Phần 60
2022-09-27 12:38:00
Sau 1 tháng nằm viện bệnh tôi đã thuyên giảm rất nhiều, tôi đã ăn uống bình thường, và đi tiểu ngon lành… chỉ kiêng ăn mặn dù ít, nên tất cả những bệnh nhân của khoa này đều thường xuyên bị vọp bẻ. Có lúc bị vọp bẻ cả nữa thân người, dù đã hàng ngày bổ xung chất muối kali (mỗi lần uống là 1 cực hình vì nó mặn theo kiểu thuốc và hôi mùi hóa chất…)
Nằm kề bên giường tôi là 1 anh người Hoa đã lớn tuổi nhưng tính hơi đồng bóng… anh xem tướng số rất hay, nhưng tùy hứng, thích ai thì xem, còn không thì thôi, dù tôi với anh chơi với nhau, nhưng anh không hề chịu xem tướng cho tôi… Chỉ duy nhất là các cô y tá đồn đãi với nhau về anh, nên mỗi khi trực đêm là hay kêu anh lên phòng trực để xem bói, anh rất oải nhưng không dám… cãi lời y tá, vì sợ bị… chích đau, hì, anh rất nhát tiêm thuốc… thế mới buồn cười…
Ở khoa có 1 cô y tá người cao dong dỏng rất đẹp và dễ thương tên là Kim Dung (đương nhiên là tên của tất cả, tôi đã thay đổi…), dù ai cũng bị bệnh về thận nhưng mỗi lần đến ca của Kim Dung ít nhiều gì cũng có người dòm lén từ phía sau mông đít của nữ y tá này… cái mông tròn cứng vểnh lên khi cúi người tiêm thuốc cho bệnh nhân, hằn lên nếp viền của chiếc quần lót sau chiếc áo trắng blouse phủ qua… tôi cũng không ngoại lệ sau khi lành bệnh… và bắt đầu có… phản ứng từ con cu! Hì tôi như chết đi sống lại lần thứ 2, khi phát hiện điều này…
Vào 1 đêm trực tối… của Kim Dung.
Đã hơi khuya, mọi người chuẩn bị ngủ thì Kim Dung xuất hiện và ngoắc anh chàng người Hoa, kêu lên phòng trực…
Mặt anh chàng nhăn 1 đống vì quạu do biết là sẽ lại xem tướng số! Nhưng phải thở dài đi ra, và anh kêu tôi đi theo chơi để làm kỳ đà cản mũi, tôi hiểu là 1 cách để anh có thể chuồn sớm, chứ sau khi xem xong thì… các cô y tá còn hay tán chuyện để… tìm hiểu thêm về bói số!
Y như rằng, có 1 cô y tá bạn của Kim Dung, từ khoa kế bên đến xem bói ké!
Đang xem giữa chừng có người chạy đến gọi có việc gấp, cho nên cô y tá bạn vội vã rời đi… sau khi hẹn chờ cô quay trở lại…
Chỉ còn Kim Dung ngồi đối diện với anh người Hoa và tôi trên chiếc bàn vừa ăn bánh vừa uống nước do Kim Dung mang ra…
Nước da trắng ngần với mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc của Kim Dung làm tôi như ngất ngây, cô gái SG đầu tiên tôi được tiếp xúc trực tiếp trò chuyện… vì lâu nay, có nói với ai chăng nữa cũng là… hỏi về bệnh tật! Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn bầu ngực vươn cao, dù đang ẩn nấp kín đáo dưới làn áo, đôi bầu vú run run mỗi khi Kim Dung cười với tài nói chuyện của anh người Hoa hic nhìn ngắm phụ nữ là cái tật nó đã ăn sâu vào máu rồi… tôi vẫn chưa chừa sau cú ngã bệnh vừa rồi…
Nhưng mới một lát mà tôi đã tê mông, vì ngồi ở đầu góc bàn ở phía tay phải, nên tôi dịch mông ra phía ngoài cho bớt tê… không ngờ tôi bị vọp bẻ cả nữa người bên phải, từ từ dù cố gượng lại, nhưng vẫn… thẳng cẳng rơi xuống đất theo tư thế nằm nghiêng…
Bị bất ngờ, nên Kim Dung lật đật chạy đến ngồi xổm luồn tay kê đầu và kiểm tra xem lúc đầu rơi xuống có bị gì không, may là do có gượng lại nên vai tôi tiếp đất trước, đầu chỉ chạm nhẹ…
Nhưng… chiếc đèn dài gắn cao ở trên tường phía sau lưng tôi, đã vô tình chiếu sáng vào nơi kín đáo của nàng…
Do mặc váy đồng phục y tá, lúc vội nên KD không có kẹp tà váy lại dưới chân, nguyên một màu hồng của quần lót, ôm trọn cái mu căng phồng, lấm tấm 2 mé bên đường viền của quần lót, lông lồn nhu nhú nhô ra… mặt tôi ở một khoảng cách rất gần với háng Kim Dung… tất cả đều lộ ra dưới mắt tôi và cũng lần đầu tiên tôi mới thấy màu hồng với chiếc quần nhỏ nhắn đẹp như thế so với phụ nữ vùng tôi… tôi như bị hoa mắt vì những sợi lông đen, nổi bật trên nền da trắng…
Dường như phát hiện ra tôi đang ngó thẳng vào háng của mình, nên Kim Dung lúng túng khép 2 đùi lại, dù thế thì nguyên một cục u nần vẫn phồng lên mé dưới bắp đùi nàng… hic dù muốn nghiêng đầu khi biết Kim Dung phát hiện, tôi cũng không thể quay đầu được vì nó đang tê cứng!
‘Cộp’…
Đầu tôi chạm nhẹ dưới nền nhà khi Kim Dung rút tay ra và lật đật đứng dậy…
Lúc này anh người Hoa đã chạy về khoa kêu người phụ khiêng tôi về giường.
Kim Dung thì làu bàu lẩm bẩm với tôi với nét mặt vô cùng mắc cỡ!
– Uhm biết vậy cho bể đầu luôn…
Thật tình oan ức cho tôi, Kim Dung tự dưng đưa nguyên cái háng trước mặt tôi, chứ tôi đâu có cố tình nhìn lén đâu…
Ngày mà tôi mong chờ rồi cũng đến: Xuất viện!
Sáng nay tôi quanh quẩn ở trong khoa chào tạm biệt mọi người còn ở lại, bất chợt anh người Hoa kêu tôi ngồi kế bên giường anh và coi tướng cho tôi! Và anh chỉ nói rất ít với kết luận là: “… mày sao này phải tu nhân tích đức, nếu không đến lúc chết, sẽ không có 1 người đưa tiễn”… oạch! Tôi choáng với lời phán của anh… hèn chi bấy lâu nay, anh không xem cho tôi, mà chờ cho đến lúc tôi sắp sửa rời đi mới nói…
Nhớ lại thời gian tôi vừa trải qua lúc bị bệnh…
Yến đã kịp đến trước khi tôi rời xa, dù nàng cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt tuôn trào khi nhìn thấy tôi, với mọi người hiểu thì tôi đã vô phương cứu chữa, Yến cũng vậy…
Do đó khi tôi xin lỗi Yến về chuyện với Cúc, nàng nhanh chóng gật đầu bỏ qua, tôi cũng thừa hiểu là nàng làm thế cho tôi an lòng… Với chuyện tôi cầu xin nàng giúp cho 1 chuyện là đừng bao giờ thổ lộ chuyện bắt gặp tôi với Cúc, nếu không thì gia đình Cúc sẽ tan nát hết, nhất là lúc này Cúc đang mang thai… thấy tôi không an tâm về điều này, Yến đã thề thốt trước mặt tôi là sẽ không tiết lộ cho ai hết… với tính tình của Yến tôi hy vọng là chuyện này, sau khi Yến đã nói, có thể sẽ kéo dài được 1 thời gian…
Hiện tại thì điều tôi lo lắng nhất đã tạm sắp xếp xong, thật sự bệnh tôi cũng không hề đơn giản, đó là căn bệnh mãn tính, rất dễ dàng bị tái phát, trong khoa cũng có nhiều người bị bệnh trở lại, có người đã nhập viện đến lần thứ 4, thứ 5… điều nguy hiểm nhất là mỗi lần tái phát, lượng ure lúc thận không hoạt động để thải ra, sẽ tồn đọng lại trong cơ thể, mỗi lần một ít, đến 1 lúc nào quá mức cho phép thì bệnh viện chào thua… có 1 anh nhà ở Đà Nẵng mới mất cách đây mấy ngày vì bị tái phát quá nhiều lần… điều an ủi duy nhất là chức năng để sinh hoạt… tình dục vẫn bình thường, đó là điều mà bác sĩ đã khẳng định, do có mấy bệnh nhân dã lập gia đình thắc mắc hỏi!
6 tháng đầu tiên phải tái khám và uống thuốc liên tục theo cách giảm dần, nếu bệnh bình ổn! Vấn đề là nhà tôi không có điều kiện đi lên xuống SG tái khám theo kiểu này… nên cách duy nhất là tôi tạm thời ở lại tại đây để chữa bệnh…
Nhà tôi lúc trước thì có ở bên Quận. X, nhưng sau này vì lên Pleiku nên đã nhượng lại cho cậu Hai tôi ở, cách đây mấy năm, cậu cũng bán nhà về quê ở dưới miền Tây sinh sống rồi…
Cũng may là cách đây không lâu, ba tôi có về để bàn bạc tư vấn với cô em út bạn ba tôi về việc mở xưởng cưa gỗ, nên ba tôi đã liên lạc, và cùng mẹ tôi đến nhà cô để gửi tôi ở tạm, và vợ chồng cô đồng ý…
Đầu giờ chiều tôi và mẹ tôi đón xe xích – lô đến nhà cô ở Quận…
Một căn nhà có 1 lầu nằm trong hẻm cụt tương đối yên tĩnh, hẻm rộng xe tải chạy vào cũng được…
Nguyên tầng trệt là lò nấu đường sản xuất làm đường cát, cô chú hùn với người quen mướn người về làm…
2 vợ chồng chỉ có đứa con trai được 10 tuổi, đã bị tai nạn mất cách đây chừng 2 năm, nên nhà cũng vắng, tôi ở không thành vấn đề.
Cô tên là Thanh, khi gặp cô, tôi như trố mắt ra nhìn… vì cô trẻ hơn là trong trí tưởng tượng của tôi…
Cô đâu tầm 31, 32 tuổi, người chú hơi thấp đậm khoảng chừng 40 tuổi, nên cô cao hơn chú cả cái đầu, ước chừng 1m sáu mấy…
Dáng người thon thả, nước da trắng ngần với khuôn mặt nghiêm trang đạo mạo dù đang mặc bộ đồ bộ đơn giản ở nhà… nhưng quá đẹp với người phụ nữ! Trước giờ tôi ở ao làng, cứ ngỡ là chị Mai ít nhất là cũng số 1, số 2 ở trong lòng tôi… làn da trắng của Yến thì không ai sánh bằng… Bây giờ ra sông lớn, mới thấy mình ngốc nghếch, chỉ mới cái quần lót nhỏ bé màu hồng của chị y tá Kim Dung với vài sợi lông đen lô nhô ra dưới cái háng trắng tinh cũng là khác biệt nhiều so với cái quần lót bản lớn của phụ nữ vùng tôi… Còn bây giờ với người phụ nữ này thì toát lên nét vô cùng quý phái mà không người phụ nữ nào ở vùng tôi sánh bằng…
Cả 2 vợ chồng đều làm ở công ty nhà nước… và đều có chức quyền!
Mọi việc trôi qua bình thường sau 1 tháng…
Khi đi tái khám bệnh về, tôi rất vui vì người đã khỏe mạnh trở lại gần như bình thường…
Mẹ tôi để tôi ở lại và về nhà để sắp xếp, do không an tâm về bệnh của tôi phải tái khám trong thời gian dài nên có khả năng bàn bạc với ba tôi sang lại nhà đất và về SG kiếm cách sinh sống cho thuận tiện với hoàn cảnh.
Tôi đã quen dần với gia đình mới ở đây, thỉnh thoảng chạy xuống lò đường phụ giúp khuân vác đường mật (dùng để làm đường cát), cũng được anh em chia tiền sòng phẳng!
Lúc này đã gần Tết, tôi dự định về thăm nhà vài hôm rồi lại vào, vì quá nhớ nhà và mọi người, nhưng điều tôi băn khoăn là về sẽ đối diện với Yến sao đây, và nàng sẽ đối xử với tôi như thế nào? Nếu có mặt tôi ở đó và lúc này tôi đã lành bệnh, Yến bộc phát bất tử… tung hê lên chuyện của Cúc với tôi, thì tôi cũng… tiêu cùng với Cúc! Còn nếu không có tôi ở đó, có gì xảy ra thì cùng lắm là Cúc chối biến cũng đỡ hơn… Hic cứ nghĩ đến chuyện này là tôi đau đầu… dù lúc này tôi rất nhớ cả 2 người…
Chưa quyết định được là có nên về hay không thì xảy ra 1 chuyện…
Chú Thanh, sắp phải ra công tác ở Đồng Nai 1 thời gian, ngoài đó mới mở 1 chi nhánh phân phối phân bón và đặt 1 cửa hàng thu mua nông sản, chú phải ra để quản lý, và đó cũng là bước đệm để khi quay về SG chú được lên chức cao hơn…
Chỉ có 1 mình cô Thanh ở nhà cùng với lò đường thường xuyên có 6, 7 nam thanh niên công nhân túc trực làm ở dưới tầng trệt, nên chú bảo tôi nếu có thể được thì ở lại phụ giúp trông nom coi chừng nhà, vì cô Thanh cũng phải đi làm… Đương nhiên là tôi không thể từ chối…
Vào một tối, ngày mai là chú Thanh lên đường đi công tác…
Căn phòng ngủ của 2 vợ chồng tắt đèn nghỉ ngơi sớm…
Đâu vào lúc tầm 23h… thì có tiếng chuông cửa kêu gọi cô Thanh…
2 vợ chồng lật đật mở đèn, chạy xuống nhà dưới…
Thì ra một trong những cửa hàng do cô quản lý ngoài Quận. M có trộm đột nhập lấy tài sản và đâm bị thương người trực đêm hiện đang đưa đi cấp cứu… cho nên CA đề nghị cô ra ngoài đó để làm việc… lúc bấy giờ chưa có điện thoại di động để tiện việc liên lạc đâu!
Cô Thanh vội vàng thay đồ, và chú chở cô đi ra ngoài đó…
Sau khi khép cửa nhà, tôi lên lầu, nhà wc trên lầu ở trong phòng cô chú do gấp đi nên chưa kịp tắt đèn.
Tôi vào định đi tiểu sẵn tắt đèn luôn…
Vì đây là phòng riêng của 2 vợ chồng, nên tôi không sử dụng, mà sinh hoạt tắm rửa ở nhà WC dưới lầu cùng với anh em dưới đó…
Bước vào trong, tim tôi chợt đập mạnh khi thấy ở thau đồ dơ, cái quần lót màu vàng chanh xinh xinh đang nằm hờ hững trên bộ đồ cô vừa thay ra để đi công việc…
Không ngăn nổi cảm xúc, tôi đến và cầm cái quần lót lên… nó nhỏ bé như cái quần của cô y tá K. Dung…
Con cu tôi nó chợt căng cứng khi thấy dưới đáy quần, nơi chụp vào chỗ lỗ lồn nó đóng thành vũng tính dịch hòa lẫn nước nhờn của cô vương vãi chung quanh, có đến 4, 5 sợi lông lồn dính quyện vào chỗ ẩm ướt đó, lúc này nó đang dần khô, hơi ấm như vẫn còn…
Tôi cầm lên ngửi… cái mùi quen thuộc thoang thoảng bay ra…
Nồng nồng ngây ngấy pha lẫn chút khai khai… thì ra dù ở vùng quê hay thành thị, thì cái mùi này nó cũng hơi giống nhau…
Chắc là cô chú vừa… ‘chơi’ xong, chưa kịp vệ sinh rửa ráy thì đã nghe tiếng gọi gấp rút, nên cô Thanh mặc đại chiếc quần lót lại rồi chạy xuống…
Hơn nữa đêm thì cô chú về…
Ngày chủ nhật đến, chú đi đã được mấy ngày, lâu nay tôi ngủ ở dưới nền nhà phòng khách, cứ khi nào muốn ngủ kéo cái nệm ra là xong… Vì dự định ở tạm 1 thời gian, nên chỗ ngủ không quan trọng lắm! Nhưng chắc giờ vì có thể tôi phải ở lại thời gian chú đi vắng rồi, mà để cho tôi ngủ ở phòng khách thì không tiện lắm, nên sáng nay cô chỉ lên cái gác lửng lâu nay dùng để chất đồ hư củ hoặc không dùng đến, vì lúc dùng tầng trệt làm lò đường, toàn bộ đồ nào mà không dùng tới thì đều tống lên đó…
– Hải coi hôm nay, kêu mấy bà mua đồ cũ bán đi cho trống chỗ, rồi dọn dẹp gọn gàng làm nơi ngủ, với lại lâu quá không sử dụng thì mối mọt nó ăn hết…
– Dạ!
Hồi đó còn rất khó khăn, nhà có sao để vậy chứ không xây dựng làm mới như bây giờ, có nhà còn tận dụng tầng lầu, sân thượng để nuôi gà, chim cút… Hoặc cơi nới, chắp vá nếu muốn rộng thêm ra… nhà cô cũng không ngoại lệ, ngày trước vì định làm thêm cái gác suốt nên lót đà, và lót ván làm chỗ ngủ riêng cho con cô, nhưng gặp chuyện không may, đang làm dang dở nữa chừng rồi bỏ dở luôn đến hôm nay…
Sau khi cái nào đồ gỗ, thì bán cho người mua bàn ghế tủ, lặt vặt thì bán ve chai, tôi tiến hành quét dọn và sắp xếp lại, cái gác bắt đầu từ cuối tường nhà, kéo dài đến gần phòng khách cũng được tầm 7, 8 mét khá rộng rãi, vì lâu nay không ai lên xuống nên hơi ẩm thấp và mối cũng bắt đầu tấn công một số nơi trên sàn gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro