Phần 1
2024-04-15 03:39:00
Vi Tiểu Bảo hoàn thành thánh chỉ từ Ngũ Ðài Sơn xuống mới về tới Bắc Kinh. Gã tìm vào Như Quy khách sạn mướn một gian phòng thượng hạng để an trí Song Nhi, sáng mai sẽ vào ra mắt vua Khang Hy tâu rõ mọi việc. Sáng sớm hôm sau hắn bảo người đi mướn xe, muốn đưa Song Nhi đi ăn một bữa điểm tâm ngon lành để thị mở rộng thêm tầm mắt.
Gã cùng Song Nhi lên xe rồi uốn cong lưỡi lại, dùng toàn giọng kinh thành bảo phu xe đưa đến Tinh Khôi quán ở Tây Ðan, ở đó có mì xào dòn và thịt cừu nướng ngon nổi tiếng. Tên phu xe cung kính đáp:
– Dạ!
Vi Tiểu Bảo nhìn con lừa nức nở khen:
– Chà! Con lừa này mắt to mà đen láy, khắp tỉnh Sơn Tây khó mà kiếm được một con như vậy…
Xe đi một lúc chợt ra tới cửa thành. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi:
– Ðến Tây Ðan sao lại ra ngoài thành?
Xa phu đáp:
– Dạ, con lừa này tính nó quật cường. Mỗi lần ra đến cổng thành là nó nhất định ra ngoài thành chạy một vòng.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi đều phải phì cười. Gã nói:
– Con lừa ở chốn kinh thành cũng có tích cách giống một ông quan.
Nhưng cỗ xe ra khỏi thành rồi chạy thẳng về hướng Tây hơn một dặm vẫn không thấy quay lại Vi Tiểu Bảo biết là có chuyện rắc rối liền quát hỏi:
– Xa phu! Ngươi muốn dở trò gì đây! Quay lại cho mau!
Tên xa phu vâng dạ luôn miệng. Gã cầm roi quất loạn lên. Con lừa vẫn ra sức chạy ra ngoài thành mỗi lúc một xa hơn. Gã càng la con lừa càng chạy gấp không chịu dừng lại Giữa lúc ấy có tiếng vó ngựa vang lên. Hai bên hai tên kỵ mã cao lớn lướt tới kẹp theo xe lừa.
Vi Tiểu Bảo nói nhỏ với Song Nhi:
– Ra tay đi!
Song Nhi chồm tới phóng chỉ ra điểm vào huyệt đạo sau lưng gã phu xe. Gã phu xe lảo đảo người đi té xuống đất. Hán tử cưỡi trên lưng ngựa tung mình vọt lên ngồi vào chỗ xa phu. Song Nhi lại phóng chỉ điểm tới. Gã này võ công không phải tầm thường, trong nháy mắt hai bên đã trao đổi tám, chín chiêu. Con lừa vẫn tiếp tục lao về phía trước. Bất chợt “Binh” một tiếng, hán tử trên xe bị chưởng lực của Song Nhi đánh trúng ngực hất tung ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo nhảy vào chỗ phu xe cầm lấy dây cương. Gã thả lỏng dây cương, tay phải kéo riết lại, bắt lừa quay đầu lại như cưỡi ngựa. Con lừa quả nhiên quay đầu lại ngay chứ có quật cường gì đâu. Gã kỵ mã còn lại vẫn đang đuổi sát. Ðằng xa lại nghe vó ngựa dồn dập. Mười mấy người kỵ mã đuổi tới. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi bắt lừa chạy lối khác. Bọn kỵ mã rượt theo rất gấp, nhanh hơn lừa kéo xe, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cỗ xe lừa vào giữa. Vi Tiểu Bảo thấy bọn này đều đeo binh khí lớn tiếng hỏi:
– Giữa ban ngày ban mặt gẫn chỗ kinh thành mà các ngươi dám cướp đường hay sao?
Một tên trong bọn cười đáp:
– Bọn tại hạ vâng lệnh gia chủ mời Vi công tử đi uống rượu, tuyệt không phải là cường đạo.
Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi:
– Gia chủ các vị là ai?
Tên hán tử đáp:
– Công tử tới nơi sẽ rõ.
Vi Tiểu Bảo thấy bọn này ra chiều bí hiểm, quyết không phải là tử tế nên liền nói:
– Ðã không nói rõ tên chủ nhân thì không thực lòng mời khách, tránh đường cho bọn ta đi!
Tên đại hán cười đáp:
– Tránh đường thì tránh chứ sao! Vừa dứt câu thì gã vung đao chém xuống đầu lừa. Con lừa lăn ra giãy chết, nó kéo đổ cả cỗ xe.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi vội vàng nhảy xuống đất. Chỉ trong khoảnh khắc, Song Nhi cùng bọn hán tử động thủ, tiếng la hét làm um lên cả một vùng. Song Nhi thân thủ cực kỳ linh hoạt, trong khoảnh khắc thị đánh ngã bảy, tám tên hán tử. Bốn, năm tên còn lại đứng ngơ ngác không biết phải làm thế nào. Vừa lúc đó có tiếng bánh xe lăn lọc cọc. Một cỗ xe nhỏ đang lao tới. Tiếng đàn bà từ trong xe gọi:
– Dừng tay! Người nhà cả đây mà!
Tiểu Bảo vừa nghe thanh âm đã mừng rỡ reo lên:
– Trời ơi! Chính là hiền thê của ta đó mà!
Song Nhi cùng bọn hán tử đang đánh nhau liền ngừng tay lại. Mặt thị lộ vẻ kinh nghi. Thị không ngờ vị thiếu gia này đã có vợ rồi. Thời đó tục tảo hôn đang rất thịnh hành con trai mười bốn, mười lăm lấy vợ là sự thường. Có điều thị chưa từng nghe Vi Tiểu Bảo nói là gã đã lấy vợ rồi.
Cỗ xe nhỏ chạy tới nơi. Một người trong xe bước ra chính là Phương Di. Vi Tiểu Bảo hớn hở vui mừng chạy lại đón. Gã nắm lấy tay Phương Di nói:
– Hảo tỷ tỷ! Tiểu đệ nhớ tỷ tỷ muốn chết. Mấy tháng nay tỷ tỷ đi đâu vậy?
Phương Di mỉm cười đáp:
– Chuyện này để thủng thẳng rồi nói. Tại sao xảy ra cuộc đánh lộn?
Nàng thấy sáu, bảy người nằm la liệt dưới đất, máu con lừa chảy lên láng lại càng kinh ngạc.
Một tên hán tử khom lưng đáp:
– Bọn tiểu nhân đi mời công tử đến xơi rượu chắc chưa đủ lễ phép nên đắc tội với công tự Bây giờ Phương cô nương thân hành đến mời là hay lắm.
Phương Di lấy làm kỳ hỏi:
– Những người này là do đệ đệ đánh ngã đấy ư? Không ngờ võ công của đệ đệ lại tiến bộ đến thế!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dù võ công của tiểu đệ có tiến bộ cũng không thể nào tiến nhanh như vậy. Ðó là Song Nhi cô nương vì bảo vệ cho tiểu đệ mà thi triển một chút công phu đó thôi.
Phương Di đưa mắt ngó thấy Song Nhi là cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng điệu thướt tha, mảnh khảnh. Nàng không tin võ công thị lại cao thâm đến trình độ này. Nàng hỏi:
– Quý tính muội muội là gì?
Song Nhi tiến lên một bước quỳ dập đầu nói:
– Tỳ nữ là Song Nhi xin bái kiến Vi nhưng nhưng.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả.
Phương Di thẹn quá mặt đỏ bừng lên, vội nghiêng mình tránh né ấp úng hỏi:
– Sao cô nương lại gọi ta như vậy. Ta… ta… không phải là…
Song Nhi đáp:
– Công tử đã bảo cô nương là phu nhân của y. Tỳ nữ hầu hạ công tử dĩ nhiên phải kêu cô bằng thiếu nhưng nhưng.
Phương Di nguýt Tiểu Bảo một cái rồi nói:
– Cô hầu hạ y bao lâu rồi, chẳng lẽ chưa biết tính y hay sao? Ta là Phương cô nương. Ta giới thiệu cho cô hay vậy cô cứ thế mà gọi.
Song Nhi đứng dậy mỉm cười đáp:
– Bây giờ tiểu nữ xưng hô với Phương cô nương như vậy. Nhưng sau này sẽ xưng hô như thế.
Phương Di lại đỏ mặt lên ngập ngừng:
– Sau này cô kêu ta bằng…
Nàng cảm thấy nói câu này ra không ổn nên dừng lại không nói thêm nữa. Thật ra câu chuyện khá dài dòng nhưng đại khái khoảng tám tháng trước Phương Di là người của Mộc Vương phủ trung thần nhà Minh theo bọn sư huynh đệ vào cung âm mưu hành thích đương kim hoàng đế nhà Mãn Thanh là vua Khang Hy. Chẳng may âm mưu thất bại, toàn bộ đám người thích khách nhà Mộc vương phủ bị bắt gần hết.
Phương Di cùng sư muội là quận chúa Mộc Kiếm Bình chạy trốn trong hoàng cung lạc vào phòng Vi Tiểu Bảo. Lúc đó Vi Tiểu Bảo đang giả dạng một tiểu thái giám đã bị gã giết chết. Gã miệng lưỡi giảo hoạt, cơ trí hơn người lại cơ duyên may mắn chỉ ở trong cung vài tháng đã được vua Khang Hy tin dùng như tâm phúc. Khi Phương Di và Mộc Kiếm Bình ẩn trốn trong phòng gã, Tiểu Bảo đã theo tán tỉnh hai nàng.
Phương Di có ý trung nhân là Lưu Nhất Chu cũng đang bị bắt nên Tiểu Bảo đã ra điều kiện là nếu gã cứu được Lưu sư huynh cho nàng thì sau này Phương Di phải làm vợ gã. Lúc đầu gã không ngớt trêu ghẹo hai nàng nhưng cũng giúp đỡ hai người đủ mọi cách lúc Phương Di bị thương. Nhiều lần Phương Di bị gã bỡn cợt tức đến uất người. May mà gã còn nhỏ tuổi, lại thêm nàng nghe bọn thị vệ xưng hô biết gã là một tên thái giám bất quá chỉ ăn nói càn rỡ ngoài miệng chứ không thể có hành vi phi lễ một cách chân chính nên nàng cũng không đến nỗi sợ hãi.
Lúc này Phương Di lại nguýt Tiểu Bảo trách móc:
– Chia tay đã bấy lâu, bây giờ gặp mặt vẫn chứng nào tật ấy, ăn nói toàn chuyện bài bậy, chẳng đứng đắn chút nào.
Nàng liền bảo bọn hán tử thu xếp lên đường.
Bọn hán tử bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Song Nhi liền giải khai huyệt đạo cho chúng.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Nếu ta biết tỷ tỷ mời đi uống rượu thì đã hận mình không kịp mọc hai cánh để mà bay tới nơi.
Phương Di nguýt gã nói:
– Ngươi quên ta rồi dĩ nhiên là không nghĩ đến ta mời ngươi.
Vi Tiểu Bảo trong lòng vui sướng đáp:
– Tiểu đệ quên tỷ tỷ thế nào được? Có lệnh tỷ tỷ gọi thì đừng nói là đi uống rượu mà là đi ăn phân ngựa, uống thuốc độc, tiểu đệ cũng lật đật đi ngay, không chần chờ một khắc nào.
Phương Di nhìn gã bằng cặp mắt trong sáng hỏi:
– Ngươi nói dễ nghe quá! Ta mời ngươi đến chân trời góc biển uống thuốc độc thì sao?
Tiểu Bảo thấy vẻ nàng tựa như cười mà không phải là cười, làm gã thấy lâng lâng mừng rỡ trong lòng.
Hồi ở trong cung tuy cùng một phòng, nhưng có Mộc Kiếm Bình Phương Di còn giữ giá lầm lì Ít nói. Bây giờ sóng vai lỏng buông tay khấu nàng cười nói tự nhiên ra chiều vui vẻ.
Bọn hán tử cũng biết điều, thấy chàng và nàng ra vẻ thân mật, liền đi sau một quãng xa.
Vi Tiểu Bảo mối tình chớm nở. Lúc ở Hoàng cung gã kêu Phương Di bằng “vợ” thì trong mười phần có sáu phần là nói đùa, ba phần là khinh bạc, chỉ có một phần là phảng phất chút tình nam nữ. Sáu tháng xa cách gã trải qua biết bao sóng gió kỳ ngộ, gã vừa trưởng thành vừa tự tin lên nhiều. Lần này trùng hội, gã thấy Phương Di lúc hờn mát, lúc nỉ non tình tự, lúc cười ruồi càng thêm mặn mà thì không khỏi động tình. Gã thấy nàng cưỡi ngựa đã nửa ngày, hai má đỏ hồng coi càng xinh đẹp khả ái, bất giác gã ngẩn người ra nhìn.
Phương Di mỉm cười hỏi:
– Ngươi làm gì mà ngẩn người ra vậy?
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp:
– Hảo tỷ tỷ… tỷ tỷ thật là xinh đẹp… tiểu đệ muốn tiểu đệ muốn…
Phương Di hỏi:
– Ngươi muốn sao?
Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ nếu quả được làm chồng tỷ tỷ thì sung sướng quá.
Phương Di nguýt gã một cái rồi xụ mặt quay đi nơi khác.
Tiểu Bảo hốt hoảng hỏi:
– Hảo tỷ tỷ… tỷ tỷ nổi nóng rồi ư?
Phương Di nói:
– Dĩ nhiên là ta bực mình, bực đến cả một trăm hai mươi cái mình.
Vi Tiểu Bảo cãi:
– Cái đó sao lại không đứng đắn? Tiểu đệ nói với cả tấm lòng thành thực.
Phương Di nói:
– Khi ở trong cung ta đã thề nguyền phụ thị với ngươi thì còn có chuyện chân giả nữa? Ngươi nói câu này tức là muốn thay lòng đổi dạ.
Vi Tiểu Bảo mừng quá. Nếu hai người không ngồi trên lưng ngựa thì lập tức gã đã ôm chầm lấy Phương Di để hôn vào cặp má đỏ như trái hồng quân chín mọng. Bất giác gã vươn tay mặt ra nắm lấy tay trái nàng nói:
– Khi nào tiểu đệ còn lòng một dạ hai với tỷ tỷ? Cả ngàn năm cả vạn năm tiểu đệ cũng không thay lòng đổi dạ.
Phương Di đáp:
– Câu này đệ đệ nói láo rồi. Con người làm gì sống được hàng ngàn hàng vạn năm, trừ phi ngươi là… con… rùa…
Nàng nói tới đây không nhịn được quay đầu đi bật tiếng cười khúc khích nhưng bàn tay vẫn để cho Vi Tiểu Bảo nắm lấy. Vi Tiểu Bảo nắm được bàn tay búp măng của nàng thì sướng quá mà Phương Di cũng xao xuyến hồi hộp trong lòng vì đây là lần đầu một người đàn ông nắm tay nàng. Tuy gã chỉ là một tên thiếu niên nhưng đã bám theo tỏ ý tán tỉnh nàng bấy lâu nay. Thật ra Phương Di bản tính nghiêm trang nhưng lần này nàng có tâm sự riêng nên có ý dễ dãi với Vi Tiểu Bảo hơn bình thường.
Nàng bị trúng độc của Thần Long giáo nên phải nghe lệnh giáo chủ và phu nhân đi dụ Vi Tiểu Bảo lên Thần Long đảo. Chuyện nàng bị bọn Thần Long giáo bắt cả tháng trời trên đảo đến giờ vẫn chưa ai biết. Một thiếu nữ xinh đẹp như Phương Di mà bị bọn tà giáo bắt giữ lâu như vậy lẽ ra đã bị vùi hoa dập liễu hay ít ra cũng phải làm vợ hầu hạ một tên đầu đà có địa vị cao trong giáo rồi. Ngờ đâu Thần Long giáo chủ cả chục năm nay luyện thần công tuyệt đỉnh phải kiêng lạc thú chốn khuê phòng nên trong Thần Long giáo bấy lâu nay đã nghiêm cấm sắc dục. Phương Di do đó mà còn nguyên thân xử nữ.
Tiểu Bảo không biết nguyên cớ của lần gặp gỡ này nhưng gã như lạc vào cõi ôn nhu. Nào chiếu chỉ của hoàng đế, nào Tứ Thập Nhi, nào lão Hoàng đế trên Ngũ đài sơn, bất cứ gì gã cũng bỏ ra sau gáy. Lần này được chuyện trò gần gũi thân mật với giai nhân thì Vi Tiểu Bảo một tay cờ bạc bịp cảm thấy như vận may đã tới, ngất ngây vì tốt số. Hai người sóng vai vừa đi đường vừa nói chuyện vui vẻ. Ðến tối vào trọ trong một khách điếm lớn trong tòa thị trấn. Cả đêm Vi Tiểu Bảo giật mình thức dậy hai ba lần. Toàn thân rạo rực, đầu óc gã mơ màng những hình ảnh vóc dáng nụ cười của Phương Di mới vừa in đậm vào đầu gã nguyên cả ngày nay. Gã lăn lộn trên chăn gối êm như nhung cố thiếp đi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro