Truyện loli

Phần 91

2022-04-22 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 91
Ba ngày sau, trong nhà tắm, con Loan vừa ngửa mặt hứng những tia nước ấm rớt xuống từ vòi sen, vừa sảng khoái cạ hai mu bàn tay mình vô hai có thể trần truồng của hai anh Bi – Bo áp sát hai bên, rồi vừa phun nước ra phèo phèo vừa nói:

– Phụt phụt, sao anh Nhàn với anh Đen nói xuống nhà mình mà chưa xuống vậy mấy anh?
– Ờ ờ… Nghe nói anh Nhàn thì vướng coi sửa lại khách sạn nhà ảnh trên Đà Lạt, còn anh Đen thì chỉ nói bận chăm con em ảnh bầu á.
– À. Bé Năm đó hả anh? Nay chắc bụng nó bự hơn em rồi heng.
– Ừ. Bự hơn chứ. Nó bầu trước em mà.
– Vậy là nó sắp có búp bê chơi trước em rồi, hic hic.
– Vừa nói con Loan vừa xoa xoa cái bụng hơi tròn của mình dưới dòng nước ấm.

Thằng Bo chen vô, hơi lưỡng lự:

– Thực ra mình không biết ai bầu trước ai đâu. Giờ bụng em cũng bự rồi nè. Chưa biết chừng đẻ cùng lúc quá.

Vừa nói thằng nhóc vừa thò tay xoa xoa bụng em gái. Dạo này ba anh em tụi nó bỗng dưng xuất hiện thói quen “lạ”, thay vì tay hai thằng nhóc thường trực trên vú, hoặc dưới cái khe ẩm ướt của con em, thì số lần bàn tay tụi nó chạm vô cái bụng con nhỏ trước tiên cofnn giễu gấp mấy lần những chỗ còn lại trên cơ thể con em.

Thằng Bi thấy vậy cũng không nhịn được, cũng đưa tay sờ bụng em gái, trong khi hai bàn tay con nhỏ thì đã vươn ra nắm lấy hai con ku cứng ngắc, sục sục nhẹ. Thằng Bi hơi ngước nhẹ đầu rên lên một tiếng sảng khoái, rồi nói tiếp:

– Nếu hai đứa mà đẻ cùng lúc thì đã ha. Được coi một lúc hai loli đẻ luôn, haha…
– Mày chỉ được cái biến thái thôi. Đẻ cùng lúc thì ai đỡ cho nổi. Mày đỡ được không?
– Ờ ờ. Tao quên. Tinh trùng xông não rồi, há há…
– Ờ. Tao nói vậy thôi chứ cũng chịu hết nỗi rồi. Em đưa mông lại cho anh đi Loan, quay qua ôm thằng Bi đi, há há…
– Dạ. Hí hí…
– Con Loan ngoan ngoãn và háo hức xoay người qua ôm chầm lấy thân thể trần truồng của anh Bi, lưng hứng những tia nước ấm rơi xuống rất dễ chịu, rồi chu mông ra phía anh Bo…

… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv.com/truyen-loli/

Cái hẹn “mai xuống” của hai anh Đen và Nhàn vì nhiều lý do mà delay thêm hơn hai tuần sau đó. Tính từ ngày tụi nhóc báo cho hai anh “tin dữ” thì gần 3 tuần đã trôi qua. Ba anh em tụi nó dần dần cũng quen với những chấn động tâm sinh lý, và bắt đầu “enjoy” trở lại cuộc sống với cái bầu ngày một lớn của con Loan, lớn trông thấy luôn rồi, cũng không cần phải tìm “góc nhìn” đặc trưng mới có thể nhận ra được. Bây giờ gần như nhìn từ sau tới mới không rõ thôi, chứ nhìn trực diện, hay rõ nhất là nhìn ngang thì cái bụng bầu thè lè của con Loan đã không thể giấu đi đâu được nữa. Và rõ ràng cái bầu đã tăng trưởng nhanh vượt quá kích thước cơ thể mảnh khảnh của con bé. Ở tuổi lên 10 như nó, rõ ràng là cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng với việc mang thai quá sớm như vầy, thậm chí mông, đùi, hay cổ của con nhỏ còn chưa “nhận ra” phải tích thêm mỡ để dự trữ năng lượng cho việc chuẩn bị làm mẹ. Những chỗ đặc trưng đó vẫn không hề có tí mỡ thừa nào như những phụ nữ trưởng thành mang thai. Nên nhìn từ góc nào thì con Loan vẫn cứ như bị ai đó gắn một trái bóng da khá to, nặng nề vô giữa cơ thể mảnh mai. Có lẽ cũng nhờ chế độ ăn “đặc biệt” mà anh Đen đã list ra cho hai thằng Bi – Bo, gồm yến sào, chuối chín, và nhiều chất đạm từ cá, thịt trắng, rau củ quả, đậu hầm, và rất ít tinh bột đường, để “con khỏe nhưng không quá to thì mẹ đẻ mới dễ, đẻ ra ngoài rồi nuôi lớn dễ hơn là nuôi trong bụng mẹ”. Gì chứ chế độ dinh dưỡng thì hai thằng nhóc tuân theo răm rắp, ngay cả khi con em than thèm ăn cái này cái kia, mà không “healthy” là hai thằng thay nhau năng nỉ, rồi dỗ dành em ăn món khác tốt cho sức khỏe hơn, và tốt cho sinh đẻ hơn, nên con nhỏ cứ nhõng nhẽo một chút, rồi cũng phải nghe theo hai anh.

… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv.com/truyen-loli/

Hôm nay là Thứ Bảy, đã hơn 3 tuần từ ngày thằng Bo test ra con em “hai vạch”. Dù sáng nay không là ngày off trong tuần nhưng hai thằng nhóc vẫn quyết định không đi chạy bộ. Cả đêm qua 3 đứa tụi nó cứ nôn nao vì hôm nay anh Nhàn báo xuống nhà tụi nó như đã hứa. Nghe nói khách sạn nhà anh trên Đà Lạt đã sửa xong rồi.

Vừa thức dậy, việc đầu tiên mà hai thằng Bi – Bo làm, đó là giở tung mền con em ra để ngắm cái bụng tròn to của con nhỏ, rồi sau đó nhìn cặp vú ngày càng căng lên của con em, và sau cùng là tới hai “múi hàu” hơi tối màu hơn bình thường. Chỗ nào nhìn xong tụi nó cũng đưa tay sờ sờ một cách đầy tò mò y như lần đầu lột đồ con nhỏ ra.

Đối với hai thằng nhóc còn chưa học xong cấp 3 như tụi nó, từ khi biết em gái có bầu, rồi vượt qua quãng thời gian bị shock, đều dần cảm thấy phấn khích, có cả háo hức trông chờ ngày ra đời của sinh linh đang lớn lên từng ngày trong bụng em gái. Vì nhờn toàn không thể đưa em đi khám bác sĩ, nên tụi nó phải đoán mò không rõ là trai hay gái, là con của tụi nó hay của anh nào, rồi thậm chí cũng không biết con em đã bị “nốc ao” vào thời điểm nào luôn. Có quá nhiều câu hỏi, nhưng tụi nó lại không thể chỉ đơn giản là chở con nhỏ ra một phòng khám sản khoa nào đó để bác sĩ trả lời như những cặp bồ bịch, hoặc vợ chồng 18+ được. Chuyện đó anh Nhàn, anh Đen, đã cảnh cáo tụi nó rất kỹ rồi.

Nhìn con em nằm ngủ mà bụng phình to ra, thân thể vẫn còn mảnh khảnh nhưng khúc giữa đã to ra lắm rồi, còn hai múi bướm càng như được “bơm” silicone, căng phồng lên, da môi ngoài âm hộ hơi sậm một tí chứ không trắng nõn nà như hồi trước, nhưng càng như vậy càng quyến rũ, vì cái màu “rám nắng” nhẹ này nửa hồng nửa sậm, trong khi da mu vẫn cực kỳ nõn nà, cộng với nước nhờn không biết vì sao cứ tiết ra thường xuyên, kể cả khi tụi nó đã tắm rửa, lau sạch sẽ cho em gái. Điều này khiến bộ phận sinh dục con nhỏ càng kích thích hai thằng nhóc mạnh hơn nữa, vì với tình trạng “ẩm ướt” thường trực, con nhỏ gần như lúc nào cũng sẵn sàng “tiếp nhận” một phần thân thể hai thằng anh tiến vào bên trong.

Và cũng như mọi ngày, nhìn ngắm cơ thể con em một lúc, sau đó hai thằng liền đè con nhỏ ra chơi khi con bé còn chưa thức dậy.

Với hai thằng nhóc, cảm giác vừa thức dậy mà được đút ku vô cái bướm căng múp và nhiều nước của con em luôn khiến tim tụi nó đập mạnh còn hơn là uống một ly cà phê đậm đặc đầu ngày…

… Một lát sau…

Thằng Bi còn đang chơi vơi trên thiên đường, con ku bắt đầu tê dại từ những cú thúc mạnh vô cổ tử cung của em gái, thì bỗng điện thoại reo inh ỏi, cắt ngang cuộc chơi.

Thằng nhóc giật mình dừng lại, rồi nói với thằng Bo đang đút ku vô cho con em bú ở phía đầu giường…

– Nghe dùm tao coi ai gọi sớm vậy Bo?
– Ừ. Để coi. Chắc anh Nhàn quá.
– Nói rồi, thằng nhóc vẫn để ku trong miệng em gái, buông hai tay khỏi hai núm vú căng dựng đứng của con nhỏ, rồi chồm người ra phía cái kệ tủ ở đầu giường. Động tác nó hơi nhanh, làm con ku chọt lút vào trong cổ họng con em, khiến con nhỏ phải há miệng ra hết cỡ, còn chính thằng nhóc phải nén một tiếng rên rỉ khi cảm nhận đầu ku nhạy cảm của mình vừa chạy tọt vào trong cuống họng chật cứng và nóng hổi của con bé. Nó nhìn xuống con em đang chật vật há miệng ra, răng và môi chạm hẳn vào mu, vào gốc ku lông lá của mình, thấy con nhỏ vẫn chưa đến nỗi ngạt thở, hay chới với gì lắm, nó mới vươn tay chụp nhanh lấy cái điện thoại của thằng Bi, chống tay ngồi dậy trở lại rút con ku dài của mình ra một khúc khỏi miệng con Loan, nhìn con em há miệng thở ồ ạt, xong nó mới nhìn màn hình điện thoại, rồi nói…
– Anh Nhàn gọi nè.
– Ủa? Sao ảnh gọi sớm vậy ta? Mới có sáu giờ.
– Thằng Bo không trả lời. Nó nhấc máy, đưa lên nghe:
– A lô?! Dậy sớm vậy anh Nhàn… Dạ không, em Bo nè. Bi nó đang “kẹt” bên trong con Loan rồi. Haha… Dạ, đúng rồi, kẹt chỗ đó á. Khà khà… Anh xuống Sài Gòn rồi á? Sớm ghê! Vậy giờ anh đang ở đâu… Hả. Anh đứng trước cửa nhà em thiệt á? Vậy để em xuống mở cửa cho… A lô? Sao? Anh nói sao… À à… Rồi, rồi… hiểu rồi! Há há. Quá đã! Đợi em chút!

Nói xong nó nghiêng người bỏ điện thoại xuống chỗ cũ, cố gắng không để con ku mình chọc lút vô miệng con em như vừa nãy. Rồi nó quay lại xoa xoa cái miệng con Loan vẫn đang ngậm đầu ku nó như đang nút kẹo. Cảm giác cái lưỡi và đôi môi con nhỏ mút, rê trên rãnh chỗ lỗ sáo quy đầu khiến nó tê rần luôn rồi, nhất là lúc nãy vô tình đâm lút trong cuống họng con nhỏ khiến nó xém phọt ra tại chỗ.

Thằng Bi hỏi:

– Ủa. Ảnh tới đâu rồi Bo?
– Ngay dưới cổng kìa. Để tao xuống mở cửa.
– Ủa? Sớm dữ!?
– Ừ. Ảnh tới sớm ghê. À. Có vụ này, ảnh dặn là…
– Nói tới đây thằng Bo chồm tới thì thào vô tai thằng Bi, trong khi ku hai thằng vẫn cắm bên trong người con em ở 2 đầu thân thể con nhỏ.

Ghé tai nghe xong, thằng Bi gật đầu lia lịa…

Wow! Quá đã. Hí hí… À à… Tao hiểu. Tao hiểu.

Lúc này trí tò mò của con Loan đã vượt quá cơn nứng buổi sáng, nó không kìm được phải nhả con ku bự và dài của anh Bo ra làm khúc thịt ướt mem đó bung bật lên trên bụng anh, rồi con nhỏ ngóc đầu lên hỏi…

– Anh Nhàn hả hai anh?
– Ừ. Ảnh tới rồi, để anh xuống mở cửa. Hí hí…
– Wow! Đã quá. Hí hí…
– Anh cũng đã lắm rồi Loan ơi!
– Thằng Bi rên lên. Một chút tạm dừng vì cuộc điện thoại bất ngờ không làm con ku nó bớt nhạy cảm, nên nói xong nó liền tranh thủ thúc lia lịa vô bướm con nhỏ, rồi trân mình lại xuất tinh ào ào vô cái bướm trong giai đoạn cuối thai kỳ của em gái.

Thằng Bo nhìn nhìn thằng anh sinh đôi một lúc, thấy nó ra thì chính mình cũng nứng lắm nhưng ráng kìm lại. Thằng nhóc chống tay bò ra khỏi người con em, cố gắng lắm mới rút con ku “thoát” ra khỏi đôi tay tham lam của con nhỏ, rồi nó cúi xuống hôn môi em gái, tay sờ nhẹ vào một bên vú con bé, nói…

– Muahhh!!! Chụt chụt! Em ở đây nha. Anh xuống mở cửa cho anh Nhàn. Không thôi ảnh đợi lâu.

Con Loan trong lúc hôn lại thò tay sờ sờ con ku cương cứng của anh Bo, sục sục trên thân ku, rồi vân vê hai hòn dái bự săn cứng của anh, trong khi hạ thể vẫn đang cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng rực của anh Bi vẫn đang “bắn tỉa” vào cổ tử cung nó. Sẵn mân mê hai hòn bi, con nhỏ còn thử sờ sờ cái đường nổi cộm lên bên dưới háng anh Bo, rê tay ra phía sau hai hòn, rồi rê ngón tay giữa vô lỗ hậu môn ẩn rất sâu giữa cặp mông cuồn cuộn cơ bắp của anh Bo, khiến anh giật thót mình thắt hai múi mông lại, kẹp chặt lấy ngón tay nó không cho xâm nhập sâu hơn.

Con Loan bật cười khúc khích, rút ngón tay ra, túm lấy hai hòn dái ở sát gốc mà không chọc ghẹo cái lỗ đít anh Bo nữa.

Trong ánh sáng đầu ngày xuyên vào phòng, mặt nó ửng hồng như những tia nắng bình minh, tươi không cần tưới.

Vừa nghe anh Nhàn đang đợi ở dưới cổng là nó khoái rồi, một phần cũng vì “bông hoa” giữa hai chân nó đang được anh Bi “tưới” ướt đẫm bằng những tia “sữa tươi” nóng rực. Đối với con nhỏ, không gì bắt đầu một buổi sáng tốt hơn như vầy.

Con bé co thắt âm đạo, siết mạnh lấy dương vật của anh Bi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơn co giật của cái khúc thịt cứng ngắc đó, nhất là trong những lúc như thế này.

Xong rồi nó mới quyến luyến buông ku anh Bo ra, thả tay kia khỏi hai hòn dái của anh, thả cho anh đi xuống tầng trệt, chứ nãy giờ bị nó nắm ngay “bộ tư lệnh”, anh Bo có muốn đi cũng không được. Vì có anh Nhàn tới nên con nhỏ mới chịu tha cho anh trai, chứ lúc này “miệng dưới” con nhỏ chỉ mới lưng chừng, vẫn chưa “no” được.

Bình thường trong mỗi một màn như vầy, nó đều như con bạch tuộc quấn chặt lấy hai anh, tìm cách “vắt sữa” đến hai lần mỗi anh mới cảm thấy thỏa mãn. Một “nhát” này của anh Bi vừa xong chỉ xem như “món khai vị”, còn chưa tới “món chính” nữa.

Thằng Bo vừa mặc quần áo xong, đi ra gần tới cửa phòng thì bỗng chạy lại, chồm lên giường rồi nói…

– Xém chút quên. Chào con buổi sáng nha. Đợi đó chút ba lên nha! Muahhh…

Vừa nói nó vừa cúi xuống hôn lên cái bụng căng tròn của con em, xoa xoa nhẹ cái rốn đang bị bào thai bên trong đẩy ra ngoài từng ngày. Sau đó, trong tiếng cười khúc khích của con Loan, thằng nhóc mới ngồi dậy, chạy vù ra ngoài.

Thằng Bi lúc này mới bắt đầu thở ồ ạt, sau một quãng thời gian nín thở và co giật trong khoái lạc. Vừa thở nó vừa hồng hộc nói…

– Phù phù… Mày xuống mở cửa… hơ hơ… cho anh Nhàn đi… Phù phù… tao cho bé ‘bú sữa tươi’ rồi… Hờ hờ…
– Há há… Ờ. Sáng sớm đã cho bé “súc miệng” bằng ‘sữa tươi’ thì mốt lớn người nó thơm mùi ‘sữa’ lắm đây. Khà khà…
– Cho em nữa! Có em nữa mà!
– Phù phù… Ờ ờ… Hơ hơ… Có em nữa… Em “bú” xong truyền vô cho bé, khà khà… Hờ hờ… Co thêm chút nữa em… Phù phù… Đúng rồi… Hơ hơ… Siết chặt vầy anh thấy đã lắm… Phù phù…
– Thằng Bo đứng ngay cửa mà cười hô hố, xong ngó cái bụng đang gồ lên của con em trong cố gắng siết âm đạo, giữ chặt con ku vừa ra xong của thằng Bi. Chiêu này tụi nó dạy cho con nhỏ mãi mới được, giờ con em thành thạo luôn rồi.

Nó ngó ngó thân thể trần truồng của hai đứa trên giường thêm một cái, rồi mới không đành lòng dứt mắt, đi ra ngoài hành lang, nhảy một lần 3 – 4 bậc thang xuống lầu.

Đến tầng trệt, nó sải bước nhanh ra nhà trước.

Tới đây nó bỗng giật mình. Tối qua mấy anh em “xà nẹo” với nhau từ bàn ăn rồi kéo lên phòng ngủ luôn, lại quên mất khóa cửa trong! Chỉ có cổng rào bên ngoài là có khóa thôi. May hồn chưa thấy mất gì.

Nghĩ vậy nhưng nó vẫn nhìn quanh, kiểm tra xem có gì lạ hay không. Xong thấy không có gì bị trộm, nó đẩy cửa mở ra, đi ra sân.

Ra tới nơi thì thấy anh Nhàn đang đứng quay mặt ra ngoài nhìn phố phường, và bên cạnh anh là… một bé gái nho nhỏ, dáng người mảnh khảnh, đang đứng nắm tay anh và thỏ thẻ gì đó. Giọng con bé ngọt như mật, lai giữa giọng miền Nam và miền Trung, pha chút từ vựng miền Bắc, đặc trưng của người trên Tây Nguyên. Giọng con bé nghe dễ thương chịu không nổi. Thật không ngờ chỉ ghe giọng mà đã khiến thằng Bo… dựng đứng con ku ngay trước quần.

Chính thằng nhóc cũng không ý thức mình lại có thể cương cứng ngay khi chỉ vừa nghe giọng nói con bé như vầy. Mới chỉ nghe mà đã như thế, thì… lột hết ra không biết sẽ như thế nào.

Thằng nhóc bước thật chậm lại, lên tiếng trước để câu giờ cho “thằng em” hạ bớt “cái lều” trước quần xuống…

– Hello anh Nhàn! Nay rồng chịu đến nhà tôm rồi hả? Khà khà.
– Hello ku! Nhà tôm mà có lầu, hai căn liền kề, ở mặt tiền như vầy thì đa số dân còn lại là tép với lăng quăng hết quá.
– Haha… Mặt tiền gì đâu anh. Khu dân cư thôi chứ có phải đường chính kinh doanh được đâu. À à. Anh đợi em chút, em lấy chìa khóa mở cổng.
– Nói xong nó quay vô nhà lại, cố thả bước thật “thong thả” như kiểu chủ nhà vừa thức dậy buổi sáng, không có gì là gấp gáp hết. Thực ra nó lại gấp gần chết, vì con ku bự vẫn chưa hạ xuống kịp so với tốc độ bước đi của nó. Trước quần vẫn rõ rành rành một “cái lều”.

Quay ra mở cổng rào, nó cười nhăn răng nói…

– Em anh đó hả anh Nhàn?
– Ờ. Em gái kế đó. Xinh không? Haha…
– Xinh quá chừng luôn. Hihi… Hi em!
– Em chào anh!
– Em mấy tuổi rồi?
– Em chín tuổi.
– Vậy là… học lớp 3 đúng không?
– Lớp 5 chứ anh.
– À à… Vậy là năm nay lên lớp 6 hả?
– Dạ không. Năm nay em lên lớp 5.
– À à… Anh tên Bo. Em tên gì?
– Em tên Yên. An Yên.
– Wow! Tên đẹp ghê!
– Dạ. Bạn em cũng nói vậy đó, hihi…
– Nãy giờ thằng ku tìm cách nói chuyện với con nhỏ, chỉ để nghe giọng con bé thôi. Không hiểu thế nào mà cứ nghe con bé nói là nó lại cương cứng, tim đập thình thịch, người cảm thấy bủn rủn, xao xuyến dễ sợ.

Thằng Bo cố gắng hít nhanh một hơi rồi ém lại, đè nén sự mất bình tĩnh không rõ nguyên nhân của mình, rồi quay qua nói với anh Nhàn…

– Nhà anh đặt tên ai cũng nhẹ nhàng ghê, hihi…
– Hình như gu của ông già rồi. Con em kế của nó tên Hoài An, con Út tên Minh An.
– Cả nhà em đều an nhàn tự tại, hihi…
– Ờ. Đúng đó! Hồi mới gặp anh Nhàn thì tụi anh thấy ảnh người sao tên vậy luôn. Chả mấy khi thấy ảnh bon chen hay gấp gáp gì hết.
– Hí hí… Cái đó nhiều khi gọi là… làm biếng đó anh! Hihi…
– Haha… Có vụ đó nữa á?
– Anh Nhàn liền giơ tay lên than thở…
– Trời ơi! Mới tới cửa hà, còn chưa bước vô nhà người ta mà em mình nó đã bán đứng thằng anh nó rồi!
– Haha… Gì ghê vậy anh Nhàn, có gì nói đó thôi mà. Em nó ngây thơ trong trắng mà… Hí hí…
– Ờ. Trong trắng lắm. Nhưng mai mốt… hết rồi thì nhớ đừng khai tùm lum anh mày nha Yên!

Con Yên cười khúc khích nói:

– Hihi… Em có nói sai cái gì đâu hè?!

Thằng Bo đứng mãi một tư thế “e ấp” để che bớt con ku đang cương cứng cũng khó chịu quá rồi, nên nó liền mời mọc:

– Thôi vô nhà đi anh Nhàn, bé Yên! À. Hai anh em đi chuyến mấy giờ mà tới sớm vậy?

Anh Nhàn vừa vác ba lô đi vô nhà vừa nói:

– Chuyến 1 giờ sáng. Nhưng Bảo Lộc xuống đây có ba tiếng mấy hà. Nên anh với nó ngồi ở trạm trung chuyển đợi trời sáng rồi mới bắt taxi qua đây nè.
– Oh. Thì ra nhà gần quá cũng hổng tiện ha. Khà khà… Mốt em mà mua đất hay mua nhà thì sẽ chọn chỗ cách Sài Gòn tầm năm sáu tiếng xe đò là hoàn hảo.
– Khà khà… Đúng á. Có lên Đà Lạt tìm đất thì nói anh nha. Dạo này trên đó mưa, khách sạn ế quá, anh có làm thêm cò đất nữa.
– Trời. Cò mà tướng tá “bự” như anh bay sao nổi?! Mất chất “thân cò” hết. Haha…
– Bay tốt nha ku. Anh cứ trong địa phận Lâm Đồng, ở đâu có bán là anh “bay” tới đó coi hết. Nhớ có mua đất thì kêu anh nha!
– Haha… Vậy yên tâm rồi! Tụi em cũng khoái Đà Lạt lắm. Mốt em bàn với tụi nó rút tiền tiết kiệm ra mua một miếng vườn trên đó đú trend bỏ phố về quê mới được. Phải nhờ anh làm mai dùm một miếng đẹp đẹp rồi.
– Ờ. Cho anh biết ngân sách, thượng vàng hạ cám gì cũng đủ hết, khà khà…
– Thằng Bi bỗng nhìn qua vai ra sau lưng anh Nhàn, rồi nhìn qua con bé Yên, rồi hỏi:
– Anh với bé Yên đi chung một ba lô thôi sao?
– Ờ. Hai anh em dồn đồ chung chứ xách riêng chi cho phiền.
– Dạ. Vậy cho gọn ha.
– Rồi nó đưa tay chỉ cái tủ để giày bên trong nhà và nói với bé Yên:
– Giày bỏ đó đi em.
– Xong nó đóng cổng lại, đi vào nhà, mở đèn phòng khách, rồi mời hai anh em anh Nhàn ngồi xuống cái ghế sofa.

Nó cũng ngồi xuống ghế đối diện rồi hỏi…

– Có ai buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì dùng phòng trên lầu ngủ một giấc đi.
– Anh thì tỉnh rồi. Em có buồn ngủ không Yên?
– Bé nó ngáp rồi kìa. Hihi… Hay em ngủ thêm chút đi. Lát mua đồ ăn sáng về tụi anh gọi dậy ăn.
– Dạ. Hí hí…
– Vậy em dắt nó đi lên lầu cho nó ngủ dùm anh đi Bo. Nãy tới sớm quá, lúc ngồi đợi nó dựa vô anh ngủ được một chút hà.
– Sao anh với bé không đi taxi tới đây luôn?
– Sợ mấy đứa còn đang ngủ.
– Trời! Tưởng gì. Tới sớm thì anh cứ gọi. Bình thường tụi em dậy lúc bốn giờ sáng không hà. Nay ngày nghỉ, không chạy nên mới nướng tới giờ.
– À. Anh quên mất vụ đó. Thôi em dắt nó đi ngủ đi. Vô đây có chút xíu mà nó ngáp muốn sái quai hàm rồi kìa.
– Haha… Đi theo anh nha bé.
– Dạ. Hihi…

Vừa đưa tay quệt nước mắt chảy dài do ngáp, con bé vừa đi theo thằng Bo lên lầu.

Thằng Bo dắt con nhỏ đi lên tuốt trên lầu hai, chỗ phòng con Loan.

Lên tới nơi, nó vội kéo drap giường cho phẳng lại, còn thầm thở phào vì tấm trải giường này chính nó vừa thay hôm qua xong. Tấm kia dính đầy “dấu tích” của 3 anh em tụi nó đã được nó cho vô máy giặt rồi.

Thấy mọi thứ ổn thỏa, nó chỉ cái giường cho con nhỏ và nói…

– Em ngủ ở đây nha. Cứ ngủ thoải mái đi. Lát tụi anh gọi dậy ăn sáng sau.
– Dạ. Cảm ơn anh.
– Có chi đâu. Nhà này hổng có phụ huynh, nên em cứ thoải mái đi.
– Dạ.
– Nói xong thằng ku quay lưng bước ra, không quên đóng cửa lại sau lưng.

Tướng đi của nó là cực kỳ khác thường luôn rồi. Con ku cương dựng đứng muốn đau luôn chứ không phải đùa. Đầu ku nãy giờ đã đội lưng quần nó chui lên tới quá rốn. May mà có áo thun che lại, chứ không thì nó chào khách, “thằng em” nó cũng chào khách luôn quá.

Xuống ngang phòng mình, nó thò đầu ngó vô, thấy thằng Bi đang nằm ôm con Loan, vuốt ve bụng con nhỏ, nhưng “khác thường” một điều là hai đứa đã… mặc quần áo đầy đủ rồi.

Thấy thằng Bo thò đầu vô, thằng Bi hỏi ngay…

– Ủa? Rồi anh Nhàn đâu?
– Anh Nhàn đây chứ đâu. Haha…
– Vừa lúc đó anh Nhàn cũng xuất hiện ngay cửa phòng và cười ha hả. Vẫn gương mặt to, thân hình cơ bắp bệ vệ, khiến người chung quanh vừa nhìn đã có cảm giác an nhàn, ổn định.

Thằng Bi vừa thấy anh Nhàn thì vui ra mặt, cái tay đang rờ bụng bầu em gái giơ lên vẫy vẫy, miệng nói…

– Ủa. Hello anh Nhàn!
– Hello ku! Hello bụng bự! Haha…
– Con Loan đang lim dim cho anh Bi vuốt ve, cũng ngóc đầu dậy nhìn anh Nhàn, cười tươi rói. Xong nó làm ra vẻ nhăn mặt, nhõng nhẽo:
– Hiu hiu. Nay bụng em bự rồi nè anh Nhàn. Em bắt đền mấy anh đó. Hic hic…
– Haha… Ờ. Lỗi này thì anh chịu. Nhưng mà anh lỗi một thì hai thằng này phải tính tới bảy, tám lận nha. Khà khà…
– Hông biết đâu. Người ta đang mạnh khỏe, thể thao quá chừng, tự nhiên mấy anh làm bụng người ta bự như vầy thì sao đi phượt được nữa. Hic hic…
– Vừa nói con Loan vừa đưa tay ôm bụng, rồi còn ráng… phình bụng lên cho to hơn, độn cái áo đầm thun của nó lên một bụng to tròn ở giữa.

Anh Nhàn trố mắt lên nhìn “kỳ quan nhân tạo” đang phô ra ngay trước mắt, miệng lại thì thầm chỉ thằng Bo đứng cạnh mới nghe được…

Sao nhanh to dữ thần?! Hồi đi tour chưa thấy bụng gì mà ta?!

Thằng Bo nghe được nhưng không tiện trả lời anh. Nhìn em gái ôm bụng bầu, mặt phụng phịu ra vẻ “bắt đền”, nó thấy cưng quá, nên nói với con nhỏ:

– Mình mới phượt ngay từ đầu hè mà em. Em cũng vừa hết say máy bay mà. Làm như cả năm rồi chưa đi đâu á.
– Ý em nói là giờ em muốn đi thì hổng được nữa. Chứ em vừa đi xong chuyến đó, sợ máy bay luôn rồi.

Anh Nhàn nhìn biểu cảm ấm ức của con nhỏ mà cũng bối rối theo. Phần vì thương con bé còn quá nhỏ mà đã phải bụng mang dạ chửa tới gần sắp đẻ luôn rồi, phần vì cảm thấy tội lỗi do chính mình cũng góp phần trong chuyện này.

Thấy nó phồng phồng hai má thế kia, anh vội trấn an…

– Ui ui. Môn phượt đó em đừng lo. Anh đi phượt bao năm rồi nên địa điểm còn cả một bụng… à… à… một túi to lận. Em cứ yên tâm đẻ xong đi, tới hồi con nó cứng cáp lên thì anh cho nó đi theo luôn. Cả nhà cùng phượt vui lắm. Hí hí…
– Nhưng mà em… em hông biết đẻ. Hic hic…
– À à. Vụ đó có người lo, em khỏi nghĩ nhiều. Có anh Đen mà, em quên rồi sao?! Nhà nó dê cừu, heo gà đẻ cả bầy còn được nữa, nói chi có một đứa nhỏ, hihi…

Vừa nói anh vừa đưa tay lau nhanh mồ hôi trán. Nãy giờ mạnh miệng lừa con nít, chứ anh biết vụ chửa, đẻ này không hề dễ như lời mình nói. Nếu dễ cứ như gà vịt đẻ trứng thì dân gian đã không gọi là “vượt cạn”. Nhưng thà vậy còn hơn mang sự thật ra hù dọa cho con nhỏ sợ, rồi stress, càng làm cho mọi thứ trầm trọng thêm.

Hai thằng Bi – Bo cũng đổ mồ hôi khi thấy con em mình lo lắng thiệt chứ không đùa. Tụi nó vắt óc tìm cách đánh lạc hướng con nhỏ.

Thằng Bi nhìn nhìn ra chỗ cửa phòng sau lưng anh Nhàn và thằng Bo, rồi nói…

– Sao nghe nói có em gái anh Nhàn xuống nữa mà không thấy vậy Bo?
– À. Bé ngủ trên lầu rồi mày. Phòng con Loan á. Xe đò tới đây sớm quá bé buồn ngủ, nên tao dắt lên đó cho ngủ thêm tí nữa rồi.
– À à…
– Con Loan nghe vậy thì quên mất vụ nhõng nhẽo, mắt sáng rỡ, vỗ tay kêu lên:
– Ủa. Anh Nhàn dắt em anh xuống chơi nữa hả? Vậy là em có bạn rồi, hí hí…
– Ờ. Cho nó đi Sài Gòn chơi cho đỡ ngố. Chứ trên đó ở tuốt trong rẫy sâu, nhà quê lắm.
– Bé đó học lớp mấy rồi anh Nhàn?
– Lớp 5 rồi. Dưới em một lớp á.
– À à. Vậy chắc chưa có bầu được đâu ha. Phải đợi thêm một năm nữa mới được.
– Sặc…
– Khục khục…
– Khục khục…
– Cả 3 thằng đều bị sặc và ho khùng khục, cùng một lúc.

Anh Nhàn thậm chí còn phải tự vỗ ngực “bịch bịch” để giảm cơn ho.

Con Loan thấy mấy anh tự dưng té ho đến đỏ mặt, nó ngạc nhiên trố mắt lên nhìn anh Nhàn, rồi tới hai anh sinh đôi, sau đó bật cười khúc khích…

– Hihi… Tự dưng sao mấy anh ho dữ vậy? Em nói sai cái gì á?
– Khục khục… Đâu có. Do thời tiết thôi. Khục khục… Sáng đến sớm quá chắc anh nhiễm sương… khục khục…
– Anh Nhàn ráng trả lời vài tiếng, xong lại ho tiếp.

Thằng Bo cũng ho sặc sụa, nhưng phải nói đỡ cho anh Nhàn nên cũng chen vô…

– Ờ. Khục khục… Đúng đó. Thời tiết thôi. Khục khục… Mới sáng sớm chắc gió lạnh đó mà.
– Hihi… Mấy nay không mưa giọt nào luôn, nóng thấy mồ chứ lạnh gì đâu ta?! Rồi Bảo Lộc với Đà Lạt hổng sương thì chớ, Sài Gòn mình làm gì có sương. Hihi…
– Thấy con nhỏ bầu mà vẫn còn… minh mẫn chán, không phải ai nói sao cũng nghe vậy, nên cả anh Nhàn và hai thằng sinh đôi càng thêm lúng túng. Chỉ biết thi nhau ôm ngực ho khan.

Con Loan cũng không chú tâm “xoáy” vô điểm đó nữa, mà như chợt nhớ ra điều gì, nó sáng mắt lên hỏi anh Nhàn:

– À. Mà em gái anh tên gì vậy anh Nhàn?
– Khục khục… Nó tên An Yên.
– Wow! Tên đẹp ghê!
– Gần như cùng lúc thằng Bi lẫn con Loan nửa nằm nửa ngồi trên giường đều thốt ra cùng một câu. Xong thằng Bi chợt nói…
– Hình như tên này…
– Trong một “bộ” an nhàn tự tại. Haha… Nãy tao mới nói với ảnh y chang vậy đó. Tên hai đứa em út của ảnh cũng an nhàn lắm. Biết tên gì không?
– Bình An hả?
– Đâu có bình thường vậy chứ. Là Hoài An với Minh An.
– Nghĩa là gì ta? Bình an hoài, với cái tên kia… tao thua. Haha…
– Là minh mẫn và an nhàn.
– Nói xong thằng Bo quay qua nói với anh Nhàn…
– Thông cảm cho nó đi anh. Trai vừa bị “vắt sữa” xong, đầu óc chưa được sáng sủa lắm. Hihi…
– À àaaa! Thì ra vừa xong một cữ hả mấy đứa? Khặc khặc…
– Chỉ thằng Bi thôi. Em chưa được gì hết thì chạy xuống mở cửa cho anh đó.
– Hèn chi tới giờ em vẫn còn thông minh chán! Nãy giờ nhìn “cái lều” trước bụng em là anh ngờ ngợ rồi, hà hà…
– Ủa. Anh để ý hả?
– Vừa nói thằng Bo vừa đỏ mặt nhìn nhanh xuống trước quần. Chỗ đó chưa từng “hạ lều” kể từ khi nó nghe giọng em gái anh ở dưới cổng.

Anh Nhàn liếc xuống trước quần thằng nhóc một cái rồi cười tủm tỉm…

– Sao không? Có gì qua mặt được anh mày đâu, chưa kể nó độn lên lộ liễu cỡ đó mà, khà khà…
– Con Loan đang nằm trên giường cũng ngó ngó phần trước quần anh Bo, xong nó tủm tỉm cười, rồi chợt nghe bụng kêu lên “ót ót”. Đến đoạn này, nó mới mở miệng chen vô:
– Mấy anh ơi! Em đói! Bụng sôi lên rồi nè. Rồi nóng người nữa!
– Vừa xoa xoa bụng, con Loan vừa kéo kéo áo thun chỗ ngực như đang giũ giũ cho thoáng khí cơ thể bên trong.

Thằng Bi nằm cạnh thấy vậy liền đưa tay vuốt mồ hôi trán cho em gái, rồi nói với anh Nhàn…

– Thông cảm cho nó đi anh. Dạo này nó đói thường xuyên luôn á. Ăn chút là đói, ăn quá chừng nhiều luôn nữa.

Thằng Bo tiếp lời ngay sau đó:

– Còn người nó thì cứ nóng hừng hực như phát sốt không à. Nay có anh với bé Yên nên nó mới chịu mặc quần áo, chứ bình thường lột hết nó mới thấy mát được.

Thằng Bi tiếp lời…

– Mặc đồ có chút mà nó đổ mồ hôi rồi nè! Nóng hầm hập luôn.

Anh Nhàn cũng để ý cái trán rơm rớm mồ hôi của con nhỏ, rồi nói…

– Chà chà. Hình như có bầu thì người nóng hơn. Hồi trước bà chị họ anh có bầu đứa đầu tiên anh có nghe vụ đó thì phải.

Con Loan liền nói ngay:

– Dạ. Nóng lắm anh. Áo đầm này em mới mặc có chút xíu mà ra mồ hôi ướt mem sau lưng luôn rồi nè. Hí hí…
– Vậy thì… cởi ra cho mát đi em. Hí hí…
– Nhưng không sợ bé… An Yên thấy à?
– Không sao. Con Yên ngủ say lắm. Nó mà ngủ thì có làm gì cạnh bên nó cũng không dậy đâu. Nói chi là dưới một tầng lầu.
– Dạ. Chứ mặc thêm chút nữa em thành heo quay luôn, hihi…
– Vậy vụ nóng người đã xong rồi ha. Còn vụ đói bụng thì em… muốn bú sữa loại nào cứ nói anh. Sữa không đường, có đường, sữa trái cây, nóng hay lạnh gì đủ cả, có kem sữa tươi nữa, rất béo, rất đặc luôn. Hí hí…
– Wow. Sữa có đường với sữa trái cây nữa hả anh? Rồi còn kem nữa. Há há… Có dâu không? Em thích dâu nhất. Hí hí…
– Có luôn. Trong ba lô anh đó. Em bú sữa xong ăn dâu vô là thành sữa dâu. Khà khà…
– Thằng Bi nhăn răng ra cười, nói…
– Anh Nhàn là Bò sữa Long Thành mà. Bao nóng, bao nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhất em rồi nha Loan! Khà khà…
– Thằng Bo lúc này đã đi tới cạnh giường, chồm người lên nắm váy đầm con em lột ra.

Con Loan nặng nhọc ưỡn người lên cho anh nó cởi đồ ra, nhưng khi kéo đến chỗ cái bụng to của con nhỏ thì trôn váy vướng lại, khiến thằng ku phải dùng cả hai tay mới cởi qua được chỗ đó. Rồi sau đó nó nhẹ nhàng cầm tay con em để cởi áo qua khỏi đầu, và bỏ sang một bên.

Anh Nhàn cũng đã tự thoát y xong. Anh quỳ gối đi lên giường từ giữa hai chân con nhỏ, rồi cúi xuống thò tay sờ vào đùi, và chỗ cái bụng to tròn của con bé. Chính anh cũng không nhận ra ưu tiên của mình khi sờ lên người con nhỏ đã thay đổi, từ chỗ cái bướm trước tiên đã thành cái bụng tròn căng của con nhỏ.

Không rõ do điều gì, mà khi anh vừa chạm tay vào thành bụng căng bóng của con Loan thì da bụng con nhỏ động đậy, như có sinh vật gì ở bên dưới đang ngọ nguậy.

Anh Nhàn giật bắn mình rụt tay lại như vừa chạm vô quái vật ngoài hành tinh. Chưa kịp định thần thì bên tai đã nghe tiếng hai thằng Bi – Bo cười ha hả, giọng thằng Bo có vẻ hả hê lắm, nói:

– Nhìn ảnh sợ teo trym kìa, haha… Em bé nó đạp đó anh, đạp thôi chứ nó không cắn đâu, đừng sợ! Haha…
– Há há… Dạo gần đây nó quậy lắm, đạp lung tung. Từ bữa test hai vạch xong tụi em đọc trên mạng mới biết đó. Chứ trước đó thỉnh thoảng thấy nhúc nhích nhẹ nhẹ rồi mà cứ tưởng là shi…
– … Thức ăn!!! Mày đúng là không ngượng miệng nha Bi!
– Thằng Bo vội vã cắt lời, vừa nhăn mặt nhìn anh nó.

Thằng Bi ngẩn ra một giây, đưa tay gãi đầu rồi cười giả lã:

– Ờ ờ. Tao tính nói cái khác, mà mày chỉnh lại thì thôi, khà khà…
– Anh Nhàn hình như cũng hiểu cái ý bị chặn ngang của thằng Bi, nên hơi nhăn mặt chút xíu, rồi quay lại nhìn bụng con nhỏ trầm trồ:
– Oh! Thì ra! Nào giờ anh có biết vụ đó đâu.
– Dạ. Anh Đen bữa cũng có nói. Ảnh còn kêu nó theo dõi nữa, phải đạp ngày mấy lần thì thai mới tốt.
– À à… Vậy chắc Đen nó cũng dạy tụi em một số kiến thức cơ bản để chăm bầu rồi hả?
– Có hết anh. Từ chế độ ăn, cho tới massage tầng sinh môn mỗi ngày vài lần cho nó… Ảnh chỉ hết.
– Ủa. Nó chỉ vụ đó luôn rồi hả?
– Dạ. Chỉ hết rồi anh. Còn nói là tháng cuối ảnh trực luôn cho tới đẻ. Nên giờ tụi em đợi nó đẻ nữa thôi.
– Trời. Vậy thì bé sướng quá chừng rồi mà. Có mấy anh bao thầu hết rồi còn gì. Haha…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Truyện loli

Số ký tự: 0