Phần 9
2024-08-05 00:57:34
Nói là thời gian đi Nha Trang là dành hết cho Uyển Văn nhưng tôi không làm được, không lẽ Hạnh bệnh mà tôi không gọi điện hỏi thăm. Em chỉ lạnh nhạt trả lời qua điện thoại, chắc vẫn còn giận, phải qua làm lành thôi. Mà phải hỏi thử Kim Anh xem em nói cái gì với Hạnh và Uyển Văn để còn biết đường mà lần.
– Kim Anh! Uống cafe với anh.
– Dạ!
Hôm nay vui vẻ, rủ em tới cái quán cafe đẹp đẹp một chút coi như trả ơn em bước đầu, có khi lại phải nhờ em dài dài.
– À! Bữa trước em nói gì với chị Hạnh và bạn của anh qua điện thoại vậy.
– Em nói với chị Hạnh em là em họ của anh, còn anh bận lên Nha Trang có việc gấp, còn cái chị qua điện thoại thì em nói là bên đoàn có vài chuyện cần xin ý kiến của anh, y chang anh dặn.
Không có sơ hở, tốt rồi vì trên đoàn lúc nào mà chẳng réo tên tôi vì ba cái chuyện sổ đoàn này nọ. Kim Anh cũng làm bí thư nên việc này cũng không có gì đáng phải lo, cho dù tụi nằm vùng của Uyển Văn có xác nhận lại thì cũng sẽ y chang những gì Kim Anh nói. Hạnh không biết cái gì về gia đình tôi cả, nên nói Kim Anh là em họ tôi thì chắc em không nghi ngờ. Tôi không biết Tam Tạng trải qua 81 kiếp nạn xong ổng thở phào thế nào, chứ tôi mừng như né được hai quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân đang bay thẳng về phía mình vậy.
– Cảm ơn người đẹp nhiều lắm!
– Mà sao cái chị qua điện thoại ghen dữ vậy anh?
– Tính hơi đa nghi một chút thôi!
– Anh cũng đào hoa quá ta!
– Bạn thôi em à! Đừng thắc mắc nhiều quá trán mau nhăn.
– Em giúp anh lần cuối thôi! không có lần sau nữa đâu đó! – Kim Anh che miệng lại cười.
– Cảm ơn em! Vạn lần cảm ơn em. – Tôi nói xong cảm thấy hơi sên sến thì phải.
Kim Anh nhìn tôi cười, chắc em lại nghĩ tôi đang diễn hề. Học xong, tôi phóng vội qua nhà Hạnh không quên gọi điện nói với Uyển Văn là tối nay anh bận theo anh ba đi lấy thuốc, đồng thời dặn ông anh ba y vậy, ghé siêu thị mua ít trái cây nữa chứ. Em chỉ cười và nói tôi đi đường cẩn thận. Tôi cảm thấy tội lỗi quá.
Ghé nhà Hạnh, em đang nằm coi phim, thấy tôi đến liền quay mặt vô góc tường, sắc mặt đã hồng hào thấy rõ. Tụi bạn của em nhìn tôi tủm tỉm cười, cười cái con cu. Tôi chỉ tức mấy đứa bạn của em một chút, hình như có sắp xếp trước hay sao ấy mà cả lũ bỏ ra ngoài đi hóng gió. Căn phòng chỉ còn hai đứa.
– Người đẹp hết bệnh chưa?
– Hỏi chi vậy?
– Hỏi thăm chơi không được à?
– Sao không chờ tôi chết rồi tới thăm?
– Thôi mà em! Anh bận đột xuất chứ có muốn đâu!
– Vậy bệnh thì tôi phải báo trước anh mấy ngày!
– Một hai ngày gì đó! – tôi cố chọc em cười.
– Không thèm!
– Mình đi đâu đó chơi đi em.
– Em mệt, không muốn đi đâu cả.
Tôi lôi em dậy, hôn em một cái thật sâu. Em có cố gắng hất ra nhưng một lúc sau lại em lại để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Sực nhớ ra chuyện gì đó, em đẩy tôi ra một phát thật mạnh làm cho tôi muốn té ngửa.
– Người ta nhìn kỳ chết, mấy con bạn em sắp về rồi.
– Vậy thì ra ngoài! – tôi nhìn em cười.
– Vậy chờ chút em thay đồ, anh ra ngoài đi.
– Tại sao anh phải ra ngoài! – tôi nhìn em với vẻ mặt ngây thơ vô cùng.
– Để anh coi em có cần gì không anh phụ.
– Quỷ! Ra ngoài, không em méc chủ nhà!
Tôi cười cười và cất bước ra khỏi phòng trọ. Hôm nay gió lạnh ghê, phải nhắc em mặc áo lạnh vào, không thôi cảm chết. Em bước ra nhìn tôi, em hồng hào hẳn lên chợt tôi thấy chạnh lòng, cái áo em mặc cũ quá, tự dặn mình hôm nào phải dẫn em mua vài bộ đồ mới. Tôi chở em đi ăn cho lại sức. Chắc lâu quá không gặp tôi, trông em vui vẻ lắm, cười nói suốt buổi. Đêm hôm nay đẹp thật và càng đẹp hơn khi Uyển Văn lười nhắn tin hay gọi điện, tự do với Hạnh một tối cũng là điều quá xa xỉ. Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi suốt, có khi là ghé vào một quán nho nhỏ nào ấy, ăn một que kem và ngắm dòng người qua lại. Đêm nay có lẽ Hạnh cũng vui, tôi vì thế mà vui lây với em.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro