Phần 174
2024-11-14 11:55:00
Trụ sở của Mitsubishi Tenshi nằm ở tỉnh Kanagawa, từ khách sạn đi chừng một tiếng là đến.
Ban giám đốc của Tenshi hiện đang rất rảnh, công việc quan trọng nhất lúc này không gì khác ngoài việc tìm kiếm người sẵn sàng mua lại công ty để đảm bảo tương lai cho bản thân mình và hai nghìn nhân viên.
Lúc biết Tenshi có đến hơn hai nghìn lao động, Bình lập tức thấy ngán ngẩm.
Cái công ty sắp phá sản này hóa ra lại nuôi lắm người báo cô đến thế, chả trách chính phủ Nhật Bản sẵn sàng đem tặng cho bất kỳ ai muốn sở hữu nó, yêu cầu duy nhất là phải trả hết nợ và giữ lại đám nhân viên. Điều này khác gì việc ông Đức tặng miễn phí hai cô con gái không ma nào thèm nhòm ngó đến cho Bình?
Lúc Bình ngỏ ý muốn xem danh sách lao động để đánh giá chất lượng đội ngũ công ty, ban giám đốc sau khi họp kín một lúc đã đồng ý. Họ mang lên bốn mươi chồng hồ sơ, để kín mặt bàn, chồng nào cũng cao ngang mặt Bình làm gã suýt ngất.
Con mẹ cái bọn Nhật Bản này, thời đại nào rồi còn dùng giấy in? Sập tiệm là đáng lắm.
Bình không biết tiếng Nhật, phải nhờ Quỳnh Hương dịch hộ.
Trình độ tiếng Nhật của cô nàng thật là xuất sắc, bao nhiêu từ Kanji như giun như dế đều đọc được hết, đúng là nhân tài hiếm có.
Chả trách lúc nãy giám đốc công ty cứ khen cô giỏi tiếng Nhật. Bình không biết một chữ tiếng Nhật nào còn biết là cô nàng rất giỏi, căn cứ vào việc cô nói liến thoắng như máy khâu và các ông Nhật già bạc cả tóc cứ gật đầu lia lịa.
Người như thế, thật tiếc Bình lại chưa sở hữu được.
Bình yêu cầu Quỳnh Hương dịch từng hồ sơ cho gã nghe. Mỗi hồ sơ đọc lướt cũng mất một phút, sáu mươi hồ sơ là sáu mươi phút, ba tiếng mới đọc được một trăm tám mươi hồ sơ. Lúc đọc đến hồ sơ thứ một trăm tám mươi thì đã sáu giờ chiều, giám đốc công ty bước vào với thái độ cực kỳ áy náy, nói rằng công ty đã hết giờ làm việc, đề nghị các vị khách ra về.
Bình nhìn vào những chồng hồ sơ chất cao như núi trên bàn, nghĩ thầm cứ như thế này bao giờ mới xong được, liền đề nghị cho ở lại thêm hai tiếng. Sau một hồi nói chuyện, Quỳnh Hương truyền đạt lại rằng giám đốc không đồng ý với đề xuất này. Ông ta nói rằng sáng mai hãy quay trở lại lúc chín giờ.
Ông giám đốc mắt hí cứ đứng một bên nở nụ cười thân thiện làm Bình nghẹn lời.
Đúng là đúng thứ văn hóa quái dị, cho dù mất việc đến đít vẫn nhất định không chịu thay đổi nguyên tắc. Hơn nữa, còn phải giữ thái độ hòa nhã lịch sự, cứ như thể thái độ ấy sẽ khiến cho Bình bớt cảm thấy khó chịu hơn.
Bình đành ra về, trong bụng lôi tổ tông mười tám đời của cha giám đốc ra chửi.
Ông Thắng đưa hai ba người về khách sạn rồi không chịu ở lại mà cũng về luôn. Lam và Quỳnh Hương kéo nhau đi ăn lẻ, Bình ôm bụng đói về khách sạn, bật nước sôi nấu mì ăn.
Hai người phụ nữ này rõ ràng không coi gã ra phân lượng nào. Điều đó đã làm suy giảm nghiêm trọng lòng tự tin của Bình. Gã tự hỏi phải chăng dân công an có nghiệp vụ nào đó khiến phụ nữ trở nên đứng đắn, đoan trang hơn các nghề nghiệp khác.
Trong bụng nghĩ vẩn vơ, Bình nhắn tin cho ông Thành hỏi:
“Tại sao lại để Quỳnh Hương đóng vai người yêu cháu?”
Ông Thành nhắn tin trả lời:
“Điều đó phục vụ cho giai đoạn hai của chiến dịch.”
“Nói rõ đi xem nào”.
“Những khách hàng nước ngoài mua thành công các công ty con của Mitsubishi sẽ được xem là thượng khách của Nhật Bản và được đích thân Thiên Hoàng đón tiếp trong Hoàng cung. Trong buổi lễ này chỉ các thượng khách được mời, ngay cả thư ký, phiên dịch cũng không được vào. Phiên dịch do Hoàng gia chỉ định.”
“Vậy thì sao?”
“Nhưng nếu người khách đó có vợ hoặc người yêu thì sẽ có thể được dẫn vào cùng.”
“Thì sao?”
“Trong Hoàng cung có một vật mà chúng ta muốn. Nhiệm vụ của cậu và Quỳnh Hương là lấy nó về cho chúng tôi”.
Bình sửng sốt, bàn tay bấm màn hình điện thoại đã hơi run run:
“Vật gì vậy?”
“Cậu chưa cần biết vội.”
“Đây không phải là chuyện đùa đâu.”
“Tôi biết.”
“Biết mà vẫn làm?”
“Tôi được chỉ đạo.”
“Ai đã chỉ đạo cho chú?”
Ông Thành không nhắn tin trả lời.
Không cần tin nhắn ấy, Bình cũng biết người ra lệnh thực hiện vụ này là ai.
Còn ai ngoài ông ta? Người quyền lực nhất trong số các nhân vật quyền lực.
Bình bắt đầu hiểu rõ hơn về Vũ Thế Kỷ, tham vọng của con người này lớn lao vô cùng, không chỉ giới hạn trong biên giới lãnh thổ.
Gã nhắn thêm một tin nữa cho Lê Văn Thành:
“Quỳnh Hương không đảm nhận được nhiệm vụ này. Cô ta từ chối nói chuyện với cháu và ngủ phòng riêng. Hy vọng sau khi nhiệm vụ thất bại chú sẽ có cách giải thích với sếp.”
Sau tin nhắn ấy, Bình tắt điện thoại, chốt cửa phòng đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết bà Thảo hắn mới lại trải qua nguyên một ngày không hề có hơi gái chút nào.
Khi bóng tối phủ lên đôi mắt nặng trĩu, Bình có cảm giác kỳ lạ rằng mọi thành công rực rỡ cho đến nay đều đã là câu chuyện của quá khứ, từ giờ gã sẽ phải làm lại từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro