Phần 225
2024-11-14 11:55:00
Ngày hôm sau, Lương Quân Hạo thế mà lại kết nối cho Bình vào gặp Bí thư thành ủy Thượng Hải Tôn Cảnh Nghi được thật. Người này quả nhiên không phải là dạng tầm thường.
Bình dẫn Kim Tuyết Hoa theo cùng làm phiên dịch viên.
Bí thư thành ủy Thượng Hải là Ủy viên Bộ chính trị, xếp hàng thứ tư trong thang bậc quyền lực của Trung Quốc, uy quyền rất lớn.
Tôn Cảnh Nghi năm nay năm mươi lăm tuổi, tương đối trẻ trung. Ông ta cao chừng một mét tám mươi ba, vóc dáng khỏe mạnh và nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như dao cạo.
Khi đứng trước mặt ông ta, Lương tiên sinh trở nên khúm núm và kính cẩn.
Bình không tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi đứng trước người đang cạnh tranh cho vị trí lãnh đạo tối cao của Trung Quốc.
– Bí thư Tôn, thật hân hạnh.
Tôn Cảnh Nghi chỉ tay vào ghế, nói:
– Mời ngồi.
Bình, Kim Tuyết Hoa và Tôn Cảnh Nghi chia nhau ngồi xuống.
Bình mở lời trước:
– Bí thư Tôn, tôi từ Việt Nam đến đây mang theo thông điệp về tình hữu nghị giữa hai nước. Hai nước chúng ta có chung thể chế chính trị, có mối liên hệ chặt chẽ và sâu sắc. Tôi được biết Bí thư Tôn đang thúc đẩy một kế hoạch không mấy tích cực với đất nước chúng tôi, không biết có cách nào có thể thay đổi được điều này không?
Tôn Cảnh Nghi cất tiếng nói. Giọng vang, khỏe và đầy khí thế của người đã quen lãnh đạo người khác:
– Anh Bình, tôi đã từ chối gặp các đặc phái viên của Việt Nam, anh có biết tại sao tôi đồng ý gặp anh không?
Bình đáp:
– Tôi thật không biết. Xin Bí thư Tôn chỉ giáo.
– Đó là vì tôi đã theo dõi thông tin mấy ngày vừa qua, biết được đoàn mỹ nữ Việt Nam sang thăm Trung Quốc. Trong đó có những người tôi rất ưa thích. Lương Quân Hạo nói rằng cậu muốn dâng những người con gái đó cho tôi.
Bình trừng mắt nhìn Lương Quân Hạo khi ấy đang cúi đầu xuống, ngắm nhìn bàn chân của mình như thể nó vừa mọc ra ngón mới.
Hóa ra đây là cách mà lão khốn kiếp này thuyết phục được Tôn Cảnh Nghi tiếp đón gã. Đúng là một thằng chó đẻ mất dạy.
Rủa thầm vậy thôi chứ vẻ mặt của Bình vẫn phải cố tỏ ra bình thản:
– Bí thư Tôn thiếu gì phụ nữ mà phải quan tâm đến những cô gái tầm thường của tôi làm gì.
– Tôi đã ngủ với không ít người đẹp, nhưng các cô gái ngoại quốc vẫn mang lại luồng gió mới. Thế này đi…
Tôn Cảnh Nghi nói điều gì đó, Kim Tuyết Hoa lúng túng không dịch nổi, mãi sau mới cất giọng nghẹn ngào:
– Tôi thích cô phiên dịch của cậu. Cậu để cô ta ở lại đây, ra ngoài đi chơi cùng Lương Quân Hạo trong vòng ba tiếng đồng hồ rồi quay lại đây, chúng ta tiếp tục bàn việc.
Bình sững sờ.
Lời đề nghị trơ trẽn như vậy mà cũng thốt ra được sao?
Đây không phải là lần đầu tiên trong đời Bình bị áp chế bởi một con đực mạnh hơn, nhưng lại là lần đầu tiên gã đứng trước áp lực phải dâng lên cho đối phương người phụ nữ của gã.
Kim Tuyết Hoa là của gã, ít nhất cho đến nay là vậy, nhưng nếu từ chối dâng hiến cô ta thì việc lớn hỏng mất.
Mồm miệng Bình đắng nghét.
Gã bỗng hiểu cảm giác của Trung “đĩ”, của Tuấn Phạm lúc trước. Hai người đàn ông đó bị Bình cướp mất vợ và người yêu, chẳng khác gì lúc này Tôn Cảnh Nghi muốn cướp người tình của Bình.
Tôn Cảnh Nghi nói tiếp, sắc mặt không đổi, tựa như đang bàn về một chủ đề cực kỳ nghiêm túc:
– Đừng lo, tôi chỉ muốn chơi bời với cô ta, chứ không định cướp trắng của cậu đâu. Cô ta là người Hoa, đúng không? Người Hoa mà lại phản bội tổ quốc, phản bội dòng máu Hoa Hạ thiêng liêng, cao quý của mình để làm việc cho ngoại bang, cúi đầu hầu hạ cho tên nam tử man di, thật không thể tha thứ được. Tôi sẽ thay mặt tổ tiên dạy dỗ cô ta tử tế.
Những lời nói ấy thật trịnh thượng, đúng là đã công khai sỉ nhục Bình và Kim Tuyết Hoa.
Lương Quân Hạo khuyên nhủ Bình:
– Ông chủ Bình có đến hàng mấy chục nhân tình, tiếc chi một người con gái? Người làm việc lớn không tị hiềm việc nhỏ. Nay ông chủ Bình dâng lên một cô gái mà cứu được cả một quốc gia, chẳng phải điều tốt ư?
Bình nghẹn lời, không tự chủ được, mắt liếc nhìn Kim Tuyết Hoa.
Cô run giọng nói:
– Anh cứ để em ở lại đây. Em không sao đâu.
Tôn Cảnh Nghi nói với vẻ sốt ruột:
– Thế nào? Tôi không có thời gian tiếp chuyện các người lâu hơn nữa đâu.
Ý Bình đã quyết. Gã cười đáp:
– Cô gái này rất hợp với tôi. Thật khó mà dâng lên được. Hôm nay đã làm phiền Bí thư Tôn, xin cáo từ.
Gã vòng tay ôm eo của Kim Tuyết Hoa, tình tứ đứng lên trước con mắt tức giận của Tôn Cảnh Nghi. Tôn Cảnh Nghi nhìn Lương Quân Hạo với vẻ căm ghét khiến họ Lương sợ mất mật.
Lúc ra khỏi văn phòng thành ủy, Lương Quân Hạo than:
– Cơ hội tốt đến thế mà còn bỏ lỡ, ông chủ Bình thật không phải là người làm việc lớn.
– Ông im mồm đi. Ông dám đẩy tôi vào tình thế mất mặt như vậy mà cũng được à? Lương Quân Hạo, nghe cho kỹ đây, nếu ông không tìm ra được cách khác giúp tôi thì đừng hòng lấy số tiền năm trăm triệu tệ. Tốt nhất là ông vào tù ngồi nốt phần đời còn lại đi.
Bình quát mắng Lương Quân Hạo một tràng rồi bắt taxi, đưa Kim Tuyết Hoa về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro