Phần 59
2022-09-27 12:38:00
Hồi nãy, lúc Cúc đến, tôi kéo Cúc vào trong giường của tôi, chỉ cách nhà trên bức vách ngăn… chết cha rồi, tôi quên… đóng cửa trước! Không kịp nữa rồi…
Tôi như chết trân, khi thấy Yến xuất hiện, trên tay nàng còn cầm mấy bịch cốm mua cho tôi…
Tôi, Cúc và Yến… cả 3 đều sững người lại…
Những bịch cốm từ tay Yến đã rơi xuống đất…
Mấy con chó vô tư tưởng Cúc cho ăn, nên ngoắt đuôi như là cảm tạ… trong khi thằng chủ của chúng nó sắp sửa bị giáng tai họa xuống đầu… hic!
Đôi mắt của Yến nhìn tôi một cách thất vọng ê chề pha lẫn những căm hờn…
– Tại sao… tại sao… đối xử với tui như thế này!
Nước mắt Yến trào ra…
Cúc tái nhợt mặt vì sợ…
Tôi hiểu đã sắp mất tất cả.
1 bạt tai giáng mạnh vào mặt tôi khi Yến nặng nề bước tới…
– Yến… nghe. Tui nói đã.
Khi tôi nói câu này, thật ra là tôi chẳng biết phải giải thích làm sao cả…
Yến bụm mặt và chạy ra khỏi nhà tôi…
– Hải chạy theo giữ Yến lại đi… trời ơi chắc chết quá!
Cúc hối tôi với giọng run rẩy.
Dợm chân tôi định làm theo lời Cúc.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Cúc vẫn còn trần truồng sợ hãi, chỉ khoác hờ vội vã tấm mền trên người lúc Yến vào… người mà tôi mới âu yếm vừa xong… làm sao tôi đành lòng bỏ mặc được.
– Thôi, tui ở lại với Cúc, đằng nào Yến cũng biết rồi, để Yến bình tĩnh lại tui lên nhà… nói chuyện cũng được…
– Nhưng nếu Yến nói ra cho mọi người biết chắc tui không sống nổi quá.
Cúc nói mà nước mắt chảy quanh…
– Nếu Yến nói… ra, thì ngay lập tức tui với Cúc bỏ xứ mà đi, không còn cách nào khác nữa, yên tâm đi… tui hứa là tui lúc nào cũng ở bên Cúc nếu xảy ra chuyện.
Tôi cố trấn an, khuyên nhủ Cúc, nhưng lòng dạ thì rối bời…
Dù thế nào chăng nữa, tôi và Cúc phải chấp nhận sự thật đã xảy ra và tìm cách ứng phó… Cúc bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào cách ứng xử của tôi… nếu tôi không tỏ ra… vững vàng thì sẽ không lường trước điều gì sẽ xảy ra, không chỉ Cúc mà còn Yến nữa…
… Bạn đang đọc truyện Tự truyện về đời tôi tại nguồn: http://bimdep.pro/tu-truyen-ve-doi-toi/
Sau khi ổn định tinh thần cho Cúc tôi mới lên nhà Yến…
Khi tôi vừa vào nhà, đến gần bên giường của Yến, nghe tiếng khóc nức nở tôi đau xót tội nghiệp Yến vô cùng, mà vẫn chưa biết phải giải thích làm sao… trong chuyện này Yến không hề có 1 lỗi gì mà phải hứng chịu hết…
Tôi chỉ biết tự trách mình…
Biết tôi đến, Yến nói vọng ra.
– Hải đi đi… tui không muốn gặp mặt Hải nữa, bước vô đây là tui uống thuốc tự tử liền cho Hải coi huhu…
Mẹ Cúc nghe um sùm, kéo tôi ra ngoài hỏi:
– Chuyện gì vậy Hải, tao thấy con Yến nó chạy về rồi tấm tắc khóc hoài.
– Dạ… hông hông có gì đâu… con lỡ chọc giận Yến…
Nghe tôi nói, mẹ Yến thở phào:
– Vậy mày về đi, có gì mai đến, lúc này nó đang nổi… điên, làm liều thì khổ, tao biết tính nó mà, nó… bướng lắm!
Vậy là Yến chưa nói gì cả…
Tôi tạm đỡ lo…
Sau khi về lại nhà, vì Yến cương quyết không gặp tôi… sắp xếp cho Cúc về nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện để mai tôi tính…
Quá mệt mỏi, tôi nằm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Ngày thứ 30 tính từ…
Lúc tôi mở mắt ra thì thấy mẹ tôi đã về và đang lay tôi dậy… trời đã về chiều…
Đầu tôi nhức như búa bổ.
Tôi đã nằm ngủ suốt 1 ngày 1 đêm…
Nặng nề tôi xuống dưới nhà vệ sinh! Lạ 1 điều là tôi tiểu chỉ có một tí xíu, nước tiểu vàng đậm như nước trà…
Bỏ cả cơm nước tôi tiếp tục nằm và mê man không biết gì…
Ngày thứ 31 tính từ…
Tiếng động ồn ào, tôi mở mắt… tôi đã bị bệnh.
Mẹ tôi, Cúc, chị Mai… và có cả anh Long y sĩ xuống để khám bệnh cho tôi cả người tôi vẫn ê ẩm không muốn nhúc nhích…
Anh Long phát hiện ra… 2 chân tôi đã hơi phù, bụng tôi hơi chướng, tôi vẫn không mắc tiểu dù trải qua 1 đêm dài… anh đề nghị mẹ tôi đưa lên thị xã khám…
Trên thị xã khám và kết luận tôi bị viêm đường tiết niệu, lại đưa tôi lên bệnh viện tỉnh…
Ngay trong chiều hôm đó, tôi nhập viện với kết luận mới là tôi bị viêm cầu thận cấp tính…
Ngày 41 tính từ…
Suốt 10 ngày nằm trong bệnh viện, bệnh không giảm mà có chiều hướng tăng lên, tôi đã phù nề toàn thân… không ăn được vì bụng chướng đầy, mỗi ngày chỉ uống một ít sữa.
Tôi vẫn tỉnh táo, người chỉ mệt mỏi, khó chịu căn bệnh chỉ có khác thường là không mắc tiểu nên không đau đớn (còn nếu ai mắc tiểu mà tiểu không được, tức là bàng quang có nước mà ra không được thì mới rất đau)
Bệnh viện hội chuẩn lại và đưa ra kết luận mới! Tôi đã chuyển qua giai đoạn viêm cầu thận mãn tính mỗi ngày, ngoài chích thuốc kháng sinh, đều phải chích thuốc lợi tiểu Lasix, chỉ khi chích thuốc đó, thì tôi mới đi tiểu được một chút ít…
Nhà tôi đã đánh điện tín về trường của Yến để báo cho biết là tôi đang nằm ở bệnh viện, nhưng Yến không tin, cho rằng tôi giả bộ để gặp mặt Yến (ngày hôm sau xảy chuyện… bắt gặp, Yến đã đón xe về trường… ở Kontum).
Ngày thứ 51 tính từ…
Bệnh phát triển nhanh theo hướng nặng dần, đầu tôi cũng phù to mềm nhũn, ấn 5 ngón tay lên, nó lõm xuống một lúc sau mới về vị trí cũ…
Chị Hương, chị Mai, chị L… cũng đã đến thăm tôi với nét buồn bã như là gặp tôi lần cuối cùng vì ai cũng nghĩ đến là tôi không qua khỏi… chỉ có 2 người tôi hằng mong gặp nhất là Cúc và Yến… thì lại không đến…
Nằm trên giường bệnh những ngày qua tôi suy nghĩ thật nhiều và đã lựa chọn cho mình một giải pháp nên tôi rất bình tĩnh… điều tôi day dứt nhất là chưa gặp được Yến để nói một lời tạ lỗi và mong nhờ nàng giúp giùm 1 chuyện…
Khi mất đi mới thấy trân trọng, hối tiếc… tình cảm của Yến dành cho tôi, nhớ lại những ngày tung tăng vui đùa bên nhau, những lúc âu yếm với bao cung bậc cảm xúc, những niềm vui mà không hề phải lén lút, lo âu ngó trước dòm sau… tôi đã bỏ hình hài thực tế, để đi tìm những bóng hình ảo ảnh… Bây giờ thì đã mất hết tất cả cùng với căn bệnh quái ác… tôi tuyệt vọng… với những cú sốc dồn dập như thế này, chỉ nấn ná đến hôm nay với hy vọng là được nhìn 2 người con gái đã in sâu đậm trong lòng tôi một lần cuối cùng…
Ánh mắt tôi vẫn đau đáu ra khung cửa mong chờ cho đến tận khi ánh đèn của khoa bệnh đã tắt nhưng vẫn bặt tăm chim cá! Ngay trong đêm đó, tôi đã tự tử và uống hết số thuốc mà tôi lén lút để dành lại suốt 10 ngày qua…
Ngày 54 tính từ…
Từ khoa cấp cứu tôi được chuyển về…
Bụng tôi vì chướng đầy nước, do đó lúc tự tử uống thuốc vào thì cơ thể phản ứng nôn ói ra hết, mọi người phát hiện kịp và đưa cấp cứu.
Lúc tôi mở mắt tỉnh lại…
Cúc ngồi bên cạnh hốc hác, nước mắt lưng tròng…
3 ngày vừa rồi nàng túc trực với ba mẹ tôi…
Cúc lên trễ vì không dám đi chung với chị Mai, chị Hương do sợ dằn lại cảm xúc không được…
Chiều hôm đó… khi ba mẹ tôi lên văn phòng bệnh viện vì thấy đã hết cách cứu chữa cho tôi tại đây rồi, nên với niềm hy vọng mong manh là xin cho tôi chuyển viện về bệnh viện Chợ Rẫy ở SG…
Bác sĩ đồng ý nhưng nói trước 2 điều:
1/ Bệnh tôi là mãn tính, có đi cũng vô ích lại tốn kém…
2/ Đưa đi chuyển viện, nhưng bệnh viện sẽ không có xe cấp cứu đưa đi, mà phải tự túc (lúc ấy còn bao cấp, nên nằm viện ở đâu cũng không tốn tiền, trên nguyên tắc là chuyển viện thì bệnh viện phải có xe đưa đi)
Ba mẹ tôi đồng ý và chờ nhận lấy bệnh án cùng giấy giới thiệu…
Lúc này Cúc đã ra bưu điện đánh điện tín cho Yến báo tình hình của tôi.
Ngày 59 tính từ…
Ngồi xe khách thì tôi sẽ không chịu nổi vì lúc này tôi đã bắt đầu khó thở, nên đã mua vé máy bay, tôi và mẹ tôi cùng đi, ba tôi ở nhà để sắp xếp…
12 h trưa tôi đã lên máy bay, 1 chiếc AN – 24 có 2 động cơ, thuở ấy sân bay Cù Hanh (Pleiku) chưa có tuyến bay thẳng từ Pleiku đi SG mà đi bằng chuyến bay từ Đà Nẵng vào, hạ cánh rước khách ở Pleiku rồi mới vô SG…
Khi máy bay cất cánh khỏi đường băng, chưa biết sống chết ra sao nhưng tôi có cảm giác là mãi mãi cách xa tạm biệt vùng Cao Nguyên yêu dấu của tôi với bao kỷ niệm đầu đời rồi…
Xin tạm biệt những hạt sương mong manh đong đầy trên những cành lá, để rồi chỉ kịp long lanh khi bình minh xuất hiện trước khi tan biến vào hư không…
Xin tạm biệt những hàng hoa dã quỳ vàng rực dọc trên mỗi con đường đất nhỏ…
Xin tạm biệt những cơn mưa kéo dài từ ngày này qua ngày khác như cô gái đang yêu trách móc hờn dỗi người tình…
Thêm một lần xin tạm biệt…
« Áo xưa dù nhàu…
Cũng xin bạc đầu…
Gọi mãi tên nhau… » lời của bài ca Hạ trắng văng vẳng đâu đây…
Khi xe buýt phi trường đưa từ sân bay TSN về trạm dừng ở trong thành phố, dừng lại ngay gần ngã 3 (nơi bán vé máy bay lúc bấy giờ) Nguyễn Đình Chiểu và Phan kế Bính Q1, 2 mẹ con tôi đón xích lô máy đi thẳng đến bệnh viện Chợ Rẫy, hiện giờ tôi rất mệt và thở như muốn không ra hơi…
Sau khi khám bệnh và xem bệnh án, bác sĩ nơi tiếp nhận cho tôi nhập viện ngay trong buổi chiều hôm đó với căn bệnh chính xác là tôi bị “hội chứng thận hư nhiễm mỡ”… lúc nghe bệnh, tôi nghỉ thế là xong, từ giờ trở đi, nếu may mắn sống sót thì cũng trở thành… thái giám, ặc!
Được y tá hướng dẫn, đưa tôi lên lầu 7 khoa thận, sau khi nữ bác sĩ trưởng khoa làm thủ tục, tôi được đưa về dãy 7B3, lầu 8 là khoa gan khi đó… lúc cân ký kiểm tra, người tôi cân được 75 kg, trong khi thể trạng bình thường của tôi chỉ có 55 kg, tức trong người tôi ứ đọng tới 25 kg nước…
Tôi xin tri ân tất cả những y, bác sĩ ở khoa thận giai đoạn đó, mọi người rất tận tình chăm sóc và hòa nhã với tất cả bệnh nhân dù là không có 1 đồng bồi dưỡng như bây giờ (không tốn tiền viện phí, chỉ tốn đóng tiền ăn!)
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro