Phần 83
2024-12-01 11:55:00
Tập đoàn Thiên Phát đang trải qua các thay đổi lớn.
Bình lấy lý do tập đoàn đang lỗ nặng, tuyên bố ngừng cho phép ký hợp đồng mới cũng như ngừng gia hạn hợp đồng với tất cả các nghệ sĩ. Mọi khoản chi lớn hơn năm mươi triệu đều phải nộp lên cho giám đốc điều hành đích thân phê duyệt.
Gã lập ra một tổ gọi là tổ Khẩn Cấp do gã làm Tổ trưởng để tìm cách giải quyết các vấn đề cấp bách của tập đoàn.
Bình nhớ lâu thù dai, hôm đó những kẻ dám công khai mở miệng cười chế giễu gã đều bị cho vào danh sách đen.
Gã nhớ có một thanh niên chừng gần ba mươi tuổi ngồi một góc riêng, không hùa theo đám đông để sỉ nhục gã. Gã tìm thanh niên đó, gọi vào phòng giám đốc điều hành hỏi việc.
Chàng thanh niên tên là Đỗ Hoàng Quân, hai mươi bảy tuổi. Tuy còn trẻ nhưng đã có thâm niên làm việc năm năm ở Thiên Phát.
Quân không thuộc nhóm nào, cũng không nằm trong số những người đã viết sẵn đơn nghỉ việc theo lời hiệu triệu của nhóm Phương, Nhật, Bích. Anh chàng này có nhiều sáng kiến, cũng đã nhiều lần đề xuất lên trên nhưng đều bị bác bỏ, đến nỗi đang tính xin nghỉ việc.
Bình ngồi nói chuyện một lúc, thấy thích, bèn phong Quân làm Tổ phó Tổ Khẩn Cấp, lại tăng lương lên gấp đôi. Cho phép Quân tùy ý tuyển người vào trong tổ, yêu cầu duy nhất là người đấy không được thân thiết với các giám đốc của tập đoàn.
Quân chỉ mất một ngày đã tuyển được năm người. Tất cả những người này đều được tăng lương lên gấp đôi.
Tổ Khẩn Cấp đệ trình lên Bình bản danh sách rút gọn các nghệ sĩ tài năng, mang lại lợi ích tài chính cho tập đoàn, xứng đáng được tiếp tục đầu tư. Những người không có tên trong danh sách này đương nhiên cần phải bị loại bỏ.
Những người không xứng đáng được đầu tư tiếp lại được phân loại theo ba màu đỏ, vàng và trắng. Đỏ là những kẻ bất tài, vô dụng, vô kỷ luật, hoặc chi phí đầu tư quá cao, cần phải chấm dứt hợp đồng tức thì. Vàng cũng tương tự nhưng có thể kéo dài thêm một thời gian nữa. Trắng là những người không sinh lợi về tài chính.
Tổ Khẩn Cấp lại đệ trình bản danh sách thứ hai, trong đó nêu tên những nghệ sĩ có triển vọng hiện chưa đầu quân cho Thiên Phát. Những người này là các nghệ sĩ tự do, còn trẻ và nhiều khao khát, có tố chất, có năng lực, chỉ cần được đầu tư phù hợp nhất định sẽ bật lên được.
Bình không cần xem xét cho mất thời giờ, hơn nữa gã cũng có hiểu gì đâu mà xem với chả xét? Gã tuyên bố trước tập đoàn rằng giám đốc điều hành trao toàn quyền cho Tổ Khẩn Cấp cứ theo bản danh sách thứ nhất mà cắt hợp đồng với những nghệ sĩ bị đánh dấu đỏ và vàng.
Phương, Bích và Nhật phản ứng dữ dội nhưng Bình phớt lờ.
Bản danh sách này trên thực tế đã phản ánh quan điểm chung của các nhân viên Thiên Phát, vì quả thật có nhiều kẻ đang ăn bám trên bầu sữa của tập đoàn, phần lớn trong số đó là bồ bịch của cựu CEO Trung “đĩ” hoặc là người tình của một trong ba giám đốc cấp cao tập đoàn.
Tinh thần hưởng ứng lên cao. Nhiều người thân cận với nhóm Phương, Bích và Nhật nhận ra rằng tân chủ tịch không nói chơi. Họ bắt đầu giữ khoảng cách với những kẻ đầu sỏ chống đối chủ tịch.
Thiên Phát hủy hợp đồng với hai mươi nghệ sĩ một ngày, sự kiện gây chấn động cả giới showbiz.
Pháo Binz nằm trong danh sách hai mươi nghệ sĩ bị cắt hợp đồng đợt đầu. Vốn gã được quy hoạch vào đợt hai, nhưng Bình đích thân lấy bút viết tên gã vào danh sách bị sa thải khẩn cấp.
Cứ ba ngày một lần, Bình lại mời toàn thể nhân viên tập đoàn đi ăn trưa. Ba người không bao giờ được mời là Phương, Bích và Nhật. Một số người theo phe chống đối viện cớ này nọ không tham gia. Cứ mỗi lần như thế, Bình lại yêu cầu Vân Anh viết tên những kẻ từ chối đi ăn trưa cùng giám đốc điều hành và công khai lên mạng nội bộ. Mọi người đều hiểu được ẩn ý của hành động này. Đây rõ ràng là lời tuyên chiến.
Hoặc ngươi đứng về phe của ta, hoặc cút khỏi tập đoàn, không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhân viên tập đoàn dần nhận ra rằng mặc dù Bình là kẻ thất học nhưng gã lại có sức hấp dẫn cá nhân rất lớn, điều mà nhóm chống đối không có được.
Phe cánh của Phương, Bích và Nhật nhanh chóng tan rã. Chúng bị cô lập và mất quyền phát ngôn trong các buổi họp của tập đoàn. Không chỉ vậy, Bình còn công khai chế giễu chúng, từ việc ăn mặc không chỉnh tề đến đi họp muộn, xả rác bừa bãi. Vẫn chưa hết, gã lăng mạ đời sống cá nhân những tên này, bóng gió ám chỉ rằng chúng bồ bịch lăng nhăng với gái.
Đây không phải là cách làm của người quân tử, nhưng Bình nào phải kẻ quân tử gì cho cam? Phương châm của gã là nếu ngươi đánh ta một, thì ta nhất định đánh trả lại gấp mười, tuyệt đối không bao giờ khoan nhượng.
Sau vài ngày xem xét, Bình trả lại danh sách những nghệ sĩ trẻ tiềm năng cho Quân. Gã gạch hầu hết các đề xuất của Quân, chỉ giữ lại năm người, thật tình cờ cả năm người này đều là các nữ nghệ sĩ trẻ và cực kỳ xinh đẹp.
Quân không dám thắc mắc, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh của chủ tịch.
Trước khi Quân rời đi, Bình nói với gã:
– Anh Quân, em có ý nghĩ này. Chúng ta cần sớm tổ chức một cuộc thi tuyển các nhân tố mới trên phạm vi toàn quốc.
Quân nói:
– Ý tưởng đó rất hay.
– Em muốn đặt ra giới hạn là người dự thi không được quá hai mươi lăm tuổi và không được dưới mười lăm tuổi. Nội dung thi là ca hát và diễn xuất. Không tuyển người mẫu. Chúng ta không phải là công ty đào tạo người mẫu. Tất cả những người vượt qua vòng loại đều sẽ được thưởng tiền. Những người vào vòng chung kết sẽ được nhận hai mươi triệu đồng một người và được vinh danh trên trang web của tập đoàn.
– Anh nghĩ cách làm đó rất thú vị.
– Vậy thì anh phối hợp với Vân Anh tiến hành vụ này sớm cho em.
Quân đi rồi, Bình gác chân lên bàn, hai mắt lim dim.
Gã đã từng bước thu phục thành công Thiên Phát. Bây giờ Thiên Phát đã nằm gọn trong tay, không kẻ nào có thể thách thức tiếng nói của gã được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro