Triệu Đức Tam

Phần 165

2022-07-14 12:39:00

Phần 165
Gửi tin nhắn xong, Triệu Đức Tam cất điện thoại đi, lúc này mới cảm giác chân đã bị Triệu Tuyết đè lên có chút tê dại, lại không dám rút chân ra, rất sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Vì vậy Triệu Đức Tam cũng chỉ có thể thận trọng, kéo một cái gối tới, sau đó đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường.

Làm xong động tác này, Triệu Đức Tam thưởng thức mỹ nữ trước mắt, gương mặt trắng nõn bóng loáng, sống mũi xinh xắn cao ngất, đôi môi mỏng đỏ thắm, ngũ quan trên mặt phân bố không thể nào hoàn mỹ hơn được nữa, tỏa ra sức hấp dẫn nhè nhẹ, thật sự là mê người. Dọc theo khuôn mắt chính là cổ trắng nõn, trắng tới mức không tì vết, cả khuôn mắt của cô toát lên vẻ hồn thiên thánh thiện, khiến cho Triệu Đức Tam không nhịn được muốn sờ một chút.

Dọc theo cổ xuống chút nữa, chính là một mảng trắng noãn, xuống chút nữa… ài cái bộ cảnh phục này đã che hất mất phần thần bí nhất rồi, nhưng mà cũng không thể che được cái mảng trắng noãn kia, nó chính là bộ ngực size 34D. Một đôi áo lót đen bao trọn hai quả đồi cao ngất, nếu không phải là mấy cái khuy cảnh phục trước ngực là đồ tốt không chừng cũng đứt sau vài nhịp hô hấp.

Bình thời cái gì mà nửa kín nửa hở thì lại càng kích thích, bộ ngực trần thì không kích thích bằng chỉ lộ ra hai rãnh sâu hun hút.

Triệu Đức Tam bỗng nảy ra một ý tưởng to gan, từ từ dí sát miệng tới khuôn mặt đang ngủ say của Triệu Tuyết, đem môi của mình nhẹ nhàng đặt ở đôi môi đỏ thắm kia tiếp xúc một chút, sau đó đột nhiên tránh ra như chưa từng có việc gì phát sinh vậy. Chờ giây lát, thấy Triệu Tuyết thật giống như không có phản ứng gì, vì vậy nghiêng đầu len lén nhìn, đúng là một chút phản ứng cũng không có.

Nàng lại ngủ say như vậy? Nàng lại không cảm giác được có người hôn nàng một cái?

Cùng đôi môi đỏ mọng còn nóng hổi kia mới tiếp xúc một sát na mà Triệu Đức Tam cảm giác hình như là mình chạm phải điện vậy, thật là đã lâu rồi cũng không có tiếp xúc với môi đàn bà nên mới phản ứng như vậy.

Ta hôn nàng mà nàng không cảm giác được, hắc hắc… Triệu Đức Tam trên mặt lộ ra vài tia cười đểu, một lần nữa rón rén nhoài người đến bên người nàng, lần này thì không phải là hôn nàng mà hắn muốn nhìn sâu vào bên trong xem, cái bộ cảnh phục này đang che giấu cái gì, Vì vậy hắn hướng phía trước gần thêm chút nữa, dùng ngón tay thận trọng đặt ở bên trên bộ cảnh phục, nhẹ khẽ dùng sức một chút, “Băng” một tiếng, một chiếc cúc áo bật ra. Bởi vì bộ cảnh phục bao bọc chặt bộ ngực của nàng, nên sau khi cúc áo mở ra, bộ ngực đầy đặn liện lộ ra, nguyên lai là một chiếc áo lót ren màu đen, tuy đã che hai phần ba bộ ngực nhưng phần còn lại lộ ra cũng khá lớn, chắc chắn nếu thả rông thì bộ ngực này còn lớn tới mức nào.

Triệu Đức Tam xấu xa cười một tiếng, nuốt nước miếng một cái, thật muốn dùng miệng cắn cái phần trắng lộ ra kia một miếng, nếm thử tư vị của gái cảnh sát xem khác gái thường như nào. Hắn lại càng muốn biết hơn, cái tam giác bao bọc cái khe thiên đường kia là màu gì, dưới sự tò mò đó, hắn không chút kiêng kỵ kéo nhẹ cổ áo ra nhìn sâu xuống dưới, đáng tiếc nhìn không rõ.

Đã là đêm khuya, bệnh nhân đều đã nghỉ ngơi, trong bệnh viện trở nên rất an tĩnh, chẳng qua là Triệu Đức Tam bị cám dỗ nên không hề cảm thấy buồn ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Tuyết, tay hắn muốn đưa ra sờ ngực cô mấy lần nhưng vẫn còn do dự.

Hắn phải cân nhắc một chút, vạn nhất sờ lên bị nàng phát hiện thì giải thích thế nào đây? Đây cũng không phải là đàn bà bình thường a, là cảnh sát, hơn nữa còn thật là cô gái chanh chua, vạn nhất không giải thích nổi thì như nào? Cho nên Triệu Đức Tam vẫn rất lo lắng vạn nhất sờ lén không được còn dính thêm phiền phức.

Một người đàn bà mặc cảnh phục, cúc áo lộ ra một phần ba bầu ngực đang say ngủ, cái lối ăn mặc này cùng với cái trò đời nửa kín nửa hở càng gây tò mò và kích thích, thật sự là trí mạng mà.

Đáng tiếc chẳng qua là “Chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể sờ”, ài, hay là đàng hoàng ngủ đi, Triệu Đức Tam không thể làm gì lắc đầu một cái, có chút không chịu từ bỏ ý đồ nuốt nước miếng một cái, chuẩn bị giúp nàng đem cúc áo kia cài lại, ai ngờ đúng lúc đó Triệu Tuyết thay đổi tư thế nằm sang nằm sấp, khiến hắn không làm gì được.

Sau khi thưởng thức qua bộ ngực đầy đặn, vì cái tư thế nằm của Triệu Tuyết nên vừa vặn đem khoe trọn bờ mông béo khỏe. Vốn là quần cảnh phục khá rộng, nhưng đường viền bên trong quần kia vẫn lộ ra, bao trọn bờ mông chạy dọc xuống khe mông.

Triệu Đức Tam không kiềm được sự tò mò, mắt dõi theo sự xê dịch của bờ mông thì hắn phát hiện ra, múi thịt ở giữa hai chân thật sự đầy đặn, vậy không phải là chỗ thịt đó thật béo khỏe sao?

Mặc dù đã chơi qua vô số nữ nhân, nhưng hắn chưa từng thấy cái khe thịt nào đầy đặn đến như vậy, chứ đừng nói là chơi qua, bất chợt có ý nghĩ kỳ quái lướt qua đầu hắn.

Đang lúc mở tưởng thèm nhỏ dãi về chỗ thịt béo của cô nàng cảnh quan thì cái thân thể đáng mơ ước kia khẽ nhích nhẹ, Triệu Đức Tam vội vàng kinh hoảng thất thố nằm vội xuống giả vờ ngủ.

Mới vừa nằm sấp xuống giường thép một chút, thì âm thanh mệt mỏi phát ra: “Ai nha”, Triệu Tuyết từ trên giường bò dậy.

Triệu Đức Tam hít một hơi khí lạnh, thật may mình phản ứng mau, không có bị Triệu Tuyết phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào giữa háng ngta.

“A.” Triệu Tuyết vặn vẹo một cái cổ đau nhức, vừa cúi đầu nhìn thấy áo của mình bị tụt một cúc lộ ra áo ngực màu đen, không khỏi sợ hãi kinh hô một tiếng.

“Triệu Đức Tam ngươi mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Triệu Tuyết dưới tình thế cấp bách không chú ý mà cài lại nút áo, lắc cánh tay Triệu Đức Tam kêu hắn.

Triệu Đức Tam vốn chẳng qua là giả bộ ngủ, bị nàng lôi cánh tay như vậy, giả bộ rất mệt mỏi dụi mắt một bên hỏi: “Người ta đang ngủ làm sao nha?”

“Ngươi phát hiện có người đi vào không?” Triệu Tuyết vừa dùng cánh tay bảo vệ mình xuân quang một bên kinh hoảng hỏi hắn.

Triệu Đức Tam nhìn rất mệt mỏi lắc đầu một cái nói: “Ta nào biết a, ta đang ngủ, bị ngươi đánh thức, cửa không phải đóng thật kỹ sao, nào có người đi vào nha?”

“Ta… Ta quần áo sao lại bị mở ra như này?” Triệu Tuyết vừa nói mắc cỡ cúi đầu.

“Quần áo mở ra? Nơi nào mở ra?” Triệu Đức Tam làm bộ kinh ngạc vừa nói một bên đi đến bên cạnh nàng giả bộ muốn xem.

“Mở ra một cái nút áo.” Triệu Tuyết mắc cỡ vừa nói một bên giữ nút áo.

Triệu Đức Tam khóe miệng treo lên một tia quỷ dị nụ cười, nói: “Có phải hay không chính ngươi vô tình làm nó bung ra a?”

“Có thể đi…” Triệu Tuyết nhìn cửa phòng bệnh còn đang đóng chặt, cảm thấy mình phản ứng có chút hơi thái quá, chẳng qua chỉ là bị tụt một cúc áo, thật ra cũng chẳng có gì to tát, nhưng mà do từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, bây giờ thì lại là một nữ cảnh quan, quần áo xộc xệch làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.

“Tốt lắm, không có chuyện gì liền ngủ đi, ngươi nhìn cũng mấy giờ rồi, đem ta kêu dậy.” Triệu Đức Tam như không có chuyện gì xảy ra nói, giả bộ không có sao vậy.

Triệu Tuyết cài nút áo, sửa sang lại áo khoác, có chút áy náy đích nói: “Xin lỗi, đem ngươi đánh thức lúc hơn nửa đêm.”

“Không có sao.” Triệu Đức Tam mượn cớ không ngần ngại chút nào đích đưa ra một cái tay đặt ở trên vai nàng, nói: “Đi ngủ.”

Triệu Tuyết cũng không để ý hắn đặt ở trên vai mình, nhìn hắn một chút, có băn khoăn nói: “Ta hay ngủ trên ghế sa lon.”

“Trên ghế sa lon sao có thể ngủ ngon a, giường lớn như vậy còn sợ không có chỗ ngủ a?” Triệu Đức Tam liền vội vàng nói, hắn còn chưa ngửi chán cái mùi hương từ cơ thể cô, làm sao có chuyện hắn để cô đi chỗ khác.

“Ngươi là đàn ông, ta cùng ngươi nằm ở trên một cái giường không tốt lắm a.” Triệu Tuyết vừa nói vừa cúi đầu, nhìn có một chút xấu hổ.

“Nhìn ngươi nói kìa, sợ ta sẽ ăn ngươi a?” Triệu Đức Tam nghiêm trang nói, “Giường lớn như vậy, ngươi ngủ bên này ta ngủ bên này, cũng không gần nhau, được chưa?”

Triệu Tuyết ngẩng mặt lên suy tính nói: “Vậy… Vậy cũng tốt… Ngươi nằm bên đó đi.”

Triệu Đức Tam cười một tiếng, liền quay lưng về phía nàng, giả bộ để nguyên quần áo mà ngủ. Triệu Tuyết trong lòng có chút ngượng ngùng, vốn chính là cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại nằm chung một giường, cũng quay lưng lại hắn mà nằm ngủ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên cùng một người đàn ông nằm trên một cái giường ngủ, cô gái Triệu Tuyết trong lòng không khỏi một chút khẩn trương, nằm ở nơi đó co ro người, nửa ngày cũng không ngủ được, khẩn trương tới mức không dám thở mạnh.

Nghe Triệu Tuyết hô hấp đều đều, cho là nàng đã ngủ, len lén lật người tới một sát na Triệu Tuyết đột nhiên xoay đầu lại, kinh hoảng hỏi: “Triệu Đức Tam, ngươi làm gì?”

“Làm sao rồi?” Triệu Đức Tam không thay đổi sắc mặt, như không có chuyện gì xảy ra nói, “Tại sao còn chưa ngủ a?”

“Ngươi không phải cũng không ngủ sao?”

“Ta… A a, ta là có chút không ngủ được, lần đầu tiên cùng một người đàn bà xinh đẹp ở chung một phòng, trong lòng vẫn là thật khẩn trương.”

Triệu Tuyết vừa nghe hắn là bởi vì khẩn trương mới không ngủ được, vì vậy hơi ửng đỏ mặt, con ngươi sáng ngời chớp động mắc cỡ, nói: “Chúng ta không phải giống nhau sao.”

“Vậy làm sao bây giờ? Đêm dài từ từ, chúng ta nên như thế nào vượt qua chứ?” Triệu Đức Tam quỷ tiếu hỏi nàng.

Triệu Tuyết lập tức cảnh cáo hắn nói: “Ngươi có thể cho ta đàng hoàng một chút, đừng có chủ ý xấu!”

“Ta nào dám a, ngươi là cảnh sát a, ngươi cho ta một ngàn cái lá gan ta cũng không dám, huống chi ngươi cảm thấy ta là loại người đó sao?”

… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://bimdep.pro/trieu-duc-tam/

“Biết vậy là tốt” lúc này Triệu Tuyết mới bình tĩnh lại, đột nhiên mỉm cười một tiếng nói: “Bằng không chúng ta nói chuyện phiếm đi, dù sao ngươi cũng không ngủ được, ta cũng không ngủ được, có được hay không?”

“Được a.” Triệu Đức Tam đồng ý nói, hướng người đứng lên không ngờ đập đầu vào thành giường, a quát to một tiếng, thống khổ ôm lấy đầu.

Lần này người bị dọa là Triệu Tuyết, vội vàng quỳ ở trên giường cúi xuống xoa đầu hắn quan tâm hỏi: “Ngươi không có sao chứ?”

Triệu Tuyết như vậy đem đầu của hắn ôm vào trong ngực, để cho Triệu Đức Tam cảm thấy cho dù bị một chút đau đớn cũng đáng giá, ngưng mắt nhìn nàng, nói: “Không… Không có sao.”

Ánh mắt nóng hừng hực của hắn làm cho Triệu Tuyết có chút khó mà chống đỡ, ở cái độ tuổi xuân của nàng rất nhanh trên gò má liền nổi lên một mảnh đỏ ửng, vội vàng đem đầu hắn từ trong lồng ngực mình đẩy ra, giọng có chút run rẩy nói: “Làm sao lại bất cẩn vậy chứ.”

Có được một vị cảnh quan xinh đẹp như vậy quan tâm, Triệu Đức Tam thật cảm thấy diễm phúc của mình không tồi, cười ha hả nói: “Không có chuyện gì.”

“Đúng rồi, Triệu Đức Tam, ngươi nói ngươi là bị người trả thù, bị ai trả thù?”Thân là cảnh quan, Triệu Tuyết đột nhiên cảm thấy tự có nghĩa vụ cùng trách nhiệm điều tra ngọn nguồn.

“Một ông chủ xã hội đen.”

“Một ông chủ xã hội đen? Tên gọi là gì a?”

“Cao Hổ Sinh, chắc ngươi đã nghe qua rồi, hắn là một nhân vật có mặt mũi ở Du Dương chúng ta, bất quá hắn cũng không qua được mấy ngày nữa đâu, Thành Ủy đã quyết định cải tổ lại ngành công nghiệp khai khoáng rồi, muốn khai đao với hắn!” Vừa nói Triệu Đức Tam cười lạnh một chút.

Triệu Tuyết đột nhiên trợn to hai mắt, đầy mặt sát khí nói: “Là Cao Hổ Sinh? Là tên súc sinh kia?”

Phản ứng của Triệu Tuyết làm cho Triệu Đức Tam nhất thời nghi hoặc xen lẫn tò mò hỏi nàng: “Làm sao? Ngươi cũng biết hắn?”

Triệu Tuyết ý thức được mình mới vừa rồi có chút mất bình tĩnh, thấp đầu cúi xuống, lúc ngẩng mặt lên đã không còn chút sát khí nào, bình tĩnh nói: “Ở du dương này không ai không biết hắn là tên khốn kiếp!”

“Triệu Tuyết, thật giống như cùng hắn có chút xích mích, hay là?” Triệu Đức Tam suy đoán hỏi, “Vừa rồi thấy ngươi khá nóng nảy, hắn làm gì ngươi à?”

“Ta… Ta cùng hắn có thù không đợi trời chung!” Triệu Tuyết nghiêng đầu qua giận đùng đùng nói.

“Thù không đợi trời chung? Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không biết là hắn… ngươi chứ?”

Triệu Tuyết quay đầu trở lại hướng hắn giận đùng đùng nói: “Triệu Đức Tam, ngươi nói cái gì vậy!”

“Vậy… Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói cho ta nghe được không?”

Trong mắt cô bất chợt trở nên long lanh, trong hốc mắt trào ra vài giọt nước mắt trong suốt, nhìn rất thương tâm, đối mặt với dáng vẻ thương tâm này, Triệu Đức Tam nhất thời không nghĩ được gì, “Ngươi… Ngươi rốt cuộc thế nào? Làm sao vừa nhắc tới Cao Hổ Sinh ngươi liền thương tâm thành như vậy?”

Triệu Tuyết một bên lau lệ một bên ủy khuất nói: “Ba ta chính là bị Cao Hổ Sinh hại chết!”

Triệu Đức Tam càng nghe càng mơ hồ, hơi nhíu mày, híp mắt đầu óc mơ hồ nhìn nàng: “Ngươi nói ba ngươi bị Cao Hổ Sinh hại chết? Ba ngươi là?” Triệu Đức Tam chỉ biết là nhưng tên khai khác than đều là dân xã hội đen, để giàu có được như ngày hôm nay đảm bảo không ai không dính máu, nhưng hắn cũng không rõ loại người như Cao Hổ Sinh có thể làm ra chuyện gì.

“Ba ta là một cảnh sát, bởi vì một ít chuyện cùng Cao Hổ Sinh trở mặt, bởi vì một lần đàm phán với hắn và bị băng đảng của hắn bắn chết, mà Cao Hổ Sinh vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Cho nên ta mới làm cảnh sát, lập chí vì cha ta mà báo thù, mà bây giờ làm cảnh sát rồi thì thế nào, cũng đã rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thể trả thù, còn tên người xấu vẫn nhởn nhơ.” Triệu Tuyết đem chuyện đã xảy ra đầu đuôi gốc ngọn kể lại, bộ dạng bất lực và thương tâm kia thật sự là làm người ta trìu mến.

Nguyên lai ngày xưa vốn là một tên thổ phỉ, bảo sao người nào cản trở con đường làm ăn của hắn đều bị hắn không tiếc thủ đoạn mà diệt trừ.

Ngày đó Triệu Quý Bình vẫn như thường ngày đi tuần trong mỏ, đi tới nửa đường thì bất ngờ một chiếc xe nằm ngang đường chặn lại, từ trên xe bước xuống ba đại hán vạm vỡ, không nói lời nào liền xông lên trước đem Triệu Quý Bình lôi từ trong xe ra ngoài.

Khi đầu óc hắn còn đang mở hồ, thì gã ngồi cạnh tài xế đã quay đầu lại hỏi, người này chính là Cao Hổ Sinh. Hắn âm hiểm xảo trá cười nói: “Triệu tổng, ta muốn mua lại mỏ than của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Dưới tình huống địch nhiều ta ít, Triệu Quý Bình cũng rất thông minh, không có nói không đáp ứng, cũng không có nói đáp ứng, mà là nói cho hắn trở về suy tính một chút, sẽ sớm cho Cao Hổ Sinh câu trả lời.

Từ trong xe thoát thân ra ngoài, Triệu Quý Bình bèn gọi điện cho đội trưởng hình cảnh phân cục Triệu Quý Lễ là người quản lý khu vực này để báo về chuyện vừa xảy ra, Triệu Quý Lễ nghe nói anh em mình bị Cao Hổ Sinh uy hiếp bán mỏ, Triệu Quý Lễ muốn vì anh em mình bất bình mà ra mặt cũng muốn mượn chuyện này tạo cho mình chút địa vị trong khu vực.

Vì vậy Triệu Quý Lễ bèn gọi một cú điện thoại cho Cao Hổ Sinh, nói Triệu Quý Bình là anh em, để cho hắn từ bỏ cái chủ ý với mỏ than. Trong điện thoại Cao Hổ Sinh nói cho Triệu Quý Lễ ý đồ của mình, bất kể trả giá cao cũng phải mua bằng được mỏ than đó, sau một hồi đàm phán không thành, hắn nghĩ dù sao ngồi trước mặt thì Cao Hổ Sinh cũng phải để cho mình chút mặt mũi, nên hẹn gặp Cao Hổ Sinh để bàn bạc thêm. Cuối tuần, cả ba người cùng nhau gặp mặt ở một tửu lâu sang trọng của Du Dương, ngay từ lúc ban đầu Cao Hổ Sinh đã giương cung bạt kiếm không chịu nhượng bộ, muốn đem mười triệu tiền mua lại mỏ than của Triệu Quý Bình. Chuyện không như dự liệu của Triệu Quý Lễ mà còn xuất hiện loại chuyện mà Triệu Quý Lễ không bao giờ ngờ tới.

Sau khi ra khỏi tửu laau, Cao Hổ Sinh gọi một cú điện thoại, khóe miệng nặn ra một tia âm lãnh cười sau đó rời đi. Năm phút sau một cơ số xe cảnh sát kéo còi báo động chạy nhanh tới đây, do cục trưởng phân cục Mã Đăng Khoa dẫn đội, võ trang đầy đủ xông vào tửu lâu. Làm một trận càn quét sau đó phong tỏa hiện trường, đem Triệu Quý Lễ đang nằm dưới vũng máu lấy súng ra đặt bên cạnh người.

Ngày tiếp theo, Du Dương nhật báo đăng tin lên trang nhất, đem Triệu Quý Lễ viết thành cấu kết với băng đảng chống lại công an, hơn nữa còn tạo hiện trường giả như thật.

May mắn, Triệu Quý Bình từ trong mưa đạn chạy thoát, đem chân tướng sự việc nói cho người nhà Triệu Quý Lễ.

Nghe xong Triệu Tuyết giải thích, Triệu Đức Tam giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ vậy, lại là cảm thấy vì cha của Triệu Tuyết cảm thấy oan khuất, phẫn nộ nói: “Lại có loại chuyện này phát sinh, còn có vương pháp hay không!”

Triệu Tuyết ngậm nước mắt, cười khổ nói: “Vương pháp? Ta làm cảnh sát hai năm nay, chính là muốn trừng ác dương thiện, nhưng một mình ta biết tìm vương pháp nơi nào, Du Dương thị này vương pháp nằm trong tay kẻ xấu.”

Triệu Đức Tam vốn là ghét cay ghét đắng Cao Hổ Sinh, giống như mượn đợt cải tổ này mà đánh gục hắn, nghe loại chuyện này bốc chốc nổi giận đùng đùng, bất bình nói: “Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, ta cũng không tin Cao Hổ Sinh hắn một mực có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật!”

Nhìn thấy Triệu Đức Tam mặt đầy chánh khí, dáng vẻ nói của hắn thì ngây thơ buồn cười, Triệu Tuyết cười khổ một tiếng, nói: “Ta chính là người thực thi luật pháp, ở quốc gia này, luật pháp chỉ có tác dụng với dân đen thôi, còn những người có tiền thì không có tác dụng.”

“Không nhất định!” Triệu Đức Tam nói, “Hiện tại thị ủy đã tay rồi, mỏ than của Cao Hổ Sinh sẽ bị thu lại đầu tiên, ta muốn xem hắn còn phách lối được bao lâu!”

“Ai, tuy nói là muốn cải cách nhưng không thể nói cái là làm được, chưa kể rằng những con người như thế đều có mối quan hệ với lãnh đạo.” Triệu Tuyết không hi vọng gì vào việc đó cả.

“Triệu Tuyết, ngươi yên tâm, lần này là Dư Phó thị trưởng tự mình làm chuyện này, hắn từ nơi khác điều động về, là một vị quan tốt.” Triệu Đức Tam an ủi nói.

Triệu Tuyết nghĩ tới cha mình chết oan, đến bây giờ vẫn chưa từng nhắc tới cho người khác biết mình là con gái của Triệu Quý Lễ, nghĩ tới nhiều năm cùng mẹ chịu khổ, Triệu Tuyết trong lòng liền vô cùng ủy khuất, cúi đầu xuống, đột nhiên lê hoa đái vũ khóc ồ lên…

Người đẹp cảnh hoa đột nhiên ưu tư, Triệu Đức Tam nhất thời có chút ứng phó không kịp, dưới tình thế cấp bách đưa tay tới trên bả vai nàng vỗ nhẹ an ủi nói: “Đừng khóc, khóc cái gì a!”

“Vừa nghĩ tới ba ta như vậy ngậm oan mà chết, ta làm nữ nhi nhìn kẻ chủ mưu tiêu dao bên ngoài vòng pháp luật, không thương tâm sao được.” Triệu Tuyết vừa cúi đầu khóc thút thít vừa nói.

“Khóc có thể giải quyết vấn đề sao?” Triệu Đức Tam ghét nhất khóc lóc, cười lên xinh đẹp biết bao nhiêu, thật là, làm hắn trong lòng có chút phiền não.

“Không khóc có thể giải quyết vấn đề sao?” Triệu Tuyết một bên khóc một bên hỏi hắn một câu.

Bị Triệu Tuyết hỏi như vậy làm cho tấm lòng hiệp nghĩa của Triệu Đức Tam nổi lên, không biết trời cao đất rộng nói: “Có thể!”

Triệu Tuyết ngẩng mặt đầy nước mắt lên nhìn hắn: “Làm sao… Giải quyết như thế nào?”

Nam tử hán đại trượng phu, lời vừa ra, tứ mã nan truy, đàn ông uy nghiêm, nhắm mắt nói tiếp: “Ta… Dù sao ta… Ta cảm thấy có thể giải quyết, Cao Hổ Sinh nhất định sẽ có chế tài.” Lúc nói câu này, Triệu Đức Tam trong lòng một chút chắc chắn cũng không có, coi như là đem mỏ than của hắn thu hồi nhưng mà những việc mượn dao giết người, cưỡng hiếp thiếu nữ, những tội tày trời này thì lại chẳng có bằng chứng, chỉ có thể hy vọng vào quả báo cho hắn mà thôi.

“Ngươi… Ngươi cũng không cần xía vào, sợ là sẽ phải liên lụy đến ngươi.” Triệu Tuyết vừa nói cúi đầu.

Nàng càng thể hiện ra là một cô gái nhu ngược thì Triệu Đức Tam lại càng cảm thấy mình phải đứng ra làm việc này, liền dùng tay vỗ nhẹ vai nàng nói: “Liên lụy cái gì? Hắn còn có thể giết ta sao?”

“Hắn lòng dạ ác độc, ta… Ta không muốn bởi vì chuyện này liên lụy đến người khác.”

Triệu Đức Tam đưa tay từ lưng của nàng, uy mãnh nói lớn tiếng: “Chuyện này ta phải quản!”

Người đàn bà nào không thích người đàn ông can đảm nghĩa hiệp, Triệu Tuyết liền quay mặt sang có chút cảm động nhìn hắn, nhìn bộ mặt nghiêm túc của hắn, nàng nhất thời có chút buồn cười, hé miệng cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Đức Tam

Số ký tự: 0