Triệu Đức Tam

Phần 159

2022-07-14 12:39:00

Phần 159
Làm quyền trưởng phòng an chất, Triệu Đức Tam cảm thấy mình cần phải chứng minh năng lực của mình, nhất là làm ra được vài chuyện để lấy thành tích. Buổi tối, nằm trên giường hắn nghĩ, hơn một năm qua ở trong cục, vì sĩ đồ ủy thân mà được Trương cục bổ nhiệm cho một cái chỗ đứng, mặc dù là hiến thân thật đấy nhưng mà còn hơn là đi nịnh hót các lãnh đạo khác. Triệu Đức Tam ở trên giường lăn lộn, có chút cao hứng, cũng có chút thương cảm. Sâu bên trong nội tâm hắn, chỉ có duy nhất một người đàn bà khiến hắn cảm thấy nhớ nhung, chính là người luôn gọi hắn là tiểu nam nhân – Mã Lan, Triệu Đức Tam cũng không nhớ nổi bọn họ rốt cuộc đã bao lâu không liên lạc.

Một đêm này Triệu Đức Tam mất ngủ, lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, bèn mò dậy lướt mạng đọc báo, bỗng dung hắn phát hiện một tin tức cực kỳ quý giá có tính trợ giúp hắn.

Từ trên mạng hắn đọc đọc, thành phố Lâm Phần của tỉnh Sơn Tây đang tiến hành cải tổ sản nghiệp khai thác than đá, mà Lâm Phần chính là ngay bên cạnh Du Dương thị mà? Mà Lâm Phần lại là một thành phố nhỏ, tình hình khai khoáng ở đó còn nhiều khó khăn, bước đầu cải tổ chính là đem các tai họa ngầm loại bỏ, kẻ nào giấu giếm nghiêm trị không tha.

Nhìn tin tức xong, khóe miệng Triệu Đức Tam toát ra một tia cười quỷ dị, đốt một điếu thuốc, tựa vào trên ghế, một bên hút thuốc, một bên suy nghĩ, nếu như mình có thể lấy tin tức này dẫn dắt tới vụ của Cao Hổ Sinh thì coi như có thể quật ngã được hắn, để cho hắn trọn đời thoát thân không được!

Triệu Đức Tam cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào, có thể bởi vì quá nhớ Mã Lan nên ngay cả khi mơ hắn cũng mơ thấy dung mạo của cô.

Ngày hôm sau là cuối tuần, khi tỉnh lại mặt trời lên cao ba thước, Triệu Đức Tam nhìn điện thoại, chỉ thấy phía trên có mấy tin nhắn là Lý San San gửi tới, muốn hẹn hắn đi dạo phố.

Triệu Đức Tam cười khẽ một tiếng, không kịp rửa mặt, liền cầm điện thoại di động mà nhắn tin, nhưng mà tin nhắn này không gửi cho San San mà hắn gửi cho Mã Lan. Thời gian dài như vậy trôi qua, Triệu Đức Tam lần đầu tiên lấy hết can đảm để nhắn cho Mã Lan, đầu tiên hắn nhắn mình lên chức và muốn chia sẻ niềm vui này với cô. Còn nói muốn trả thù cho Đình Đình, muốn quật ngã Cao Hổ Sinh.

Tin nhắn gửi đi không bao lâu, Mã Lan liền trả lời, cái này làm cho Triệu Đức Tam cảm thấy mừng rỡ khôn kể xiết, hắn nói muốn gặp cô để nói một chút chuyện, không ngờ lại được cô đồng ý.

Vì vậy Triệu Đức Tam đi tắm nước nóng, đem mình dọn dẹp gọn gàng sáng ngời, cõi lòng vui sướng trực tiếp chạy đi công ty Mã Lan.

Bởi vì là cuối tuần, công ty không đi làm, cho nên toàn bộ cao ốc vắng vẻ, an tỉnh yên lặng như tờ.

Triệu Đức Tam thật lâu chưa tới nơi này, nhưng nơi này hết thảy cũng rất quen thuộc, dọc theo đường đi trong trí nhớ, xe chạy quen đường đi tới cửa phòng làm việc của Mã Lan, hắn không vội gõ cửa mà là len lén đem lỗ tai dán vào cánh cửa nghe một hồi, phát hiện bên trong rất an tĩnh, mới gõ lên cửa.

“Vị nào?” Bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh âm này giống như thiên lại vậy, nghe đặc biệt thoải mái, thật giống như đã kích thích tâm trí hắn, ngay sau đó hiện lên một nụ cười sung sướng, nói: “Lan tỷ, là ta, Đức Tam.”

Bên trong đột nhiên an tĩnh chốc lát, mới truyền tới thanh âm của Mã Lan có chút phát run: “Vào… Đi vào, cửa không khóa.”

Triệu Đức Tam liền vặn ra cửa đi vào, vừa vào cửa, hai người phảng phất là thừ ra vậy, mắt không chớp ngưng mắt nhìn đối phương, một lúc lâu sau, Mã Lan mới mở miệng nói chuyện: “Đến tìm ta có chuyện gì không?”

Triệu Đức Tam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, một bên đóng cửa một bên áy náy cười nói: “Lan tỷ, ta lên chức.”

Mã Lan thật giống như một chút cũng không thay hắn cảm thấy vui vẻ vậy, nhàn nhạt nói: “Ta biết.”

“Lan tỷ, ngươi còn giận ta?” Vừa nói Triệu Đức Tam đi tới bàn làm việc của nàng, đứng ở đối diện nàng.

“Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại.” Mã Lan bình tĩnh nói, “Chúc mừng ngươi lên chức.”

“Lan tỷ, thật ra thì ta tới hôm nay là muốn nói với ngươi một ít chuyện.” Triệu Đức Tam liếm miệng một cái nói, “Ta muốn trả thù cho ngươi, ta bây giờ là quyền trưởng phòng an chất, ta muốn đề nghị cho Thành ủy, mượn chuyện tai nạn lần này của mỏ than Cao Hổ Sinh để Thành ủy thu hồi mỏ than… Ta muốn giúp Lan tỷ báo thù, chẳng qua lâu nay không có năng lực giúp ngươi, bây giờ đã có cơ hội, Lan tỷ, có thể chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp thu mỏ than đó vào tay ngươi.”

Mã Lan ngẩng mặt lên, đầu tiên là bình tĩnh trên mặt từ từ thay đổi sang có chút ủy khuất, con ngươi sáng ngời cũng dần dần trào ra nước mắt, đột nhiên một bên rơi lệ vừa nói: “Đức Tam, ngươi làm sao bây giờ mới đến tìm ta a? Ngươi có biết ta nhớ ngươi tới mức nào không? Ô ô ô…” Vừa nói Mã Lan giống như cô nương phải chịu ủy khuất vậy, nằm ở trên bàn khóc.

Triệu Đức Tam mượn cơ hội liền đi vòng qua bên người nàng, hơi có chút khẩn trương đưa tay tới khoác lên trên bả vai nàng an ủi nói: “Lan tỷ, ngươi chớ khóc, chúng ta đồng tâm hiệp lực đem cao hổ sinh quật ngã, vì ngươi báo thù, được không?”

Mã Lan đột nhiên đứng lên lập tức nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy eo hắn, lệ rơi đầy mặt nói: “Bại hoại, tả nhớ ngươi muốn chết… Ô ô ô… Bây giờ mới đến tìm ta… Bại hoại…” Vừa khóc vừa nói, rút tay ra đánh liên hồi lên ngực hắn…

Hành động này của cô khiến cho Triệu Đức Tam ý thức được Mã Lan nguyên lai cũng sớm đã tha thứ cho hắn, vì vậy không nói lời nào, ôm chặt eo nàng, cúi đầu xuống, đem môi miệng ịn lên đôi môi sexy kia, không để cho nàng có cơ hội lên tiếng, hai mắt to lẳng lặng nhìn chăm chú hắn chốc lát, bắt đầu thở hổn hển, đưa lưỡi của mình ra nghênh đón đôi môi hắn, vừa hôn vừa dung tay vuốt ve bờ lưng của hắn.

Triệu Đức Tam tay cũng ở trên lưng nàng, mặc dù còn cách một lớp vải nhưng vẫn có thể nhận ra cơ thể nàng bắt đầu nóng lên. Triệu Đức Tam từ từ đưa tay du ngoạn tới mông nàng, dung sức vuốt ve cái mông mười phần co giãn này.

Hắn không ngần ngại chút nào mà vuốt ve, Mã Lan vừa hôn vừa phát ra tiếng “Ách”, hô hấp trở nên dồn dập, tay lần mò tới đằng trước, tuy còn cách một lớp quần nhưng mạnh mẽ nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn.

Mùi thơm đàn bà từ người Mã Lan như một luồng không khí chui rúc vào trong lỗ mũi hắn, cảm giác như ăn phải xuân dược vậy, toàn thân trở nên khô nóng, cảm xúc mạnh mẽ khi ôm một người đàn bà hấp dẫn, tiểu đệ đệ bên dưới đã trở nên cứng rắn, đội quần mà ưỡn ngực mạnh mẽ.

“Lan tỷ, ta muốn ngươi.”

“Ách” Mã Lan chưa trả lời, chẳng qua là là mồm còn bận hôn, tay bận sờ nắn.

Dưới sự kích thích cùng trêu đùa, Triệu Đức Tam không cam lòng yếu thế trực tiếp đem Mã Lan kéo cao váy lên hông, lộ ra một đôi vớ đen cùng cặp giò trắng muốt, sau đó hắn dung hai tay nhào nặn bờ mông kia một trận…

“Đức Tam, ách… Ta muốn ngươi.” Mã Lan buông miệng dồn dập vừa nói vừa dùng tay kéo ra khóa quần của hắn, đem cái thứ cứng rắn kia móc ra, cũng chẳng cần hắn nói, liền nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống, giống như đói bụng lâu năm vậy, đem tiểu đệ đệ của hắn ngậm lút cán, thuần thục mà nhanh chóng ngậm vào nhả ra.

Triệu Đức Tam tựa vào cạnh bàn, nắm chặt tóc dài của nàng, cái cảm giác lâu ngày mới được Mã Lan bú liếm khiến cho hắn cả người đều run rẩy.

Tham lam bú liếm một hồi, hai gò má của Mã Lan má đã đỏ thắm một mảnh, đứng lên đè ở bả vai hắn ngồi lên ghế, một tay nhấc váy mình lên, một tay kéo lệch ra quần lót chữ T, nhắm thẳng cái của nợ đang dựng đứng lên trời kia mà ngồi xuống, “ọt”, một âm thanh quen thuộc vang lên, từ sâu trong cổ họng Mã Lan phát ra một tiếng “Ách” thật dài, mà Triệu Đức Tam cảm giác được cảm giác ấm áp bảo phủ toàn than, hơn nữa cái thứ bao phủ tiểu đệ của hắn lại đang co rút lại, đúng thật là đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận một người đàn bà đói khát như vậy.

Sau khi đem tiểu đệ đệ của Triệu Đức Tam nuốt trọn, Mã Lan buông váy xuống, ngẩng đầu lên cắn chặt môi, hai chân giẫm ở trên ghế, cưỡi ở trên người hắn, mỗi nhịp ngồi xuống đem tiểu đệ đệ nuốt trọn, rồi đứng lên gần phân nửa, cứ như vậy, kích liệt hoan ái, cứ như vậy dâm thủy của Mã Lan chảy thành dòng xuống dưới bụng hắn.

Triệu Đức Tam cơ hồ là lâm vào thế cục bị động, liền ngồi ở chỗ đó ôm chặt lấy Mã Lan, mặc cho nàng kịch liệt trên dưới phập phòng.

Như vậy bị Mã Lan “Dày xéo” một hồi, nàng còn chưa thấy đủ, đem áo đầm nửa người ra sức giật mạnh một cái, mấy cúc áo đứt văng ra xuống đất, trực tiếp đem nịt vú kéo lên, một đôi thỏ ngọc đầy đặn trắng nõn nhảy ra ngoài, một tay nâng bầu ngực, một tay kéo đầu Triệu Đức Tam vào, đè lên trên miệng hắn như cho con bú sữa mẹ vậy.

“Bảo bối… Dùng sức hút… Hút **… Ách… Đừng dừng lại… Lấy tay sờ bên kia…”

Triệu Đức Tam cảm giác mình phảng phất là lần đầu tiên bị đàn bà cưỡng bức, mùi trên người Mã Lan quả thật là thơm, hắn ngậm chặt đầu vú của nàng, mũi không ngừng cọ xát, hít lấy hít để mùi hương đã lâu không được ngửi này, mông của hắn cũng nhích lên nghênh hợp với từng nhịp dập của Mã Lan, cảm giác thỏa mãn.

Dưới sự điên cuồng của Mã Lan, Triệu Đức Tam rất nhanh cũng cảm giác sắp không được, cảm giác muốn xuất tinh đang dâng lên,”Lan tỷ, ta không được, ta sắp bắn.” Triệu Đức Tam cắn răng nói.

Mã Lan một tay đem đầu hắn ấn vào ngực mình, rên rỉ nói: “Đi bắn đi, bắn sâu vào trong ta, cho ta hết đi… ta sinh cho ngươi một đứa bé… bắn vào tử cung tỷ đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Đức Tam

Số ký tự: 0