Phần 148
2024-08-05 19:34:44
Tuy nhiên một tháng chưa qua thì tình huống Vân Linh tự mình bịa ra lại trở thành hiện thực. Vốn dĩ lúc trước Vân Linh vì muốn thuyết phục tam nữ nên đã nghĩ ra việc chàng sẽ bị Nữ Vương thu về, không còn là nam tử đặc quyền của tam nữ nữa, như vậy quả nhiên kích thích được tâm lý vị kỷ của cả ba, vì vậy họ mới đồng ý cùng chàng trốn chạy.
Ngờ đâu các mưu chước kỳ quái của Vân Linh tưởng như không thể xảy ra đó lại biến thành sự thực, Tam vị vương nữ rất phấn khích sau khi biết được có một nam nhân xấu xí trong đội 10 có một thân công phu kì dị, có thể trực đấu cùng tam nữ nhân một lúc trong mấy chục ngày liền mà thể lực vẫn sung mãn, phong tình vẫn bạo phát, hỏa dục vẫn dồi dào thì hết sức hài lòng. Cái thứ nam nhân đó chính là loại người mà Tam vị vương nữ thèm muốn. Bọn họ ngay lập tức triệu hồi thủ lĩnh đội 10 – Thanh Thu Cung đội trưởng đến để bàn luận.
Thanh Thu Cung ngay khi nhận lệnh triệu tập của Đại vương nữ do Song Song truyền tới đã không an tâm. Nàng lo lắng đến tổng cung của đại nữ vương thì thấy tam vị vương nữ đã ở đó rồi. Sau khi nghe Tam vị vương nữ hỏi chuyện nam tử trong lòng mình, lại có ý muốn thử qua hàng phẩm tuyệt hảo đó thì nội tâm bùng phát khí tức, chỉ muốn bạo phát cuồng nộ ngay trong tổng cung.
Cũng may nàng kìm lại được, liền viện ra lý lẽ nam nhân kia vốn do 3 người là nàng, Kỷ Lan và Xuân Ý sở hữu. Nay tam vị vương nữ muốn mượn, nàng phải về thông báo với bọn họ một tiếng, dù sao đây cũng là nam nhân của họ, không thể một mình nàng quyết định.
Đại vương nữ nổi giận trợn mắt nhìn Thanh Thu Cung định phán tội nàng. May sao Tam vương nữ Thanh Thanh cười khẽ níu tay đại vương nữ lại đoạn mỉm cười quay sang Thanh Thu Cung nói:
– Được rồi. Chuyện này cũng là điều phải lẽ. Vậy bây giờ ngươi nên quay về báo tin với 2 nữ nhân kia. Sau đó mang Xú nam tử kỳ dị đó đến đây. Việc này chắc cũng không tốn nhiều thời gian nhỉ ?
Thanh Thu Cung không biết làm sao từ chối đành phải tuân lệnh mà về. Nàng về đến đội 10 liền kêu gọi 3 người Kỷ Lan, Xuân Ý và Vân Linh đến để thông báo hung tin đó.
Kỷ Lan mặt mày rầu rĩ biết là tất phải như vậy. Là một người thông minh nên khi nghe được hung tin do Song Song mang tới thì nàng đã nghiệm ra điều đó. Có điều sự việc này xảy ra đột ngột. Rõ ràng là có kẻ oán hận 3 người mà nhúng tay vào.
Vân Linh biết tình thế nghiêm trọng không thể chần chờ, liền quay sang bàn với tam nữ tức tốc ly khai Trường Thanh Đảo trong đêm nay.
Lúc này chiếc thuyền đã được sửa chữa gần thành, chỉ là lương thực vật chuyển đến chưa được đầy đủ, nước uống vẫn còn thiếu thốn. Vân Linh thở dài nói:
– Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa. Bây giờ không đi thì đợi đến khi nào. Nếu qua ngày mai ta bị nữ vương bắt tới Tổng cung thì còn có cơ hội thoát ra hay sao ? Các nàng nghĩ xem ta nói có đúng không ?
Kỷ Lan rầu rĩ gật đầu. Nàng sau đó liền phân bố lực lượng đi chuyển vận lương thực và nước uống, trong khi đó một mặt báo tin cho Song Song âm thầm giải cứu mấy người kia.
Địa hình Trường Thanh Đảo rộng lớn với vô số cây cối và chỗ ẩn nấp. Thứ lợi hại nhất chính là hương hoa dị thảo khiến người ta hôn mê đã không còn tác dụng đối với 2 người Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng như Thất Toả Chân nữa. Vì thế, họ được Song Song thả ra liền nhanh chóng hỗ trợ mấy cô nương kia mang các thứ cần thiết lên thuyền.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng y phục trên thân hiện giờ chẳng khác mấy so với các nữ nhân trên đảo, nội y chỉ có một miếng vải nhỏ che lấy hạ thể, phần thượng đẳng lộ ra đôi gò bồng đảo cao vút trắng ngần. Mỹ nhân nọ lần đầu tiên để lộ ra thứ kín đảo trên người mình, liền đỏ mặt ngượng ngập.
Mà không riêng gì Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ngượng ngập, Thất Tỏa Chân đường chủ cũng mặc thứ y phục kỳ dị đó. So cùng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, thân hình Thất Tỏa Chân cũng diệu hoặc vô cùng, da thịt ít khi lộ thể nên mịn màn trắng trẻo như băng sơn.
Hì, hai người dù biết bản thân y phục quái dị nhưng cũng không thể làm khác. Bọn họ đã từng nếm phải mùi vị hỏa dục công tâm nên rất sợ hãi. Trong hơn chục ngày trời, thứ cảm giác bức rức khó chịu đó đã khiến hai người không còn xấu hỗ chi nữa khi phải lộ thân hoàn toàn, chỉ có nhờ vậy thứ dục hỏa tồn ẩn trong người mới dịu đi chút ít.
Cũng may, hai người ăn ít Thanh dị thảo nên nội tâm khốn khổ vì thèm nam nhân cũng không gấp gáp như các nữ nhân trên đảo. Nếu không e rằng trong hơn chục ngày qua họ khó lòng mà duy trì được trạng thái cân bằng.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng biết được ba vị ca ca của mình vẫn còn sống và đang bị giam trong địa lao thì nhất quyết đòi Vân Linh phải cứu ra cho bằng được. Vân Linh đau đầu với đòi hỏi khó thực hiện này mà vẫn phải cắn răng mà nhận. Hiện thời theo như thông tin của Song Song thì 3 vị huynh đệ họ Lạc đó giờ chỉ như là những cái xác bất động. Cơ thể yếu đuối vì tinh lực cạn kiệt. Nam nhân như vậy mang theo chỉ thêm phiền thôi chứ không giúp ích gì được. Nếu chẳng phải chàng nể Lạc Băng Băng thì đã mặc kệ cho họ không quan tâm đến nữa.
Trong đêm hôm đó, Vân Linh theo chân Thanh Thu Cung chân chính đi ra từ chỗ ở của đội 10. Theo lời của Thanh Thu Cung nói với chúng nữ thì việc chàng ra đi là theo lệnh của Nữ Vương, chúng nữ đâu thể ngờ hai người ra đi lần này là vĩnh viễn không quay trở lại.
Theo kế hoạch Thanh Thu Cung sẽ dẫn Vân Linh đi thẳng lại thuyền, còn Song Song sẽ dẫn Kỷ Lan và Xuân Ý đến Lãnh Hương Cung cứu người. 3 nữ nhân cõng ba nam nhân sẽ trốn từ đó đến nơi đậu thuyền sau.
Kế hoạch là vậy nhưng Tiêu hồn ma nữ không yên tâm nên đã tiến nhập gần khu vực nữ vương cư ngụ để đón tiếp. Cũng may cho nàng hiện giờ đang là đêm tối, cơ thể trần truồng của ba huynh trưởng cũng như lộ thể hơ hớ của nàng đã bị bóng đêm che khuất khiến nàng không phải xấu hỗ lắm.
Một việc nữa là lúc này 3 sư huynh đều đã hôn mê vì suy kiệt, họ căn bản cũng không biết người ta mang mình đi đâu. Bản thân giống như một phế vật để người khác muốn làm gì thì làm.
Đoàn người tiến lại chỗ đậu thuyền, trên đường đi cũng gặp phải một số Tiêu Lệnh nữ tuần phòng nhưng bọn họ đều bị Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng dùng công phu U hồn thân pháp tiếp cận và hạ thủ nhanh chóng. Kỷ Lan, Xuân Ý và Song Song vội vàng cõng ba nạn nhân đi nhanh, họ căn bản không phải quan tâm đến mọi sự xung quanh vì đã có Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng như một âm hồn bất tán phòng thủ hai mặt trước sau.
Vân Linh và Thanh Thu Cung lên thuyền từ lâu, lúc này chiếc thuyền đã được kéo ra khỏi chỗ dấu, đường hoàng chuẩn bị xuất phát. Chỉ cần bọn người Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đến là sẽ đi ngay.
Thất Tỏa Chân do bởi sự có mặt của Vân Linh nên phải dấu mình vào trong phòng kín. Hiện giờ bà ta cơ thể lộ ra nhũ phong đầy đặn thì làm sao gặp gỡ Vân Linh cho được. Vì thế dù trong lòng lo âu, Thất Tỏa Chân chỉ còn nước ngồi im trong phòng thôi.
Vân Linh đứng trên đầu thuyền đưa mắt nhìn ngó ra xa, tâm trạng bất an, hồi hộp vô cùng. May sao cuối cùng thì Lạc Băng Băng cũng dẫn người về tới.
Tiểu ma tiên này sung sướng cứu được 3 vị sư huynh lại còn gặp mặt Vân Linh nên quên mất bản thân lộ thể nhảy xổ lại ôm lấy cổ chàng nói:
– Lục ca ! Tiểu muội cứu được người rồi !
Vân Linh cũng vui mừng không kém tiểu nữu nọ liền giơ tay ôm lấy người nàng vào lòng. Không ngờ sau đó chàng chợt phát giác song nhũ phong mãn và đầy chất đàn hồi của nàng áp thẳng lên ngực mình cực kỳ phong vị. Cái thứ dụ hoặc đó chàng gần đây đã thưởng thức không ít nên vừa chạm phải liền nhận ra ngay. Lúc này bản thân mới sực nhớ tới tiểu mỹ nhân trong tay thượng đẳng lồ lộ, hạ thể che đậy sơ sài thì dục niệm liền bùng lên hai tay bất giác siết chặt thân hình mỹ diệu của nàng nọ vào người.
Ui chao sướng khoái vô tận. Hương vị da thịt Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tức thì bay vào mũi chàng. Mùi vị đó hiển nhiên thân thuộc với chàng hơn lúc nào hết. Qủa nhiên phong vị nữ nhân trong trạng thái lộ thể khiến người khác phải động tâm là chuyện khó tránh khỏi.
Còn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng giống như Vân Linh, ban đầu cũng chỉ vì vui sướng nhất thời mà lao vào lòng gã anh trai xấu xa, kế đến lại bị gã ôm lấy thật chặt thì chợt bừng tỉnh, phát giác hạ thân kích ngất, đối địch cùng vũ khí thần bí của nam nhân đang ôm lấy mình. Nàng trong lòng phớt qua một tia kinh mang, nhưng ngay tức khắc chút chống đối yếu ớt muốn vùng ra bị tiêu tán, hạ thân lập tức cảm thấy bùng nổ, cảm giác khoái lạc cực kỳ trước nay chưa từng biết bao giờ.
Nàng như bị mê đi không còn biết chi trời đất, vùng hạ thân chuyển dịch uốn éo, không biết làm thế nào mà để cho thứ dị vật kia liên tiếp tấn công và nơi bí hiểm của cơ thể nàng.
Cũng may Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hạ thể vẫn còn chút vải che, nếu không e rằng mọi chuyện còn diễn biến tồi tệ hơn. Nàng hiện giờ mặt đỏ bừng bừng, chân đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ Vân Linh. Còn chàng ta thì cũng không biết từ lúc nào, ma thủ theo thói quen tấn công lên phía trên, nhào nặn phong nhũ đàn hồi cực độ của Tiểu ma tiên.
Hai người đang trong trạng thái kích ngất chín tầng mây thì đột ngột bị Kỷ Lan kéo xuống. Nữ nhân này thấy họ dính chịt vào nhau, thân thể chuyển động kịch liệt thì hiểu rằng cơ thể cả hai đang bùng phát ngọn lửa dục vọng. Nếu nàng không ngăn kịp thì ngay lúc này, tại đây có thể diễn ra hoạt cảnh mê ly trấn động tâm thần, khi đó các nàng cũng sẽ không kìm được mà tham gia, vậy thì việc trốn chạy để cho ai đây.
Qủa nhiên Vân Linh và Lạc Băng Băng sau đó đã rời ra, tiểu cô nương nọ chợt kêu rú một tiếng thánh thót rồi tung người lao nhanh lên thuyền, nhanh chóng cấp tốc chui vào trốn trong phòng của Thất Toả Chân, từ đó cũng không bao giờ chịu ra nữa.
Vân Linh thì cười khổ trước con mắt nghi ngờ của Thanh Thu Cung và Xuân Ý. Hai nàng vừa rồi rõ ràng thấy chàng động thủ trên cơ thể sư muội, không hiểu hắn thực sự có là đồng chung huyết thống với vị cô nương mỹ lệ kia không nữa.
Kỷ Lan tâm ý tinh minh, vội vàng giục mọi người lên thuyền, con thuyền vừa rời khỏi bờ được 30 trượng, thì bên trong Trường Thanh Đảo đã vang lên tiếng báo động khẩn cấp, hiển nhiên việc chạy trốn của họ đã bị phát hiện.
Kỷ Lan dùng tay cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo thuyền, Thanh Thu Cung, Xuân Ý cũng cầm lấy tay chèo mà phụ giúp Kỷ Lan. Vân Linh tuy chưa từng chèo thuyền kiểu này nhưng cũng cầm lấy tay chèo giúp. Bốn người nổ lực phấn đấu, chẳng biết thời gian đã hết bao lâu, chỉ biết rằng đến khi 4 người cơ thể rả rời mới mới chịu ngừng nghỉ, khi ấy không biết là thuyền của họ đã cách xa Trường Thanh Đảo được bao nhiêu dặm rồi. Mọi người khi ấy mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ buông lơi tay chèo, để cho con sóng đẩy thuyền trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro