Phần 131
2022-07-14 12:39:00
Triệu Đức Tam cũng biết, trong tay mình đang nắm đằng chuôi của Vương Quốc An, I như hắn ngẫu nhiên tự tác chủ trương một lần, lão gia hỏa kia cũng sẽ không làm gì được mình. Chỉ là hắn biết, ngày hôm nay thực sự quan trọng, nhưng mà cũng vạn bất đắc dĩ, nếu không hắn cũng sẽ không đối đầu cùng với Vương Quốc An lão vương bát đản này, chỉ cần tay hắn nắm thóp của hắn, đồng thời lại không công khai tội lỗi của hắn ra, Vương Quốc An vẫn là sẽ kính hắn mấy phần, cái việc nghỉ phép này nhỏ như hạt vừng, chắc chắn hắn sẽ không có khả năng xử mình.
Từ văn phòng Vương Quốc An ra, hắn trực tiếp ra khỏi cục, đi ra ngoài đường được hơn một trăm mét, nhắn cho Bạch Linh, hỏi nàng ở nơi nào, để cùng cô đi bệnh viện.
Bạch Linh hồi âm nói nàng ở trong nhà.
Triệu Đức Tam nói nên đi bệnh viện nào? Thương lượng với nàng một hồi thì quyết định đi bệnh viện nhân dân Du Dương thị.
Thuận tay vẫy một chiếc xe taxi, Triệu Đức Tam liền đi thẳng tới bệnh viện nhân dân Du Dương thị. Xuống xe, ngồi đợi ở cửa ra vào tầm 20 phút, Bạch Linh mới từ trên xe buýt xuống tới đối diện bên kia đường.
Triệu Đức Tam gặp nàng đứng đối diện bên đường cái, hướng cô mà phất phất tay, Bạch Linh trông thấy hắn, phương tâm có chút xúc động, thẹn thùng cười với hắn, cúi đầu xuống bước nhanh đi tới chỗ hắn.
Đợi nàng đi lên phía trước, Triệu Đức Tam liền không chờ đợi hỏi: “Bạch tỷ, ngươi thật mang thai, không có gạt ta a?”
“Ta… Ta là người nhàm chán như vậy a?” Bạch Linh ngẩng đầu, mắt hạnh nhàn nhạt oán trách, “Ngươi… Ngươi còn không tin lời ta nói a?”
Triệu Đức Tam nhìn bộ dáng của nàng giống như có chút tức giận, Bạch Linh trong trí nhớ của hắn là một người luôn có dáng vẻ ăn nói khép nép, thoáng nhìn qua bộ dáng của cô, sửng sốt một chút, “Hắc hắc” mà cười cười: “Tin… Tin tưởng, vậy chúng ta tiến bệnh viện đi, ta hôm nay xin phép nghỉ nên không thể để chậm trễ được.”
“Ta… Ta có chút sợ.” Bạch Linh nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, bộ dáng nhìn rất khẩn trương, song tay thật chặt nắm lấy góc áo.
“Sợ gì chứ?”
Triệu Đức Tam nói đưa tay khoác lên trên vai thơm của nàng, nhẹ nhàng xoa hai lần.
Bạch Linh khúm núm ngẩng đầu, thanh âm rất nhỏ nói: “Ta… Ta trước kia chưa từng tới bệnh viện làm… Làm qua cái này…”
“Không có chuyện gì, chẳng mấy chốc sẽ làm xong.” Triệu Đức Tam cổ vũ cô, hắn muốn mau sớm xử lý hài tử, để tiêu trừ nỗi sợ trong lòng của mình.
Bạch Linh cảm giác rất khẩn trương, bị hắn nhẹ nhàng nắm vai hướng trong bệnh viện đi, khoác lên cánh tay Triệu Đức Tam, làm hắn có chút kinh ngạc, cô chưa từng đi quá gần người khác, thực ra cái này cũng bởi vì khẩn trương nên cô mới động khoác lên cánh tay của hắn. Triệu Đức Tam nhìn chung quanh một chút, ngẫm lại cũng là trong bệnh viện mình không có người quen, thế là liền đem cô hướng bên cạnh mình kéo đi.
Bạch Linh bị cử động của hắn làm phương tâm tao động, nghiêng mặt, vụng trộm nhìn thoáng qua Triệu Đức Tam, trên mặt hiện lên một chút ngượng ngùng tiếu dung, lại cúi đầu, mặc cho hắn đem mình ôm ở bên, đi theo hắn đi vào trong bệnh viện.
Đi vào bệnh viện, Triệu Đức Tam cũng là lần đầu tiên mang nữ tới làm loại giải phẫu này, cũng không hiểu ra sao, giống con ruồi không đầu mang theo Bạch Linh, cuối cùng rốt cục cũng lên lầu ba và tìm được chỗ cần tới, Triệu Đức Tam nói: “Bạch tỷ, ngươi đi vào đi, ta chờ ngươi ở ngoài.”
Bạch Linh ngửa mặt lên, thần sắc nhìn rất khẩn trương, lại siết chặt góc áo, sâu kín nhìn qua hắn, liền hô hấp đều có chút gấp rút: “Ta… Ta sợ.”
“Không cần sợ, rất nhanh liền ra, ta chờ ngươi ở ngoài.” Triệu Đức Tam để tay khoác lên trên vai của nàng vỗ nhè nhẹ an ủi nói.
Bạch Linh như trên chiến trường vậy, sợ mất mật nhìn hắn một chút, kiên trì, lấy dũng khí, quay người lo sợ bất an mà đi.
Mới đi vào không bao lâu, Bạch Linh lại ra, Triệu Đức Tam kinh ngạc hỏi: “Bạch tỷ, nhanh như vậy liền ra rồi? Thật sự là ba phút cũng chưa tới a.” Hắn nhìn dòng chữ quảng cáo “Chỉ cần ba phút, không gây đau nhức”. Còn nghĩ rằng thật sự là đã xong rồi, khối đá đè nặng trong lòng đã giải quyết xong, trút được gánh nặng.
Ai ngờ Bạch Linh lại nói: “Không có… Bác sĩ nói trước hết phải làm xét nghiệm máu… Làm sao xét nghiệm máu?”
Triệu Đức Tam nghe xong, cảm thấy phiền toái như vậy, khẽ thở dài một hơi, mang cô đi xét nghiệm máu, làm cái này cái kia, hơn một giờ cứ như vậy mà lãng phí hết, sau khi xong hết tất cả các thủ tục, cùng Bạch Linh quay lại, bác sĩ mới bắt đầu làm giải phẫu cho nàng, mời Triệu Đức Tam ra ngoài.
Chờ Bạch Linh làm giải phẫu ở bên ngoài, Triệu Đức Tam đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Ái Linh, vừa ấn vào nghe máy Trương Ái Linh liền chất vấn hắn: “Tiểu Triệu, ngươi quá không ra gì đi! Trong tỉnh hôm nay có đoàn kiểm tra! Ngươi sao lại tự tiện nghỉ làm!”
Thao! Lại là Vương Quốc An lão gia hỏa kia báo cáo láo trước mặt Trương cục! Thế là dùng kế di hoa tiếp mộc, đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu Vương Quốc An: “Trương cục, ta hôm nay có chuyện rất trọng yếu muốn làm, huống hồ ta cũng đã xin Vương phó cục nghỉ rồi, không tính là tự tiện nghỉ được nha, hắc hắc…” Nói hắn lại giở giọng vô lại, cười đùa.
“Kia… Kia lão Vương còn nói với ta là không cần hắn đồng ý, ngươi tự ý nghỉ rồi?” Trương Ái Linh nhất thời cũng có chút sững sờ, không biết nên nghe ai.
Triệu Đức Tam nói: “Trương cục, Vương phó cục cho tới nay đối với ta có thành kiến, ngươi cũng không phải không biết nha.”
“Ai! Cái này lão Vương, lớn tuổi như vậy, làm sao lại đi nói những lời như vậy! Ngươi làm xong việc sớm trở về làm việc! Buổi chiều tan tầm thì tới phòng làm việc của ta một chút, ta… Ta nghĩ ta cần gặp ngươi… một chút.” Trương Ái Linh phân phó nói.
Triệu Đức Tam trong lòng tự nhủ, ngươi không chỉ là muốn gặp ta? Một đoạn thời gian không có trải qua ái ân với ta, có chút tịch mịch đi. Thế là quỷ tiếu nói: “Trương cục, ta đã biết, tan việc ngươi cứ hảo hảo tắm rửa chờ đợi ta, không gặp không về a, ta cũng muốn tìm một cơ hội cảm tạ người đã giúp ta điều động đi tới phòng an chất, đến lúc đó gặp mặt nhất định phải cảm tạ người thật tốt mới được, hắc hắc…”
“A, lại ba hoa… Vậy ta chờ ngươi, ta còn còn có chút việc.” Trương Ái Linh bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt trêu chọc, tâm tính đã có chút mê loạn, cúp điện thoại, thân thể cảm giác như có ngàn vạn con kiến đang bò, quanh thân ngứa khó chịu.
Triệu Đức Tam cúp điện thoại, cảm giác mình gần đây đích thật là có chút sơ sót với Trương Ái Linh, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn, đề bạt chi ân, không để báo đáp, hắn chỉ có thể “Lấy thân báo đáp”.
Ước chừng đợi hơn nửa giờ, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ thò đầu ra, phất tay ra hiệu hắn đi vào, Triệu Đức Tam mang theo lòng hiếu kỳ, lần đầu tiên trong đời đi vào phòng giải phẫu. Vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng đậm, gặp Bạch Linh cởi bỏ quần, hai chân trần trùng trục, nằm trên ghế, chỗ mẫn cảm nhất của người phụ nữ giờ phút này không được che đậy đang lộ ra bên ngoài, hai mép âm đạo đang được bông y tế sát trùng qua, hiện ra màu vàng, một lùm rừng rậm mọc tua tủa ra bốn phía, Bạch Linh hư nhược nghiêng mặt qua nhìn qua hắn, trên mặt hiện lên đỏ ửng.
“Giúp nàng mặc quần, dìu nàng xuống giường, trở về để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.” Bác sĩ máy móc phân phó nói, đi ra khỏi phòng giải phẫu.
Triệu Đức Tam gặp Bạch Linh bởi vì chính mình sướng con cu mà mù hai con mắt mà phải chịu sự thống khổ này, trong lúc nhất thời trong lòng cảm giác rất tự trách, đi ra phía trước, bắt lấy tay của nàng, áy náy nói: “Bạch tỷ, thật xin lỗi, đều là ta hại ngươi chịu khổ.”
Bạch Linh là một nữ nhân dễ dàng thẹn thùng, cứ như vậy chuyển hướng hai chân, đem phía dưới của mình hiện ra cho hắn thưởng thức, tự nhiên cảm giác có chút thẹn thùng không chịu nổi, nhẹ nhàng đóng chặt hai chân, giãy dụa ngồi xuống, cật lực mặc quần, vô lực nói: “Để ngươi chê cười, giữa ban ngày liền… Cứ như vậy đem phía dưới lộ cho ngươi xem… Thật là làm cho ngươi chê cười.”
“Có cái gì chê cười, phía dưới ta cũng không phải chưa có xem.” Triệu Đức Tam tận lực nhẹ nhõm cười, “Ta đến dìu ngươi xuống giường.” Kéo lại cánh tay của nàng, đưa nàng thận trọng nâng đỡ xuống khỏi ghế.
“Phía dưới…” Bạch Linh cảm giác mặt giống như bị thứ gì quấy biến lớn, cảm giác trống không, ấp a ấp úng lại không biết phải nói sao, chỉ là thẹn thùng cúi đầu.
Triệu Đức Tam tò mò hỏi: “Phía dưới thế nào à nha? Có phải hay không rất đau?”
“Không phải… Cảm giác…” Bạch Linh cúi đầu, vẫn là không biết phải diễn tả ra sao, đi trên đường cảm giác mặt trống trơn, thân thể kìm lòng không được run lẩy bẩy.
Triệu Đức Tam thật sự là nóng vội lại hiếu kỳ: “Bạch tỷ, ngươi đến cùng cảm giác thế nào nha?”
Bạch Linh hơi khẽ nâng lên đầu, trên gương mặt bởi vì thẹn thùng mà lộ ra hồng nhuận, ấp úng nói: “Cảm giác giống như… Giống như biến lớn.”
“Biến lớn?” Triệu Đức Tam kinh ngạc hỏi, tức thì hiểu được, quỷ tiếu lấy hỏi nàng: “Bạch tỷ, có phải hay không bị bác sĩ dùng đồ vật chọc sâu vào bên trong rồi?”
Bạch Linh ngượng ngùng gật gật đầu, vụng trộm liếc hắn một chút, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Một cây sắt… Luồn vào đi ở bên trong…”
Triệu Đức Tam gia hỏa này, thật sự là có thể huyễn tưởng, lập tức liền miên man bất định, hà tư, một mặt cười xấu xa, tiến đến cô bên tai nhỏ giọng hỏi: “Là bảo bối của ta cắm vào đó dễ chịu hơn hay cái đồ vật kia dễ chịu hơn?”
Bạch Linh hướng hắn liếc mắt, cúi đầu xuống nói: “Ngươi nói mò… Ngươi là thịt… Kia là sắt… Đau chết ta rồi, có thể so sánh sao?”
“Vậy ta ** cắm đi vào có đau hay không a?” Hắn tiến đến cô bên tai nhỏ giọng hỏi.
Bạch Linh bị hắn hỏi được hai má tức thì đỏ lên, cúi đầu, thẹn thùng cực kỳ, đồng thời lại bởi vì thân thể bất lực, đi đường lúc một mực nắm chặt tay Triệu Đức Tam, trong lòng bàn tay cảm giác đều toát mồ hôi, chờ tâm tình khôi phục lại bình tĩnh một hồi, Bạch Linh nói: “Ta… Ta làm giải phẫu… Phía dưới trở nên… rộng lớn… Ngươi còn có thể cùng ta…” Còn lại cô không dám nói ra miệng, liền đổi qua mặt, mình ngược lại là khẩn trương ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Bạch tỷ, chờ thân thể ngươi khôi phục không sai biệt lắm, ta liền cùng ngươi… Hắc hắc…” Triệu Đức Tam cũng cố ý nói một nửa, làm cho cô mơ màng.
Tay nắm tay, đỡ lấy cô hướng lầu hai đi tới, đột nhiên cùng từ dưới lầu đi tới người mặt đối mặt trang vừa vặn, kém chút đến cái người ngã ngựa đổ, Triệu Đức Tam vội khom lưng đỡ lấy bạch linh suýt chút ngã sấp xuống, thở phì phò xông đối phương hô: “Đi đường nào vậy! Không có mắt a!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro