Phần 140
2022-07-14 12:39:00
Mặc dù Triệu Đức Tam biết Tô Tĩnh biểu tỷ là Tô Tình, trên đường đi hắn cũng luôn muốn tìm đề tài trò chuyện một chút về Tô Tình nhưng chỉ sợ bị Tô Tĩnh phát hiện ra hắn trở nên nhiệt tình như vậy là bởi vì tỷ tỷ của nàng, điều đó sẽ làm cho hắn mất đi sự tôn nghiêm của thằng đàn ông, nên hắn không hề đề cập qua về Tô Tình, giả bộ làm cái gì chuyện đều không phát sinh vậy.
Khi xe sắp tới tỉnh, Triệu Đức Tam quay sang hỏi Tô Tĩnh: “Ngươi đã từng tham gia khóa học bổ túc nào như này chưa?”
“Không có, ta đi làm hai năm nay nhưng cũng là lần đầu theo chân Tống khoa trưởng xuống địa phương công tác và cũng là lần đầu được cử lên tỉnh học tập, ngươi thật là có phúc, mới vào làm đã được lên tỉnh tham gia học hỏi” Tô Tĩnh nói.
Triệu Đức Tam a a cười nói: “Còn không phải là nhờ hồng phúc của ngươi hay sao, nếu không thì làm gì ta có cơ hội này.”
Tô Tĩnh quay mặt sang không hiểu hỏi: “Hồng phúc của ta? Liên quan gì đến ta?”
“Tống khoa trưởng là sợ ngươi đi một mình lên tỉnh không an toàn nên mới cử ta đi theo lo cho ngươi.”
“Lo cho ta? Dù sao ta cũng không còn là trẻ con, còn sợ ta đi lạc hay sao > Hơn nữa cho ngươi đi cùng mới chính là ta cảm thấy không an toàn!” Tô Tĩnh liếc hắn một cái, biểu tình quỷ dị, làm cho Triệu Đức Tam rõ ràng cảm giác được trong những lời này của nàng có hàm ý.
Vì vậy hắn thấp giọng hỏi nhỏ: “Ngươi còn đang giận ta vì chuyện kia?”
Tô Tĩnh liếc hắn một chút, nâng lên mí mắt, nói: “Hừ! Ta không phải loại người thù dai!”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Triệu Đức Tam yên tâm không ít, chỉ cần nàng không thù dai là tốt, dù sao sau này cũng làm việc chung trong thời gian dài, có câu “Mua bà con xa không bằng mua láng giềng gần”, đạo lý này hắn tự nhiên biết, a a cười nói: “Tô Tĩnh, ngươi thật tốt.”
Tô Tĩnh quay mặt lại, dựng lông mày lên, một lọn tóc đỏ dính ở trên trán, nhìn trang nghiêm như một cô nương ngoại quốc vậy, mê người cực kỳ, “Triệu Đức Tam, có phải hay không với cô gái nào ngươi cũng nói như vậy?”
“Bậy nào! Lời của ta là thật lòng, ta vẫn luôn xấu hổ vì làm việc đó với ngươi, trong làm rất là tự trách bản thân, luôn sợ ngươi sẽ không tha thứ cho ta, không nghĩ tới một cô gái như ngươi lại tốt bụng như vậy, thật sự cảm ơn ngươi.” Triệu Đức Tam thành khẩn nói.
Tô Tĩnh bị hắn mồm như phun hoa nịnh nọt, tâm tình có chút lâng lâng, khóe miệng khẽ nở ra cười, nói: “Ta không phải là một cô gái nhỏ mọn!”
Triệu Đức Tam thấy nàng có chút kiêu căng thể hiện ra mặt, bèn nghĩ cho ngươi mấy phần mặt mũi không thèm chấp.
Xe vào tới nội thành, Triệu Đức Tam đã rất lâu rồi chưa có tới thành phố lớn như Tây Kinh, người đẹp ở Du Dương thì không nhiều nhưng ở Tây Kinh thì ngược lại, Tùy ý kéo lại một cô gái ở trên đường thì đều là người đẹp vậy, chớp mắt là có thể động tâm vì một cô gái, phong cảnh đẹp chẳng có chút sức hấp dẫn nào với hắn, có chăng chỉ là những cô gái đẹp đi trên đường mới thực sự hấp dẫn ánh mắt của hắn. Giờ phút này hắn đang bị những cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy hấp dẫn, thần hồn có chút điên đảo, ảnh mắt chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyến xe sắp tới trạm dừng nghỉ, Tô Tĩnh từ trong túi xách cầm lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
Triệu Đức Tam chỉ nghe nàng ở trong điện thoại nói, tốt, vậy chúng ta lập tức tới ngay, ở trạm xe bên ngoài phải không? Tốt lắm.
Tô Tĩnh cúp điện thoại, Triệu Đức Tam hỏi: “Tô Tĩnh, ngươi không phải nói ngươi lần đầu tiên tới tây kinh mà? Tại sao ta nghe như là ngươi có người quen ở đây vậy?” Hắn biết rõ Tô Tình chính là Tô Tĩnh biểu tỷ, nhưng ở trước mặt cô hắn giả bộ không biết.
“Nói nhảm! Ta rất quen thuộc nơi này!!” Tô Tĩnh liếc hắn một cái nói, “Lát nữa xuống xe sẽ có người đón chúng ta, mà ngươi đừng có dùng cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con gái người ta nữa, người ta đi đâu kệ người ta!”
Triệu Đức Tam cười hắc hắc chối nói: “Ta nhìn chằm chằm vào những cô gái lúc nào? Ta là nhìn đường phố nha.”
“Ngươi đang nhìn cái gì ta còn có thể không biết!” Tô Tĩnh liếc hắn một cái, đem ví da đeo trên cánh tay, chuẩn bị chờ xe hơi vào trạm là xuống xe.
“Ai còn có lái xe tới đón ngươi nha?” Triệu Đức Tam lúc này cũng không biết là ai lái xe tới đón Tô Tĩnh, dẫu sao nàng cũng là một cô nương xinh đẹp, có đàn ông vây quanh cũng rất bình thường.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ đi theo ta, không để cho ngươi ở trong tỉnh tốn một phân tiền nào đâu!” Tô Tĩnh vừa nói đã đứng lên, tùy thời chuẩn bị xuống xe.
Nếu nàng không để cho hỏi, Triệu Đức Tam cũng không hỏi nhiều, dù sao thì cứ gặp chẳng phải sẽ biết mà. Hắn cũng đeo túi đứng lên.
Chuyến xe vào bến, từ từ rồi dừng hẳn, người trong xe rộn ràng xuống xe…
Tô Tĩnh quay đầu nói: “Triệu Đức Tam, ngươi đi theo ta, đừng có chạy lung tung a.”
Triệu Đức Tam “ừ” một tiếng, theo sát ở sau lưng nàng, trong đầu nghĩ thật là nàng coi mình như đứa trẻ ba tuổi vậy, cứ như nếu không đi theo nàng là không tìm được đường vậy.
Từ trạm xe đi ra, Tô Tĩnh dừng bước, nhìn chung quanh hết nhìn đông tới nhìn tây thật giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, qua một lúc lâu, tìm được một chiến xe Audi màu đen, đi thẳng tới bên cạnh, khom người gõ nhẹ vào cửa kính.
Cửa kiếng xe kéo xuống, tài xế là một người đàn ông trung niên suy đoán hỏi: “Ngươi là… Tô Bộ trưởng biểu muội?”
Nghe tài xế nói như vậy, lại nhìn là một chiếc Audi, đây là xe của đơn vị thuộc chính phủ, Triệu Đức Tam lập tức liền bừng tỉnh, nguyên lai là Tô Tình điều động xe của cơ quan tới đón nàng, mới đầu hắn còn tưởng là nhân vật thần bí nào đó.
Tô Tĩnh đối với tài xế mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Ừ, ta là Tô Tình biểu muội, ta tên là Tô Tĩnh, làm phiền ngươi.”
Tài xế vội vàng từ trên xe bước xuống, cung kính mở cửa xe, cười ha hả nói: “Mau lên xe đi.”
Tô Tĩnh vốn là muốn ngồi ghế kế bên tài xế nhưng mà nghĩ đến còn có Triệu Đức Tam, vì vậy mở ra cửa sau, nói với tài xế: “Chúng ta có hai người, ngồi phía sau đi.”
“Vị này là?” Tài xế hỏi.
“Chúng ta đồng nghiệp, hắn ta là tiểu Triệu.” Tô Tĩnh giải thích.
Tài xế cùng Triệu Đức Tam bắt tay một cái, cung kính mời bọn họ lên xe, lái xe cũng không hỏi bọn họ đi đâu, trực tiếp Đưa bọn họ tới khách sạn ở trên một đường đông đúc ở Tây Kinh. Tài xế nói cho bọn họ, Tô Bộ trưởng đã đặt phòng xong hết chỉ việc đến ở.
Đưa bọn họ lên lầu, tài xế nói: “Các ngươi đã đi đoạn đường dài như vậy, cứ nghỉ ngơi đi, chiều tan làm Tô Bộ trưởng sẽ tới thăm, ta liền đi trước.”
Tô Tĩnh cùng Triệu Đức Tam đi tới hai gian phòng.
Triệu Đức Tam tắm nước nóng, tựa vào trên đầu giường đốt điếu thuốc hút, trong đầu nghĩ buổi chiều chờ Tỉnh ủy tan việc sẽ được gặp Tô Bộ trưởng mà hắn đã từng có duyên gặp qua một lần, không ngờ lại được gặp nàng. Nghĩ tới thôi xuân tâm lại đồng, hắn bèn mở điện thoại ra ngồi ngắm những bức hình nửa thân trên của Tô Tình đang ở trần. Ánh đèn trên trần chiếu xuống, nàng đúng là da trắng như tuyết, bóng loáng, đàn bà sắp năm mươi rồi mà ngực cao ngất đầy đặn, hấp dẫn mê người, trong lúc nhất thời hắn thật sự muốn kiếm một cơ hội có thể ngắm hàng thật người thật có giống trong hình hay không.
Mặc dù dọc theo đường đi xe vất vả, nhưng đi tắm đã trừ đi không ít mệt mỏi, cộng thêm bây giờ Triệu Đức Tam trong đầu suy nghĩ về dung mạo của Tỉnh ủy bộ trưởng tổ chức Tô Tình, liền có chút hứng thú dồi dào hẳn lên, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, tinh lực thịnh vượng.
Trong đầu hắn đang tưởng tượng, nếu thật sự hắn ở trong hoàn cảnh đó, Tô Tỉnh đã gần năm mươi tuổi, đứng trước mặt hắn, phong tình vạn chủng cười, từ từ từng mảnh vải được cởi xuống, từng cái, từng cái cho đến khi không còn mảnh nào, thân ngọc không mảnh vải đang nằm uốn éo trước mặt hắn.
Hai vú trắng nõn, làm hắn cảm thấy trong lòng đang hừng hực…
Triệu Đức Tam cứ như vậy ảo tưởng, đang tựa đầu vào giường mà tưởng tượng thì điện thoại của Tô Tĩnh gọi tới kêu hắn tới phòng cô.
Nghe xong điện thoại của Tô Tĩnh, Triệu Đức Tam có chút nghi ngờ, đồng thời có chút ngứa ngáy, búp bê này kêu hắn đi đến phòng mình làm gì vậy? Sẽ không phải là…
Hắn lại suy nghĩ lung tung, hào hứng từ phòng đi ra, đi tới trước cửa phòng đối diện, nhẹ khẽ gõ mấy cái lên cửa, bên trong truyền tới thanh âm Tô Tĩnh khá vui vẻ: “Chờ một chút.”
Rất nhanh cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Tô Tĩnh trên mặt còn đang có vài giọt nước, khẳng định là mới ngủ dậy xong liền đi tắm, đứng nép sang một bên, nói: “Vào đi.”
Triệu Đức Tam đây là lần thứ hai cùng Tô Tĩnh đơn độc ở trong một căn phòng, sau khi ngồi xuống giường, bởi vì lần trước đã trải qua nên hắn cố ý nhìn một chút xem có hay không cái nịt vú cô để ở trên giường như lần trước hắn ngồi phải.
Tô Tĩnh đi vào trong phòng vệ sinh xoa xoa mặt, đi tới ở bên người hắn ngồi xuống, nói: “Trước mắt đợi một chú, chút nữa cùng nhau ăn cơm đi.”
“Ngươi ngủ cả buổi chiều?” Triệu Đức Tam hỏi nàng, nhìn da mặt trắng nõn, da thịt mơn mởn hắn thật muốn đè ra ngấu nghiến cô nàng.
“Ngủ chứ sao, ngồi xe mệt chết đi được, không nghỉ ngơi làm sao mà khỏe được, ngươi không ngủ?”
“Không có, không ngủ được.” Triệu Đức Tam a a cười nói, sau đó di động ánh mắt dừng lại trên bộ ngực cao vút, thấy nhấp nhô đều đặn khiến hắn thần hồn điên đảo, nhìn chằm chằm vào ngực con gái người ta, Tô Tĩnh có chút tâm hoảng ý loạn đứng lên, hô hấp mất tự nhiên, trong lòng như một chú nai vậy, ngơ ngác không biết chạy hướng nào.
“Triệu Đức Tam, ngươi… Ngươi đừng có nhìn ta như vậy được không?” Tô Tĩnh có chút khẩn trương, thanh âm nói chuyện cũng ngượng ngùng theo, hai gò má lại là hơi ửng đỏ, thật là khả ái a.
Bởi vì nàng có Tô Tình là chỗ dựa lớn, nên đối với cô nương này hắn cũng không dám giống như lần trước đem nàng đẩy ngã mà “Bá Vương ngạnh thương cung”.
“Tí nữa ăn cơm ở đâu?” Triệu Đức Tam thu hồi ánh mắt, thu hồi tâm tư hỏi nàng.
“Còn không biết, chờ một lát nữa biểu tỷ của ta nói mời ta ăn cơm, đến lúc đó cùng đi là được.”
Tô Tĩnh biểu tỷ là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ Tô Tình, Triệu Đức Tam đã sớm biết rồi, nhưng làm bộ như không biết gì cả, hỏi: “Biểu tỷ của ngươi? Vậy là cũng ở đây công tác a?”
“Dạ” Tô Tĩnh gật đầu một cái, vì không để cho người ngoài cuộc nói lời ong tiếng ve, Tô Tĩnh sẽ không chủ động nhắc tới biểu tỷ của mình chính là Tô Tình.
Triệu Đức Tam thấy Tô Tĩnh thật giống như cũng không phải nguyện ý chủ động nói đến Tô Tình, cũng không chủ động đi hỏi nàng, dù sao một hồi ăn cơm gặp được Tô Tình hỏi lại không muộn.
Đang lúc ấy thì điện thoại Tô Tĩnh vang lên, nàng nhìn một chút, nói: “Biểu tỷ điện thoại tới.” Ngay sau đó nhấc điện thoại trò chuyện mấy câu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro