Tột đỉnh giàu sang

Phần 267

2024-12-01 11:55:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 267: VỤ SÁT NHÂN TÀN BẠO
Quán café mà bà Thảo chọn rất kín đáo. Buổi trưa nắng quá, quán vắng khách, ngoài bà Thảo và Thịnh ra chỉ còn một vị khách nữa, không phải ai khác mà chính là Bình đang ngồi đó. Gã đội một cái mũ lưỡi chai màu đen, che phần lớn khuôn mặt để không ai nhận ra.

Thịnh nhìn bà, ánh mắt lộ vẻ say mê, nhưng lại không dám công khai bộc lộ tình cảm, sợ bà phật ý. Hắn cúi đầu xuống, bộ dạng lúng túng như thanh niên mới lớn đang đứng trước người mình yêu.

Bà Thảo cười hỏi:

– Sao anh lại tránh ánh mắt của em?

Thịnh co rúm người lại, đáp:

– Anh là kẻ thô thiển. Anh sợ nếu anh nói sẽ thành xúc phạm em.
– Vì sao? Vì em đẹp chăng?
– Em rất đẹp, còn đẹp hơn cả mười bảy năm về trước nữa.

Bà Thảo ngọt ngào:

– Cảm ơn anh vì câu nói đó. Tình hình của anh thế nào?

Thịnh thở dài:

– Anh mất hết tất cả rồi. Mẹ anh đã chết trong thời gian anh ngồi tù. Đứa em gái ly dị chồng, bây giờ sống một mình nuôi con gái khổ lắm. Anh không làm gì giúp được nó mà còn trở thành gánh nặng vì nó đang phải nuôi thêm anh nữa.
– Thật tội nghiệp. – Bà Thảo nói, mặc dù trên thực tế bà chẳng hề cảm thấy tội nghiệp cho hắn chút nào. Trong mắt bà hắn chỉ là một công cụ để bà làm các việc bẩn thỉu tự mình không thể làm được mà thôi.

Bà Thảo là một con người cực kỳ tàn nhẫn, lạnh lùng, từ trước đến nay không từ thủ đoạn nào cho dù ghê tởm đến đâu để đạt được mục tiêu. Trong vòng tay của Bình bà giống như con mèo con, nhưng với những người đàn ông khác bà như cọp cái, hễ hở ra là sẽ lấy mạng của họ.

Bà Thảo chấm nước mắt, giả vờ khóc:

– Anh có biết thời gian anh ở tù, em bị người ta ức hiếp không?

Thịnh trợn mắt hỏi:

– Ai dám ức hiếp em?
– Gã là Đạt. – Bà Thảo nói tên người đang tố cáo Vũ Tài Tuấn. – Hắn thèm khát em, mấy lần định cưỡng hiếp em, may mà em chạy thoát được. Nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi. Em muốn trừ khử hắn mà không biết làm thế nào.

Thịnh nghiến răng đập vỡ cái cốc uống nước làm bằng thủy tinh, khiến café đen đổ lênh láng trên mặt bàn.

– Để anh giúp em giết thằng chó đẻ ấy.
– Anh Thịnh, em rất cảm ơn anh, nhưng vụ việc lần trước khiến em liên lụy rất nhiều, nếu lần này lại xảy ra chắc chắn họ sẽ bắt nhốt em vào tù mà như thế em sẽ chết mất. Cần phải giả như đây là một vụ tai nạn mới được. Anh hãy giả như mình ngáo đá mà đâm chém lung tung, sau khi chém chết Vũ Văn Thuận hãy chém thêm vài người nữa.
– Chuyện đó đơn giản thôi.
– Nhưng nếu công an bắt được anh thì họ sẽ biết ngay anh không bị ngáo đá. Trừ khi anh không còn gì để họ điều tra nữa.

Khi nói câu này, ngay cả bà Thảo cũng sợ hãi.

Hàm ý của nó thật kinh hoàng. Bà muốn hắn chết luôn đi để công an không điều tra ra được sự thật. Nhưng làm sao người ta có thể chấp nhận một lời đề nghị tàn khốc như vậy?

Tuy nhiên đúng như Bình từng nhận xét, Thịnh không phải là người bình thường. Hắn đã quyết chí dâng hiến cuộc đời của mình cho bà Thảo. Tự thân hắn thấy cuộc đời của mình không có giá trị gì ngoài việc làm cho bà vui lòng. Hắn có thể làm những điều mà trong mắt người khác là ngu dại chỉ để mua một nụ cười của bà.

Thịnh khẳng khái đáp:

– Vậy thì anh sẽ tự mổ bụng để chúng không thể điều tra ra được.

Bà Thảo đặt tay lên tay hắn, thì thào:

– Anh yên tâm, em sẽ lo cho em gái và cháu gái của anh, họ sẽ được sống trong sung sướng không còn thiếu thốn gì cả.

Thịnh chưa từng được bà bày tỏ sự âu yếm như vậy bao giờ, niềm hạnh phúc to lớn khiến hắn nhất thời trở nên lắp bắp:

– Cảm ơn em. Cảm ơn em.

Chiều tối ngày hôm đó, ông Đạt, chủ một doanh nghiệp lớn ở Hà Nội, bố của hai đứa con nhỏ, đang rảo bước từ công ty ra chỗ đỗ xe ô tô thì bị một tên ngáo đá xông đến chém chết.

Tên ngáo đá tiếp tục chém người đi đường làm sáu người khác bị thương, trong đó có hai người thương nặng.

Khi thấy công an ùa đến bao vây, hắn tự đâm dao vào bụng y như một võ sĩ Samurai tìm cách chết trong danh dự.

Ở cách nơi xảy ra vụ chém giết chừng một trăm mét, Bình và bà Thảo ngồi trên một chiếc xe ô tô đỗ bên lề đường, lặng lẽ theo dõi mọi việc.

Khi thấy ông Đạt bị chém một phát gần như bay đầu, bà Thảo sợ hãi không dám nhìn tiếp.

Bình liền túm tóc bà, ấn đầu bà xuống, ép bà mút chim cho gã, trong khi gã vẫn tiếp tục theo dõi mọi việc từ bên trong chiếc xe ô tô.

Thịnh không hề biết rằng người phụ nữ mà hắn sẵn sàng dâng hiến cuộc đời lại đang miệt mài mút chim cho một thằng bé chỉ đáng tuổi con hắn.

Một kẻ liều lĩnh, không sợ trời không sợ đất như Thịnh, chỉ vì quá yêu bà Thảo mà tự biến mình thành công cụ chém giết của bà. Cùng lúc đó, nữ thần không ai sánh được của hắn cũng lại chỉ là công cụ thỏa mãn tình dục cho người khác.

Chứng kiến cảnh Thịnh hóa dại, Bình rùng mình, tinh dịch bắn phọt vào miệng bà Thảo. Gã bắt bà phải nuốt hết số tinh dịch đó không được nhổ ra.

Bà Thảo phát ra những tiếng rên đầy khoái cảm. Bà thích cái cảm giác này, được một người đàn ông hy sinh mạng sống vì mình, trong khi đang hầu hạ người mà bà tôn sùng đến mê muội.

Lúc Thịnh đâm dao vào bụng chết, Bình ra lệnh cho Yên Hà lái xe rời đi.

Gã cởi quần áo của bà Thảo và quần áo của chính mình, hai người làm tình một cách điên dại trên xe ô tô. Những tiếng bạch bạch đầy dâm loạn vang lên liên hồi, trong khi ở bên ngoài dân tình hô hoán hoảng loạn. Xe công an hú còi lao đến khống chế hiện trường, xe cứu thương dồn dập đổ về để cứu chữa nạn nhân vụ đâm chém.

Do dân tình đổ về quá đông mà chiếc xe của Bình chỉ có thể tiến lên một chậm rãi. Chiếc xe vừa tiến vừa rung lắc, hậu quả từ những cú nhún khủng khiếp của Bình trên người bà Thảo. Một số người tinh ý nhận ra chi tiết này, nhưng họ không nghĩ rằng có ai đó lại dám hành xử một cách trắng trợn như vậy giữa đường giữa phố.

Cả Bình lẫn bà Thảo đều xuất tinh liên tục, tinh dịch trắng đục hòa lẫn với nước sướng chảy ướt đẫm chiếc ghế của xe ô tô.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tột đỉnh giàu sang

Số ký tự: 0