Phần 99
2024-12-01 11:55:00
Dự án phim Hoa Thiên Lý bắt đầu được triển khai.
Bình yêu cầu Quân nói với biên kịch viết thêm một vai nhỏ cho Trâm Bảo Anh. Vai này mang tính hài hước là chính, không yêu cầu năng lực diễn xuất, chỉ cần Trâm Bảo Anh làm đúng theo kiểu biểu cảm thường ngày của cô là được.
Nguyễn Hồng Ngân vào vai bà mẹ. Lâm Bảo Châu vào vai nữ chính. Lan Chi vào vai người vợ.
Còn lại vai nam chính thì phải đi tìm.
Thật không ngờ Lâm Bảo Châu lại yêu cầu để Bình tự diễn vai ấy.
Lúc mới nghe đề xuất này, Bình gạt đi ngay, nhưng Lâm Bảo Châu rất kiên quyết, tuyên bố Bình không đóng vai nam chính thì cô cũng bỏ vai, không tham gia dự án phim nữa.
Tính cách của Bảo Châu quyết liệt, một lời nói ra chuẩn quân tử tàu, tứ mã nan truy.
Sau khi trao đổi với Quân, thấy rằng nếu Lâm Bảo Châu mà rút lui thì dự án này sẽ bị đổ bể, Bình đành nhượng bộ. Gã đến gặp đạo diễn, đề nghị được thử vai. Đạo diễn tính cương trực, trong đầu đã chọn sẵn vai nam chính, lại thấy mặt gã không hợp với nhân vật, tính nghỉ việc luôn cho đỡ phiền hà. Bình nói cứ để gã diễn thử một đoạn ngắn, nếu không đạt thì gã xin rút lui, không can thiệp vào khâu chọn diễn viên nữa.
Bình vừa diễn động tác đầu tiên trong phân đoạn đầu tiên, đạo diễn đã trợn mắt há mồm, kinh hãi đến mức không nói được câu nào.
Đây chính là diễn viên ông đã đi tìm cả đời. Người như thế này trên thế giới đã vô cùng hiếm, ở Việt Nam lại càng như mò kim đáy bể.
Đạo diễn cầm tay gã, nói rằng từ nay mong hai bên hợp tác chặt chẽ. Ông ta có rất nhiều kịch bản phim đang bị gác lại vì không tuyển được nam diễn viên phù hợp, chỉ có Bình mới thổi hồn được cho các kịch bản ấy mà thôi.
Bình cười trừ, không chịu hứa hẹn gì hết.
Có sẵn kịch bản, sẵn tiền, đạo diễn, diễn viên, đội ngũ quay phim, bối cảnh lại đơn giản không cần cầu kỳ, nên quá trình thực hiện diễn ra rất nhanh, chỉ sau một tháng đã xong rồi.
Đạo diễn nói đời ông chưa từng làm bộ phim nào với tốc độ chóng mặt như vậy.
Một hôm Vân Anh rỉ tai Bình, bảo gã đến gặp bà Thảo. Ban đầu Bình không để ý, nhưng sau đó cô nhắc lại lần nữa với vẻ mặt nghiêm trọng.
Bình ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra với Thảo sao?
– Vâng, chị ấy đang rơi vào cuộc khủng hoảng không giải quyết được.
– Thảo thèm anh quá không chịu được à?
– Lần này là lý do khác, không phải lý do ấy.
Bình thấy Vân Anh không nói rõ, cũng không hỏi nữa.
Dạo này do lịch trình quay phim quá đỗi gấp gáp và bận rộn, nên tròn một tháng gã không đến tìm bà Thảo.
Chiều hôm đó gã cùng với Vân Anh lên chiếc Rolls – Royce Ghost do Yên Hà cầm lái, phóng thẳng đến nhà bà.
Bà Thảo vẫn ngồi ở chiếc ghế sô pha mà gã đã từng dùng để làm tình với bà không biết bao nhiêu lần, gương mặt xinh đẹp và thản nhiên, chỉ có ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, bất an.
Bình nhìn bà như vậy, bất giác cảm thấy bồn chồn.
Gã đến bên cạnh bà, choàng vai ôm lấy bà, đặt nụ hôn lên môi.
Người bà cứng đờ, tựa như mất hết niềm hưng phấn từng có với gã. Phải mất năm phút sau mới bắt đầu thả lỏng ra.
Mùi đàn ông của gã tựa như tiên dược khiến bà mê mẩn, trong phút chốc đã quên đi nỗi phiền muộn trong lòng.
Bà ngửa cổ, đón nhận nụ hôn nồng nàn của gã.
Xung quanh hai người lúc đó có đủ hết những gương mặt quen thuộc. Có Vân Anh, Xuân, Lan béo và thêm cả Yên Hà đang đứng ở một góc, mắt nhìn không chớp.
Thân là tài xế riêng, cô đương nhiên phải biết mọi cô nhân tình của Bình, thậm chí còn nhớ tên, đặc điểm nhận dạng, thói quen và sở thích của họ.
Hai người hôn nhau một lúc thì Bình rời môi bà Thảo, hỏi:
– Chuyện gì đang làm em lo lắng?
Bà Thảo thở dài:
– Chuyện này anh không giúp gì cho em được đâu.
Bình tức giận nói:
– Em vẫn khinh anh là thằng bé nghèn nàn được em trả tiền để thỏa mãn nhu cầu của em sao?
– Không phải vậy, nhưng mà việc này quá lớn, anh không giúp gì được.
– Em còn chưa nói, sao đã tin chắc như vậy?
– Bởi vì thực tế là như vậy. Em không muốn anh liên quan đến rắc rối của em, cứ để em tự tìm cách giải quyết.
Bình trừng mắt lên nhìn bà Thảo:
– Em là người yêu của anh, là tài sản cá nhân của anh. Việc của em là việc của anh, rắc rối của em cũng là rắc rối của anh. Anh tự nhận trách nhiệm lo lắng cho cuộc đời em. Nào, bây giờ đừng dông dài nữa, nói cho anh nghe xem điều gì đã xảy ra.
Bà Thảo thấy gã quyết liệt như vậy, lại nhìn sang Vân Anh và Yên Hà, chợt nhận ra rằng chàng trai năm xưa giờ đã là người đàn ông trưởng thành, có lực lượng riêng, có thu nhập riêng. Nguồn lực của gã có thể vẫn chưa bằng mình, nhưng con người này thâm trầm ghê gớm, quyết đoán tàn nhẫn. Làm kẻ thù với gã là điều bất hạnh, còn làm bạn với gã là điều may mắn.
Bà với gã còn hơn cả bạn mà là nhân tình, là người mà gã sẵn sàng liều mình che chở, vậy còn ngại gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro