Phần 255
2024-12-01 11:55:00
Bình cùng hai mẹ con Julia vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ lúc tắm cùng nhau lại làm thêm phát nữa.
Ba người mặc quần áo, lên phòng tổng thống. Bình gọi các cô nhân tình của gã về, giới thiệu hai người vợ mới.
Julia là bà bảy và Wendy là bà tám, cũng là hai người vợ ngoại quốc đầu tiên của gã.
Khỏi phải nói song phương kinh ngạc như thế nào. Mẹ con Julia không thể tin được rằng Bình lại có lắm người tình đến vậy, trong khi các cô nhân tình của Bình không thể tin được rằng gã lại cưới được đệ nhất minh tinh Julia Jones và con gái của bà là đệ nhất siêu mẫu Wendy Brown.
Đêm đó Bình nói với Wendy:
– Em đang làm quen với Matthew Johnson, con trai của đương kim tổng thống Henry Johnson phải không?
Wendy vội đáp:
– Bọn em chưa làm gì cả. Em sẽ cắt đứt với hắn.
– Tất nhiên là như vậy, nhưng trước khi em kết thúc mối quan hệ này, anh muốn em bố trí cho anh cuộc gặp riêng với Matthew.
– Chuyện đó đơn giản thôi, em làm được.
Ngày hôm sau, Betty White đến gặp gã.
Hai người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau đã kéo lên giường làm phát giao lưu gợi nhắc tình cảm, hai cơ thể cứ lăn xả vào nhau, địt nhau hùng hục cho đến khi Betty không chịu được nữa mới thôi.
Cô nằm chống tay trên ngực gã, trong khi bàn tay nghịch ngợm của Bình mân mê đầu vú của cô.
– Tình hình của em thế nào rồi?
Betty đáp bằng thứ tiếng Việt chuẩn mực như người Việt:
– Em tốt nghiệp Harvard loại xuất sắc và đã được nhận vào làm cho công ty luật T&T lớn nhất nước Mỹ. Em cũng đã trở thành luật sư đối tác của công ty này, tương lai còn có thể trở thành một trong những nhà quản lý chính.
– Chúc mừng em, tình yêu của anh.
Betty cảm nhận được con chim của Bình trong bướm cô đang to dần lên, cùng với đó tiếng thở của cô cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cô rên lên:
– Có phải thành công của em trên con đường sự nghiệp khiến em trở nên gợi dục hơn trong mắt anh?
– Đúng như vậy đấy, anh thích địt những người phụ nữ thành đạt.
– Vậy anh địt em đi.
– Đợi chút đã, mình vừa mới làm suốt hai tiếng đồng hồ mà.
– Mỗi lần em ở bên cạnh anh, em lại trở nên dâm loạn đến nỗi em không còn nhận ra chính mình nữa.
– Vụ tranh luận hôm nay em có lời khuyên gì cho anh không?
– Bất kể họ nói gì, anh luôn phải tỏ ra như mình đang làm chủ tình thế. Câu nói của anh phải dứt khoát, rành mạch, rõ ràng, nếu thêm chất hài hước càng tốt nhưng đừng bao giờ tỏ ra bế tắc hoặc lúng túng. Nếu anh không biết chắc mình nên nói gì thì cứ nói theo ý của mình, như vậy họ sẽ phải chạy theo anh để phản bác thay vì anh phải chạy theo họ. Anh đừng mất thời gian suy nghĩ, gương mặt của anh đừng có thộn ngốc ra vì như thế sẽ bị cộng đồng mạng mang ra làm trò cười đấy.
– Những gì em nói khó thực hiện lắm. Họ là các học giả hàng đầu còn anh mới học hết lớp bảy thôi.
– Ở anh có sức hấp dẫn mà họ không có, nếu không thì em đã không yêu anh đến thế, hãy tự tin lên, chàng trai của em.
Hai người hôn nhau và làm tình thêm một tiếng nữa.
Buổi tối hôm đó, Bình vào trường quay của đài CNHC, chính là căn phòng này, chính là cái bàn này, nơi mà gã đã địt tung đít Charlotte vào đêm trước, giờ đây nó đã được lau dọn sạch sẽ không để lại vết bẩn nào. Gã liếc nhìn Charlotte, hôm nay cô mặc chiếc váy đỏ rực rỡ quá, từ cô toát lên vẻ đẹp tri thức và sự tự tin pha lẫn uy quyền của người dẫn chương trình số một nước Mỹ khiến tất cả khách mời đều phải nể phục.
Gã bảo bà Hằng nói thầm vào tai Charlotte:
– Liệu chúng ta có thể địt nhau lần nữa ở ngay chỗ này không?
Charlotte nói lại với gã:
– Chỉ cần anh thắng cuộc tranh luận này, tôi sẽ địt anh và chiếu cho cả nước Mỹ cùng xem.
Bình biết cô đang phóng đại, nhưng câu ấy vẫn khiến cho gã rạo rực.
Đài CNHC mời hẳn hai chuyên gia, trong đó một ông là giáo sư đại học hàng đầu, tạm gọi là ông A, một ông cũng là giáo sư đại học nhưng từng làm thứ trưởng ngoại giao của Mỹ, tạm gọi là ông B, cả hai đều rất có danh vọng và được nhiều người biết đến.
Charlotte vừa mới giới thiệu khách mời xong, ông A đã phủ đầu ngay:
– Tôi hết sức nể phục tinh thần dũng cảm của anh Bình, tuy không biết gì nhưng vẫn dám nói về chính sách đối ngoại của nước Mỹ. Nước Mỹ đã tồn tại được hơn hai trăm năm mươi năm, ngày nay là cường quốc quân sự số một với danh sách các nước đồng minh trải dài khắp địa cầu mà anh dám nói rằng nước Mỹ sắp diệt vong, thật là ngu xuẩn quá đỗi.
Bà Hằng dịch câu này cho Bình nghe, Bình cười nhạt:
– Thưa giáo sư, người đột quỵ chỉ nhận thức được sai lầm tai hại của mình một phút trước khi chết, còn trước đó anh ta vẫn tự tin rằng sức khỏe của mình hoàn hảo, lối sống của mình khoa học, và thần chết sẽ không bao giờ đụng đến anh ta. Lúc hàng nghìn quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân dội xuống nước Mỹ thì chắc chẳng ai còn nhớ đến những câu ba hoa của giáo sư ngày hôm nay, nhưng họ sẽ nhớ đến lời nói của tôi và tiếc rằng đã không nghe lời tôi.
Ông B nói:
– Nước Mỹ đã làm tất cả để tránh chiến tranh với Trung Quốc, nếu chiến tranh xảy ra thì đó là do lực lượng quân sự diều hâu của Trung Quốc.
Bình lại nói:
– Cho dù các vị làm điều đúng đắn như thế nào mà dẫn đến chiến tranh thì vẫn cứ là sai lầm. Đất nước của các vị sẽ bị phá hủy, nền kinh tế sẽ quay trở về thời đại nguyên thủy, các vị sẽ sống như người cổ đại, đấy là nếu như các vị vẫn còn sống. Con cháu các vị sẽ nguyền rủa các vị, lịch sử sẽ cười nhạo các vị và các nhà lịch sử sẽ viết sách để răn dạy bài học này.
Bình tuân thủ triệt để chiến thuật mà gã cùng Betty đã trao đổi từ trước, luôn nói nhanh hơn, to hơn, dứt khoát hơn và dài hơn đối thủ để tạo cảm giác mình am hiểu vấn đề hơn và tự tin hơn. Những người có kiến thức khi theo dõi cuộc tranh luận sẽ nhận ra rằng hai chuyên gia luôn đi vào các vấn đề kỹ thuật và chiến lược, còn Bình sẽ đánh vào cảm xúc. Gã thường nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác khiến cuộc trao đổi trở nên hỗn loạn và các chuyên gia phải chạy theo gã. Dần dần họ trở nên mất bình tĩnh và cười nhạo gã trong khi gã vẫn thản nhiên.
Khán giả theo dõi cuộc tranh luận cũng chia thành hai phe, một phe thì xác nhận điều mà họ đã nghi ngờ từ đầu rằng Bình là một thằng thất học không hiểu sâu về quan hệ quốc tế, lịch sử, chính trị, kinh tế và ngoại giao, và rằng những thứ gã nói hết sức mờ mịt, chủ yếu là các lời dọa nạt. Phe còn lại thì thích thú với vẻ ngoài đẹp trai, phong thái tự tin của gã. Họ đăng các câu nói hài hước của gã, cắt ra nghe thì có vẻ rất thú vị nhưng đặt trong bối cảnh tổng thể thì chả có ý nghĩa gì cả.
Phe thứ hai chủ yếu thuộc về những người theo đảng Cộng hòa và một số đông những người tuy theo đảng Dân chủ nhưng mà lại là gái trẻ. Những người này đông đảo hơn và hoạt động tích cực hơn trên mạng xã hội, dẫn đến những người trung lập hoặc không quan tâm đến cuộc tranh luận có ấn tượng rằng Bình đã thắng.
Điều đó dẫn đến một hệ lụy khác. Bởi thông điệp của Bình rất rõ ràng và dễ hiểu, có thể gói gọn trong một câu duy nhất là nước Mỹ sẽ diệt vong, được gã lặp đi lặp lại đến cả chục lần, nên khán giả ghi nhớ câu nói ấy, trong khi thông điệp của hai chuyên gia là nước Mỹ chẳng sao hết thì lại quá buồn tẻ và nhàm chán, dẫn đến người ta quên béng hai chuyên gia nói gì, chỉ nhớ lại những câu nói của Bình được Betty White dịch lại một cách sắc bén.
Nhưng quan trọng hơn cả, đó là tỷ lệ xem cuộc tranh luận lại một lần nữa đạt mức cao nhất trên toàn bộ các kênh truyền hình Mỹ trong buổi tối hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro