Triệu Đức Tam

Phần 177

2022-07-14 12:39:00

Phần 177
Đối với lời khuyên và cảnh báo của Lý San San, Triệu Đức Tam nghiêm túc gật đầu nói:

– Sam San… tôi biết, sau này tôi chỉ quản làm cho xong công tác của bản chức của tôi là được rồi, còn những chuyện khác thì tôi tuyệt không nhúng tay vào.

– Ừm.

Lý San San gật đầu…

– Buổi sáng hôm đó Trương cục trưởng gọi anh đi đến văn phòng, rồi Trương cục trưởng lấy cớ đẩy tôi ra ngoài, có phải hay là không là nói với anh về chuyện hợp nhất mỏ than của Cao Hổ Sinh?

Triệu Đức Tam minh bạch Lý San San trường kỳ tại làm việc bên cạnh Trương cục trưởng, thì có không ít chuyện nàng biết được, cho nên cũng không gạt nàng, gật đầu nói:

– Đúng rồi…

– Trương cục trưởng cùng Lâm Đại Phát có mối quan hệ cá nhân rất tốt, tôi đoán là nàng nhất định sẽ bảo anh lúc kiểm tra làm báo cáo để cho Lâm Đại Phát đi cửa sau, đúng không?

Lý San San nói trúng tim đen.

– Đúng, tôi chính là phiền muộn về chuyện này, vốn ta tôi muốn lấy công bằng để làm kiểm tra báo cáo, nhưng Trương cục trưởng đã nói như vậy, tôi cũng không biết nên phải làm sao bây giờ, nếu như để cho Lâm Đại Phát đi cửa sau, thì lương tâm sẽ áy náy, nếu như không làm cái chuyện đi cửa sau thì lại sợ Trương cục trưởng sẽ trách tội xuống, thật sự là tiến thối lưỡng nan ah.

– Cho dù lương tâm áy náy đến đâu đi nữa, anh có dùng biện pháp nào, thì anh cũng không thể cùng Trương cục trưởng đối nghịch được, bởi vì nếu làm vậy thì về sau làm thế nào anh còn tại trong lăn lộn được?

Lý San San nói.

– Vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?

– Tận lực làm theo ý tứ của Trương cục trưởng đi, lần này trong mắt của tôi, cho dù không để cho Lâm Đại Phát đi cửa sau, thì lão cũng có thể nắm chắc lấy xuống được, Lâm gia là nhà khai mở mỏ than sớm nhất của thành phố Du Dương, thực lực bày biện khó mà ai qua được.

– Vậy thì tôi sẽ nghe theo lời của cô, để còn có thể lăn lộn ở tại nơi đây ah.

Triệu Đức Tam thở dài cười khổ nói.

– Hiện tại cơ quan nào cũng không dễ để mà lăn lộn, nhất là các là cơ quan giống như cục của chúng ta, tôi đã làm cho Trương cục trưởng ba năm thư ký rồi, cho nên đã thấy sự tình nhiều lắm.

Triệu Đức Tam cười nhẹ lắc đầu, nói:

– Thôi… người trong cơ quan cũng đều đã về hết rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.

– Ừ…

Lý San San gật đầu, cũng đã rất lâu nàng không có cùng hắn ăn cơm rồi.

Hai người theo trong cục đi ra ngoài, gọi xe đi một quán sủi cảo nổi danh, ăn uống xong thì sắc trời hoàn toàn tối xuống, lúc này hắn mới đưa nàng đưa về nhà.

… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://bimdep.pro/trieu-duc-tam/

Vương An Quốc nói cho Trương Ái Linh biết mối quan hệ của Triệu Đức Tam cùng Hoa Mã Lan, ngay từ đầu Trương Ái Linh có chút không tin hắn, nhưng đối với Triệu Đức Tam đã sinh ra hoài nghi, vì không muốn đánh rắn động cỏ, nàng cũng không có chất vấn hỏi Triệu Đức Tam về chuyện này, mãi đến hôm nay Vương An Quốc gõ cửa phòng làm việc của nàng quăng lên bàn một xấp ảnh chụp cùng với ghi âm, nàng lúc này nàng mới tin chuyện này là sự thật.

Đóng cửa lại, Vương An Quốc cùng nàng nghe lại một lần ghi âm đối thoại, cùng nhìn qua xấp hình mà lão theo dõi chụp được hình ảnh. Xem hết những thứ này Trương cục trưởng rất là căm tức, nhận thức là thằng này đã phản bội mình, thở hổn hển muốn gọi điện thoại bảo Triệu Đức Tam đến gặp ngay, nhưng Vương An Quốc lại cười quỷ dị ngăn trở nàng gọi điện thoại, âm hiểm nói:

– Cục trưởng, cô đừng đánh rắn động cỏ, nếu tiểu Triệu muốn giúp người đàn bà họ Hoa kia, chúng ta hiện tại đang nắm tay cầm, không cần làm gì, chỉ cần châm ngòi chuyện tiểu Triệu cùng Hoa Mã Lan có quan hệ của… Hừ… chỉ sợ Hoa Mã Lan sẽ chủ động rời khỏi cuộc cạnh tranh này.

Trương cục trưởng nghe hắn vừa nói như thế, dần dần bình tĩnh trở lại nói:

– Được, cứ theo lời ông nói mà làm như vậy, hắn dám lén sau lưng tôi giúp cho Hoa Mã Lan! Tôi sẽ để cho hắn về sau tại cục than đá này trải qua không được bình yên đâu!

Trương cục trưởng từ nay về sau không tín nhiệm Triệu Đức Tam nữa, hiện tại cũng không đánh rắn động cỏ, nghe theo lời nói của Vương An Quốc, chuẩn bị cho Hoa Mã Lan một kích chí mạng…

Khi thấy Vương An Quốc đến văn phòng cục trưởng, Lý San San liền cảm giác chuyện này có quỷ, lại âm thầm đi đến đến ở ngoài cửa lắng nghe, toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện bên trong đều bị nàng nghe được. Nhưng nàng cũng không đem cái bí mật này nói cho Triệu Đức Tam biết, bởi vì nội dung nói chuyện, lại dính đến chuyện quan hệ tư mật của Triệu Đức Tam với người đàn bà khác, đây là điều nàng không cách nào dễ dàng tha thứ cho hắn, không chỉ t không lo lắng cho hắn, mà ngược lại còn muốn tọa sơn quan hổ đấu, xem một hồi trò hay, Lý San San thứ nhất là muốn nhìn xem Triệu Đức Tam bên trong trường ám đấu này sẽ dùng phương pháp gì để mà ứng đối, thứ hai muốn thực sự tìm hiểu rõ giữa hắn và Hoa Mã Lan đến cùng là dạng quan hệ gì, trọng yếu hơn chính là tại trong chuyện tranh đấu này, nàng cũng không muốn nhóm lửa trên thân…

Nếu như hắn và Hoa Mã Lan thật sự kéo đến mối quan hệ nam nữ, như vậy lúc cần thiết nàng sẽ đem chuyện Triệu Đức Tam từng tố cáo cho Dư phó chủ tịch biết chuyện tai nạn ở mỏ than Cao Hổ Sinh, nói cho Trương cục trưởng…

Tất cả đều trong bóng tối tiến hành kế hoạch, ngày hôm nay vẫn như thường ngày không hề gió thổi cỏ lay. Triệu Đức Tam đang làm việc ở bên trong bận rộn đến trưa, viết xong tổng kết khảo sát của buổi sáng đi kiểm tra thì đã là chạng vạng tối, trong cơ quan người hầu như đều đã xong việc ra về hết. Triệu Đức Tam duỗi cái lưng mệt mỏi, dựa vào ghế hút một điếu thuốc, hắn đang chờ Lý San San xuống gọi hắn, hút xong một điếu thuốc vẫn không có thấy tăm tích nàng đâu.

Đang lúc hắn tắt đi máy tính, thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị ra về thì điện thoại được một tin nhắn của Hoa Mã Lan…

Hoa Mã Lan hẹn hắn đi đến một quán trà lâu gặp mặt, không suy nghĩ nhiều hắn liền vui vẻ đến phó ước.

Bước vào trong trà lâu, liếc mắt trông thấy Hoa Mã Lan đang ngồi trong góc, Triệu Đức Tam liền lặng lẽ đi qua, từ phía sau thoáng cái bịt lại đôi mắt của nàng, cười hỏi:

– Đoán là ai đây?

– Mau buông ra!

Hoa Mã Lan hỏi cũng không hỏi lại đột nhiên phát lửa, điều này làm cho Triệu Đức Tam có chút ngạc nhiên, đầu óc mơ hồ buông tay ra, Hoa Mã Lan quay người lại, không nói hai lời liền ngay tại trên mặt hắn hung hăng đánh cho một bạt tai, lập tức trên mặt của hắn nổi đỏ ửng.

– Tại sao chị lại đánh em?

Triệu Đức Tam che mặt hỏi.

Hoa Mã Lan nhíu chặt mày, ra vẻ giận không kềm được, cắn răng nghiến lợi hỏi lại:

– Vì sao chị đánh em? Đây là người mà em luôn miệng nói ưa thích, lại đối xử với người đó như vậy à?

Nàng nói xong đem một xấp ảnh chụp quăng ở trên mặt bàn.

Triệu Đức Tam cúi đầu nhìn trên bàn ảnh chụp, thấy những hình chụp này là tình cảnh hắn lần trước trong văn phòng Hoa Mã Lan tại trong công ty lúc cùng nàng triền miên, hắn kinh ngạc, vội vàng giải thích với nàng:

– Chị… đây không phải em làm, không phải em…

– Không phải em thì là quỷ làm à! Tại sao lại đối với chị như vậy? Cho dù em không giúp chị thì thôi, vì sao vừa luôn miệng nói giúp chị, lại vừa đâm sau lưng chị vậy chứ? Em đến cùng là muốn thế nào? Lâm Đại Phát cho em bao nhiêu tiền?

Hoa Mã Lan kích động vô cùng, không để cho hắn có lời giải thích, liền nổi giận đùng đùng chất vấn, cũng bởi vì quá tức giận, thời điểm này nhìn thấy tràn đầy sát khí cừu hận.

– Chị… quả thật không phải là em… em thật không biết là chuyện gì xảy ra!

Triệu Đức Tam dưới tình thế cấp bách cũng kích động la lên.

Nàng vẻ mặt oán khí trợn mắt nhìn Triệu Đức Tam, giận không kềm được, liền phẩy tay áo bỏ đi, mặc cho hắn gọi như thế nào thì nàng cũng không quay đầu lại. Đứng ở trước cửa sổ nhìn theo xe của nàng rất nhanh biến mất ở trên đường đông đúc, Triệu Đức Tam Tài trầm trầm ngồi xuống ghế dựa, cầm… lên những ảnh chụp mà không hiểu từ đâu mà có, mãi đến khi phục vụ viên tới hỏi hắn uống gì, thì mới vội vàng hấp tấp đem những tấm hình này nhét vào trong tú, gọi một ly cà phê đắng vừa hút thuốc vừa uống suy nghĩ.

Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, ngày đó hắn và Mã lan ở trong phòng làm việc giao hoan, thì vào lúc toàn bộ công ty đã tan việc, là ai có bản lĩnh lớn như vậy biết rõ hắn đến tìm Mã Lan, biết rõ hắn cùng với nàng làm chuyện đó? Khiến cho hiện tại Mã Lan một mực chắc chắn chính là hắn đặt máy chụp lén.

Một ly cà phê uống hơn một nửa thì Lý San San đột nhiên xuất hiện tiến vào trà lâu, đi thẳng tới trước mặt hắn, lại thêm một cái tát vang dội đánh vào trên mặt hắn, cũng không có phòng bị nên nửa ly cà phê liền đổ một quần áo, hắn còn tưởng rằng là Mã Lan quay trở lại, liền vội đứng lên định giải thích nữa, ngẩng đầu thì mới phát hiện là Lý San San.

Trong vòng nửa giờ vô duyên vô cớ bị đánh trúng hai bạt tai, làm cho tâm tình của hắn vọng động, nổi trận lôi đình gào lên:

– Cô làm gì vậy?

– Làm gì? Anh nói đi một tên lường gạt! Thì ra hôm nay Vương phó cục trưởng đến gặp Trương cục trưởng trong văn phòng nói đúng không sai chút nào! Anh và mụ đàn bà Hoa Mã Lan kia có một chân! Anh thật là không bằng cầm thú!

Lý San San phẫn nộ chửi mắng hắn một trận, Triệu Đức Tam chưa mở miệng nói thì nàng đã “Hừ” một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi.

Vương phó cục gặp Trương cục trưởng trong văn phòng nói chuyện về hắn? Triệu Đức Tam cũng không có đuổi theo Lý San San, mà là ngẩn người nhớ lại câu nói của Lý San San vừa rồi, chợt bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, nói như vậy thì những tấm hình này là của lão Vương An Quốc khốn kiếp kia chụp ảnh hay sao? Triệu Đức Tam vừa nghĩ vừa ngồi xuống, đem ảnh chụp theo trong túi móc ra một lần nữa nhìn kỹ lại, theo góc độ trên tấm ảnh, ảnh chụp góc độ có lẽ từ phía sau lưng của hắn, nhớ lại tràng cảnh ngày đó, hắn lại nhớ đến lúc đó có cảm giác thỉnh thoảng bị chói mắt vì ánh sáng, lập tức hiểu được, những tấm hình này là từ bên ngoài cửa chớp chụp tới, bởi vậy liền liên tưởng đến ngày đó, nhất định là lúc hắn đến công ty của Hoa Mã Lan thì bị người theo dõi.

Cái con mẹ nó chứ! Triệu Đức Tam hung hăng tại trên mặt bàn đập một quyền, tức giận nghiến răng nghiến lợi, dưới tình thế cấp bách liền lấy điện thoại gọi cho Vương An Quốc.

Vương An Quốc nhận nghe điện thoại còn chưa kịp nói gì, thì Triệu Đức Tam giờ chẳng quản lão là phó cục trưởng gì nữa mà liền ác ngôn nói:

– Lão con rùa kia, muốn hại tôi à, không có cửa đâu! Coi chừng tôi sẽ xử lý ngược lại lão đ…

– Cậu có chuyện gì thì từ từ nói…

Trong điện thoại Vương An Quốc nén lửa giận xuống, cố ý không nhanh không chậm nói, đây càng thêm chọc giận Triệu Đức Tam, ở trong điện thoại chất vấn lão:

– Con mẹ nó, có phải là lão chụp ảnh lén của tôi phải không?

– Cậu nói cái gì đó? Cái gì chụp ảnh lén vậy?

Vương An Quốc ở trong điện thoại làm như hoàn toàn không biết gì cả, khẩu khí rất là vô tội, khóe miệng lại nở ra nụ cười âm lạnh.

– Lão đừng giả bộ! Ảnh tôi cùng với Hoa Mã Lan chính là do ông chụp!

Triệu Đức Tam một mực khẳng định chính là lão.

Vương An Quốc âm lạnh cười nói:

– Đúng thế thì thế nào đây? Cậu muốn ăn thịt tôi hay sao?

Lão càng muốn chọc giận Triệu Đức Tam, thì Triệu Đức Tam ngược lại dần dần không còn tức giận, trầm tĩnh xuống, chậm rãi nói:

– Vương phó cục trưởng, tôi không ăn được thịt ông, nhưng ông nghĩ dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với tôi thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu…

– Hừ, cậu không lo lắng đến tiền đồ của mình a, cậu còn trẻ không nên vì người đàn bà kia mà hủy chính mình, Trương cục trưởng đã rất coi trọng cậu, chẳng lẽ cậu muốn làm cho Trương cục trưởng thất vọng sao?

– Lúc này mà lão còn cùng tôi nói đến tiền đồ à? Vương phó cục trưởng, ông cho rằng ông đã có những vật kia thì có thể để đối phó tôi cùng Hoa Mã Lan rồi hả? Ông đã tính toán quá sớm rồi đấy…

Triệu Đức Tam vừa nói vừa đốt điếu thuốc hít một hơi.

– Lần này để cho xí nghiệp của Lâm tổng có thể hiệp nhất cùng với mỏ than của Cao tổng, đây cũng chính là sự nhất trí của các lãnh đạo trong cục, chẳng lẽ cậu muốn cùng toàn bộ lãnh đạo trong cục đối nghịch sao? Chuyện này đối với cậu chỉ sợ không có chỗ nào tốt đâu…

… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://bimdep.pro/trieu-duc-tam/

– Vương phó cục trưởng, ông đừng có lấy lãnh đạo trong cục ra dọa tôi, ông cho rằng trong tay đã có những tấm hình kia thì có thể muốn làm gì tôi thì làm sao? Chẳng lẽ ông đã quên trong tay của tôi không chỉ có những tấm ảnh chụp ông và các nữ nhân viên trong cục, mà còn có không ít video nữa đấy, ông có muốn thưởng thức một chút hay không? Tôi sẽ phát lên trên mạng để cho mọi người cũng cùng thưởng thức chứ?

– Cậu… cậu nói cái gì? Cậu còn có cả video?

Nếu như Triệu Đức Tam không nhắc tới chuyện này, Vương An Quốc cũng có lẽ đã quên mất chuyện của mình bị Triệu Đức Tam chụp ảnh rồi, không nghĩ tới trên tay hắn còn có cả video, lão vừa kinh ngạc vừa lại thấp thỏm không yên.

– Sao rồi… không nghĩ tới chứ?

Triệu Đức Tam cười lạnh hỏi lại…

– Nếu như Vương phó cục trưởng không tin, thì chờ tối nay tôi trở về nhà gửi qua trong email của ông, cứ chậm rãi thưởng thức một chút đi.

Nói xong Triệu Đức Tam liền cúp điện thoại, gọi phục vụ viên tới thanh toán tiền, mang theo tâm tình phức tạp trở về.

Vừa về đến nhà hắn liền cho đem một đoạn video gửi qua email cho Vương An Quốc, còn gọi điện thoại nói cho lão biết:

– Vương phó cục trưởng, tôi lấy đoạn video lúc ông cùng Trương Hiểu Yến gửi email cho ông, còn có video ông và Văn Thiến đây này, nếu như ông muốn xem thì nói cho tôi một tiếng…

Nhận được cú điện thoại này của Triệu Đức Tam, Vương An Quốc có điểm lúng túng, hỏi:

– Tiểu Triệu, cậu… cậu muốn như thế nào đây?

Triệu Đức Tam nói:

– Vương phó cục trưởng, ông đừng hỏi tôi muốn như thế nào? Ông cứ xem video đi, rồi hãy cho tôi biết ông muốn như thế nào chứ?

Vương An Quốc vừa mở ra video, vừa nói:

– Cho dù cậu có video của tôi thì thế nào? Trong tay của tôi vẫn có hình của cậu, cậu so với tôi thì trẻ tuổi hơn, hơn nữa lãnh đạo cũng rất coi trọng cậu, theo trên lý thuyết thì tiền đồ của cậu rất sáng a, chẳng lẽ cậu lại muốn để cho tiền đồ của cậu kết thúc như vậy sao?

– Vương phó cục trưởng, ông đừng dùng những những lời này uy hiếp tôi, tôi hiện tại cũng chỉ là một khoa trưởng nho nhỏ, ông dầu gì cũng là một phó cục trưởng, ông đã làm cả đời, leo đến vị trí phó cục trưởng cũng không dễ dàng, đáng lo là hai người chúng ta cùng nhau cá chết lưới rách, cái chức vụ khoa trưởng của tôi thì tôi sẽ không còn đảm đương nổi rồi, còn ông phó cục trưởng chắc cũng sẽ không tiếp tục làm được, ha ha…

Vương An Quốc mở ra video, thấy hắn và Trương Hiểu Yến tại trong phòng nghỉ một đoạn hình ảnh đặc sắc như vậy bắt đầu, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng Trương Hiểu Yến rên rỉ, nhìn qua video quả thực khiến cho Vương An Quốc kinh hãi, liền vội la lên:

– Tiểu Triệu… chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, làm gì mà tự gây ra lưỡng bại câu thương, cậu nói làm sao bây giờ đi!

Nghe trong điện thoại Vương An Quốc có vẻ nhượng bộ, vì vậy Triệu Đức Tam gọn gàng dứt khoát nói:

– Rất đơn giản, ông đem ảnh chụp mang đến phòng làm việc của tôi, còn nữa, trong chuyện hợp nhất cải chế mỏ than, cũng đừng làm khó dễ Hoa tổng nữa, không nên đem chuyện giữa chúng ta thỏa thuận nói cho Trương cục trưởng biết, hai chúng ta nợ mới nợ cũ đều xóa bỏ, ông cảm thấy thế nào?

Vương An Quốc suy tính một lát, nói:

– Được, vậy ngày mai tôi gặp cậu, chúng ta đến lúc đó nói chuyện.

– Xin đợi Vương phó cục đại giá quang lâm.

Triệu Đức Tam cười khẽ nói.

– Đúng rồi, vậy ngày mai cậu cũng đem những hình kia cùng video đến cho tôi.

Cuối cùng Vương An Quốc nói tới điều kiện cùng hắn.

– Được, ngày mai xin đợi Vương phó cục.

Triệu Đức Tam nói, trước khi tắt điện thoại cũng không quên cơ hội này làm nhục lão thoáng một chút:

– À… lãnh đạo… tôi muốn nói cho ông biết chuyện này…

– Còn có chuyện gì?

– Lãnh đạo, nhìn trong video thấy thế nào, thấy ông công phu về cái phương diện kia cũng không tốt lắm, hơn nữa cái đồ vật kia cũng không phải là lớn, ha ha…

Triệu Đức Tam cười xong liền cúp điện thoại…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Đức Tam

Số ký tự: 0