Phần 1
2024-08-05 00:57:34
Đêm… Cảnh đêm Sài Gòn khá ồn ào với tiếng xe cộ chạy không ngớt và ánh đèn sáng rực một góc đường, xa xa thấy thoáng vài cu trẻ trâu đang thể hiện phong cách bằng việc phóng xe cà tàng như thằng khùng ra làn đường xe tải…
Đêm nay đối với tôi cũng chỉ như mọi đêm khác: Ngồi một mình, rít thuốc và hóng gió chờ tới giờ G. Chậu phong lan treo trên giàn cây tỏa ra một mùi thơm thật dịu nhẹ, nụ hoa e ấp nở trong đêm như dáng một thiếu nữ đang e thẹn khi lần đầu tiên gặp mặt người khác giới…
Chợt, cái điện thoại đặt trên bàn reo ầm ĩ… kệ… tôi cũng chẳng có hứng thú để nghe.
“Anh hứa sẽ đưa em đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi. Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về mà giờ đây một mình em đứng trong mưa…”
Tiếng chuông ầm ĩ quá, và tôi chẳng thích ồn ào chút nào, đành nhấc máy thôi. Số của em Uyển Văn, tôi chợt buồn cười, chúng tôi chia tay cũng cũng lâu nhưng thỉnh thoảng em vẫn cố tìm cách liên lạc với tôi. Thật là một việc làm sai lầm, nhưng thôi, để xem em ấy nói cái gì.
– Alo! Anh hả? – Nghe giọng em tôi đoán chừng em đang khóc
– Ừ! – tôi trả lời một cách uể oải.
– Sao em gọi anh không bắt máy.
– Anh bận.
“Anh bận” là một câu trả lời mà tôi cho là hay nhất trong tất cả các câu trả lời. Nó vừa cho người nghe một lý do rất hoàn hảo mà không ai có thể bắt bẻ được: Ai mà chả bận, bận nên mới không liên lạc được chứ. Giống như hồi nhỏ, mỗi lần thầy cô hỏi: ”Sao em không học bài”, chúng ta có thể nói dối là: ”Thưa cô, hôm qua em bận chuyện nhà” nhưng thật chất là trong cái thời điểm đáng lẽ ra là học bài, chúng ta lại làm chuyện khác, chơi điện tử chẳng hạn. Sau đó, có thể chúng ta sẽ bị điểm kém đấy hay thậm chí là cả đánh đập, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có lý do quá hoàn hảo để trở về bàn với vẻ mặt buồn buồn trong sự cắn rứt của thầy cô: ”Có thể hôm qua nhà nó chuyện thật, hồi nãy mình nóng quá, kiểm tra mình cho điểm nó thoáng một chút”, và “bận” cũng cho người trả lời một gợi ý rất thoáng: Thiếu cha gì lý do cho việc “bận” mà ta có thể thay vào: Bệnh, làm, học …
– Em muốn gặp anh nói chuyện cho rõ.
– Không được đâu giờ, anh đang bận chút việc.
Đấy! Một lần nữa câu trả lời hay nhất của tôi đã phát huy tác dụng, em chả có cái lý do gì mà phá hỏng buổi tối của tôi. Không lẽ em muốn anh hết “bận” để qua nện em sao, nếu thế thì thôi, anh “bận” rồi!
– Vậy chừng nào anh rảnh ?
Một câu hỏi khá hấp dẫn, cũng như “bận” ai mà chả “rãnh” chỉ có duy nhất lý do: Lúc nào thì rảnh. Thôi thì tôi cũng không phải hạn tuyệt tình vả lại cái đề tài nói “chuyện cho rõ“ cũng khá thú vị (hi vọng là không liên quan đến “nện”) nên tôi nhìn sơ qua cuốn sổ tay
– Tối thứ 5 tuần sau.
– Thứ bảy chủ nhật anh làm gì.
– Anh bận.
– Anh làm gì mà bận.
– Anh học bài.
– Ừ! Em chờ anh ở chỗ cũ.
– Thôi! Anh cúp máy đây.
Chỗ cũ là chỗ nào? Thôi tới đó rồi nhớ ra cũng được. Chợt tôi nhìn cái điện thoại, cũng iphone đây. Thú thật tôi cực kỳ ghét những cái điện thoại cảm ứng như thế này, cầm quét quét cứ như đàn bà và cả chiếc tay ga tôi đang chạy nữa, nó quá yếu so với chiếc Super Four chiến đang thu lu nằm một góc dưới nhà và xe tay ga cũng chỉ là một thứ bỏ đi đối với tôi trong những chuyến du lịch bụi dài ngày. Tôi mua chúng vì một lý do khá đơn giản: Có vẻ gái thích mấy thằng cầm iphone đi tay ga chăng?
Rít một hơi thuốc, tôi nhớ lại em Uyển Văn, con của bà cô chủ nhiệm cũ, rất đẹp với thân hình đầy đặng, làn da trắng, khuôn mặt dễ thương, ba vòng đầy đặn và nhất là bầu ngực, lúc nào cũng căng phồng như thể muốn bứt tung cúc áo để nhảy ra. Hồi còn đi học, nghe hồi đó tụi bạn đồn là em cũng là một hot girl, tôi ngu sinh ngữ chả biết hot girl là gì, hot dog thì tôi vẫn ăn mỗi ngày nên tôi nghĩ chắc hot girl ăn ngon hơn hot dog, và có lẽ em cũng biết vậy nên lúc nào cũng khoác lên mình cái vẻ mặt kiêu kỳ phát ghét.
Còn tôi! Theo lời nhận xét của mấy cô giáo là đẹp trai, thầy chủ nhiệm thì cho là tạm được, mấy thằng bạn nhận xét là “bén”. Có thể 12 bà mụ lúc nặn tôi cũng rảnh rang nên chăm chút cho tôi khá kỹ: răng khá đều, không hô không móm, khuôn mặt góc cạnh, lông mày khá rậm, mắt sâu, mũi cao và nhất là… da tôi khá trắng (tôi cực ghét da trắng, nhìn giống gay quá mặc dù tôi có mọi cách để nó đen đi), người tôi cao hơn hẳn tụi con trai trong lớp, cơ cũng chắc (vì tôi là dân võ), tóc dầy và hơi dài kiểu như michael george trong bài careless whisper ấy. Nói chung hình hồi trẻ của ba tôi và tôi giống nhau như anh em sinh đôi. Tôi cũng không lấy điều đó làm gì đáng tự hào lắm, đẹp trai đâu mài ra ăn được, nhưng khổ nỗi gái lại thích thế. Ôi cái sự đời.
Và em Uyển Văn cũng không ngoại lệ, tôi nhớ lúc mới tán tỉnh ẻm, kiêu lắm cơ. Tuy nhiên tôi ghét nhất cái thể loại mà cá độ coi cưa em này trong bao lâu, cưa em nọ trong bấy lâu, mẹ cái lũ rách việc, tôi không thích cá độ những chuyện ấy. Và bước ngoặt của tôi với Uyển Văn đã xảy ra, một đêm nọ tôi đang chat với Uyển Văn, nói chuyện mệt quá nên tôi quyết định làm luôn, tôi nhắn cho em một tin ngắn gọn.
“Tắt máy đi chơi”
Đón Uyển Văn lúc hơn 8h tối tại đầu hẻm nhà em (Uyển Văn không thích mẹ em biết và tôi cũng thế). Đi dạo một hồi, tôi chở Uyển Văn lên quận 7 vào một quán cafe, hai đứa dắt tay nhau vào phòng riêng. Nói chuyện hồi lâu, cái gì tới nó cũng tới, tôi nhìn em và nói:
– Mình biết coi bói đấy!
– Thật không? – rồi Uyển Văn đưa tay cho tôi.
– Mình không bói tay.
– Vậy chứ bói gì? – mắt Uyển Văn tròn xoe.
– Bói đùi!
– Hả?
Và không để em từ chối, hai tay tôi đã đặt hẳn lên đùi em. Lúc đầu Uyển Văn cũng có ý định hắt tay tôi ra nhưng một lúc sau em để mặt tôi muốn làm gì thì làm. Da Uyển Văn thật mềm mại, tôi có cảm giác bàn tay tôi không đặt lên đùi một người con gái mà là đang mân mê trên một thảm nhung đắt tiền. Gương mặt Uyển Văn đỏ lên, người Uyển Văn nóng ran, bộ ngực phập phồng sau lớp áo mỏng lấm tấm mồ hôi càng làm cho tôi thêm động lực.
Tôi ôm Uyển Văn vào lòng, hôn lên má, lên môi, cảm nhận mùi thơm từ cơ thể của em. Uyển Văn có vẻ như vừa thích vừa sợ, bàn tay đặt lên vai tôi vừa như muốn đẩy ra vừa như muốn kéo vào. Bàn tay tôi mân mê khắp cả người em, chỗ nào cũng nóng ran.
Người Uyển Văn run lên bần bật, mắt em nhắm nghiền lại, miệng em thở dốc ra, tay em thả lỏng xuống. Bộ ngực đầy đặng của em ép sát vào người tôi tạo một cảm giác mềm mại và thích thú. Chúng tôi hôn nhau thật lâu… mà nói đúng ra là nấu cháo lưỡi. Tôi biết là ở đây mặc dù riêng tư thật nhưng cũng chẳng muốn làm chuyện đó bây giờ, tôi liền tính tiền và dẫn em vào một nhà nghỉ.
Lấy chìa khóa từ lễ tân lên phòng, trái với sự rạo rực lúc đầu, Uyển Văn giờ đây khá sợ, nhưng một nụ hôn thật sâu cũng có thể tiếp thêm cho em rất nhiều sức mạnh vào lúc này. Em nằm xuống nệm, tay nắm chặt mép gối mắt nhắm lại ra chiều sợ hãi lắm, em mặc sức để tôi tự do.
Bắt đầu tôi cởi tất cả những gì em đang mặc trên người, để lộ ra những khoảng thịt trắng nõn mềm mại đầy gợi cảm. Thân hình đầy đặn và trần trụi của em dưới ánh đèn mờ quả thật có một sức mạnh đến ghê hồn. ”Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” thật là đúng, mà tôi chả phải anh hùng nên càng khó mà cưỡng lại những ham muốn của mình. Bàn tay tôi một lần nữa mân mê khắp người em, cảm giác lâng lâng như người bước trên mây và có vẻ em cũng vậy, người em run lên theo từng cử động của bàn tay tôi, tôi cúi xuống hôn vào vành tai em, liếm nhè nhẹ lên đó. Lúc đó, cả người em lại nóng ran lên, hơi thở có chiều nặng hơn và mệt mỏi hơn. Tôi biết là đã đến lúc, tôi vớ vội cái condom trong bóp. Khi tôi chuẩn bị vào, em khóc và cố gắng đẩy tôi ra một cách yếu ớt và nói:
– Anh có yêu em không?
– Có chứ.
Mặc cho em nói, tôi vừa hôn em vừa thích thú tiếp tục công việc của mình. Em giờ đây có lẽ cũng giống tôi, em thả lỏng để tôi tung hoành trên người em, mân mê bộ ngực đầy đặn và đẹp tuyệt vời, đẹp hơn tất cả những tuyệt tác khỏa thân của các danh họa vĩ đại mà tôi từng thưởng lãm. Tay em vẫn bấu chặt vào mép gối, mặt em lúc này có vẻ rất đau đớn, đùi em khép chặt và nhiều thứ cũng bắt đầu khép lại, hai dòng nước mắt của em cứ trào ra ngoài. Một chút máu chảy nhỏ giọt lên tấm nệm trắng. Vậy tôi là người đầu tiên của em rồi. Xong việc, tôi ngồi mồi thuốc hút còn em thì vẫn nằm đó và khóc, phải dỗ mãi em mới chịu nín. Và một lần nữa em nhìn vào mắt tôi và hỏi:
– Anh phải có trách nhiệm với em.
Tôi cười và nhẹ nhàng hôn lên môi em, ”Trách nhiệm” em nên tra từ điển tốt hơn là hỏi anh. Nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 10h và có lẽ chúng tôi nên về. Tôi chở em giữa cái lạnh của một tối mùa thu, em ôm chầm lấy tôi, dụi đầu vào lưng tôi, thi thoảng đấm bùm bụp vào đấy. Trước khi chia tay ở đầu hẻm, em còn tinh nghịch đùa giỡn với mái tóc dài đen tuyền của mình, nhìn tôi âu yếm và nói:
– Anh không yêu em là em giết anh chết.
…
Chúng tôi làm chuyện đó chỉ cách ngày sinh nhật thứ 16 của em đúng 4 ngày, còn tôi lúc ấy đã 17 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro