cô em tuổi teen đứng làm dáng nơi bậc tam cấp.
Chị hồ hởi: “Cưng, chụp cho chị chỗ này” vừa nói vừa chỉ tay vào đài phun nước.
“Chà, iphone 4, chị mới mua bao giờ đấy?” – Tôi ngó nghiêng nhìn chiếc điện thoại, nheo mắt đánh giá.
“Hôm qua tức thì”.
“Thế điện thoại cũ của chị đâu?”
“Đập rồi” – Thắm liếc tôi 1 cái đầy sâu sắc.
Ôi! Cha mẹ ơi! Cái điện thoại cũ chắc chắn là trong cái đêm “nổi loạn” kia, Thắm thẳng tay đập luôn rồi.
Tôi mới vừa nhắc nhở bản thân sẽ chôn vùi chuyện đó, không ngờ 5 phút sau lại vô tình đụng đến.
Tôi hắng giọng, giục chị “chị đứng vào kia, đứng vào em chụp cho”.
“Chỗ này à? Ấy, đợi chị chút”.
Thắm ngó sang phía xa xa, bắt chước kiểu đứng của cô nàng bên đó. Chắc chị ít khi chụp hình nên lóng ngóng thấy rõ.
Dù sao, người đẹp vẫn là người đẹp, chị có đứng nghiêm như chào cờ thì vẫn là tuyệt vời nhất.
Tôi nhắc “chị cứ tự nhiên đi, quan trọng là phải cười tươi”.
Dáng chị chuẩn, khuôn mặt cũng thanh tú, vào hình rất bắt mắt.
Cuối cùng, sau khoảng nửa tiếng, tôi hoàn tất công việc photographer của mình.
“Mấy tấm này mà đem ra ngoài tiệm thì người ta sẽ không lấy tiền đâu” – tôi đùa.
“Sao vậy cưng?”
“Bởi vì chủ tiệm sẽ tưởng là hoa hậu, nên xin phép chị cho in khổ lớn rồi treo lên làm bảng hiệu quảng cáo, haha”.
“Gớm, cái mỏ nịnh thấy ghét” – Thắm nhéo tôi 1 cái rõ đau.
Chị Thắm coi lại thành quả mồ hôi công sức của tôi, lúc hớn hở, lúc trầm ngâm.
“Tấm này đẹp, tấm này được, tấm này tàm tạm, tấm này xấu, tấm này, tấm này gớm quá đi”.
“Như vậy là đẹp quá rồi” – tôi cự nự.
“Ừ, người thì công nhận đẹp quá rồi, xấu là do thợ chụp thôi”.
Chị Thắm thỉnh thoảng cũng biết đá đểu.
“Hứ” – tôi giả vờ giận dỗi quay đi chỗ khác.
Nhưng mà chiêu đó chưa bao giờ có tác dụng với Thắm. Chị vẫn cười hi hi, ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình.
Tôi nhổm người dịch xa ra 1 chút.
Chị Thắm vẫn coi hình.
“Có mấy tấm mà sao cứ tủm tỉm miết vậy trời”.
Tôi than thầm, lại dịch xa chút nữa. Mắt ngó xa xăm hướng khác.
“Ê, cái chuông đồng! Lại bên đó coi đi”.
Đột nhiên chị Thắm đứng bật dậy kéo vai tôi.
Tôi vẫn ngồi trơ ra như tượng đá.
Chị giậm chận, gắt lên:
“Có nhanh lên không thì bảo!”
“Em đây em đây” – cái số tôi rõ khổ.
Ở thiền viện trúc lâm, khi mà du khách tới tham quan muốn ước nguyện điều gì, người đó sẽ viết tâm nguyện vào giấy, rồi dán trên thân chuông. Mỗi ngày vào các giờ quy định, nhà chùa sẽ đánh một hồi chuông, cho lời ước của mọi người trở thành sự thật.
“Chém gió đó chị, làm gì có chuyện viết linh tinh trong đó rồi gõ cái chuông là cầu được ước thấy” – tôi phản đối niềm tin của các du khách.
Chị Thắm hứ giọng.
“Cưng đi học người ta không dạy câu: Có thờ có thiêng, có kiêng có lành à?”
Thế là chị Thắm viết chi chít chữ lên miếng giấy sau đó đập bộp 1 phát hết 10 phần công lực vào chuông. Giấy của chị dĩ nhiên dính cứng, nhưng giấy của người khác rơi rụng lả tả.
“Ôi chết cha rồi” – tôi và chị la thầm.
“Chạy!”
Như 1 hiệu lệnh, cả 2 ba chân bốn cẳng biến mất khỏi khuôn viên chùa.
“May mà người ta không đuổi theo, nếu không em và chị chết chắc” – tôi nắm tay chị, vừa chạy xuống những bậc thang dẫn ra sau chùa, vừa quở trách.
“Không nhờ có vụ đó, làm sao chị biết sau chùa còn có cảnh này” – chị Thắm cười ha hả.
“Gì? Em có thấy gì đâu?” – Tôi nheo mắt nhìn toàn cảnh. Sau chùa là rừng thông thưa thớt, địa hình dốc lên dốc xuống với những con đường xi măng trắng chạy ngang dọc.
Đôi chỗ người ta cho xây đình viện 4 cột, phục vụ cho nhu cầu ăn uống, nghỉ ngơi của du khách.
“Đừng nói với em là chị tính vô ăn ké người ta đó nghe” – tôi phì cười.
“Xí, mắt mũi để đâu vậy cha, kia kìa”.
Theo hướng Thắm chỉ, tôi nhìn thấy phía xa xa mặt hồ màu ngọc bích phẳng lặng như gương.
“Là hồ tuyền lâm đó chị” – tôi nói.
“Nhìn đẹp ghê, ra đó chơi đi”.
“Có gì hay đâu”.
“Đi mau!”
Vẫn cái giọng thét ra lửa đã bao nhiêu lần làm tôi choàng tỉnh trong những cơn ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro