Phần 161
2024-12-01 11:55:00
Bình địt cả hai mẹ con đến khi hai người mệt nhoài.
Cả hai đều đạt cực khoái nhiều lần, tuy đã kiệt sức rồi mà vẫn chưa muốn dừng lại.
Bình tự nhủ cứ kéo dài thế này mãi thì đến đêm mất, trong khi gã còn quá nhiều việc phải làm.
Bình rút chim ra khỏi bướm của Hoàng Ái Khanh, cô bị hẫng, theo bản năng vội bám theo, ý muốn giật lại con chim để nhét vào trong lồn mình.
Gã cười nói:
– Em yêu à, chúng ta không thể làm tình suốt cả ngày được. Ông Kỷ bảo anh cần phải thâu tóm Thiên Hạ, nhưng anh không biết làm thế nào.
Bà Trang có sức tự chủ tốt hơn con gái, khi ấy liền ngồi dậy, bảo:
– Anh Khánh muốn sa thải anh khỏi vị trí Tổng giám đốc.
Bình ngạc nhiên, hỏi:
– Nhanh vậy đã muốn sa thải anh rồi? Vậy anh nên làm thế nào?
– Tập đoàn đã phát hành khoảng 1, 4 tỷ cổ phiếu, với mức giá hiện tại, quy mô vốn hóa vào khoảng mười tỷ đô la. Trong số 1, 4 tỷ cổ phiếu đó, anh Khánh đang giữ năm trăm tám mươi tám triệu cổ phiếu, tương đương khoảng 40%. Phần còn lại do các thành viên khác trong gia đình và cổ đông bên ngoài nắm giữ. Em và Khanh hợp lại cũng chưa đủ, cần thêm em gái của Khánh là Lâm Thùy Dương gộp vào nữa. Nếu có bốn người, thì chúng ta sẽ đạt tỷ lệ 51%, trở thành cổ đông lớn nhất có toàn quyền quyết định các việc trọng đại của tập đoàn. Bốn người chúng ta cũng đủ sức bỏ phiếu bầu chọn chủ tịch và Tổng giám đốc mà anh Khánh không thể làm gì được…
– Làm thế nào để thuyết phục Lâm Thùy Dương giúp anh bây giờ?
– Dương là người rất yêu nước, luôn đặt quyền lợi quốc gia lên trên quyền lợi cá nhân, nếu chúng ta thuyết phục được Dương rằng đây là điều có lợi cho đất nước thì tất Dương sẽ nghe lời.
Bà Trang liền gọi cô em chồng đến, bảo có việc gấp cần bàn.
Lâm Thùy Dương là người nhanh nhẹn, chỉ một tiếng sau đã xuất hiện ở nhà bà Trang. Trong một tiếng ấy, Bình cùng hai mẹ con bà Trang đã kịp làm thêm một trận long trời lở đít nữa.
Lâm Thùy Dương bước vào, thấy Bình cũng có mặt ở đó, không khỏi ngạc nhiên.
Bà Trang đã mặc quần áo, lấy lại vẻ điềm tĩnh, chậm rãi giải thích cho Dương nghe mọi việc.
Bà Dương nhìn Khanh là người mà bà cực kỳ tin tưởng, hỏi:
– Có thật không?
Khanh gật đầu, đáp:
– Tất cả đều là sự thật.
Bà Dương nhìn Bình, nói:
– Trước đây tôi đã từng gặp anh Kỷ, anh Kỷ cũng bóng gió về việc sẽ đến lúc phải sử dụng Thiên Hà cho mục đích lớn lao hơn việc kiếm tiền, bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
Bình đáp:
– Bác giúp cháu cũng là giúp cho đất nước.
– Chỉ có điều từ nãy đến giờ chị Trang và cháu Khanh toàn gọi Bình là anh, trong khi Bình còn rất ít tuổi, không hiểu điều đó nghĩa là thế nào?
Khanh thấy bà Dương đã phát hiện ra bí mật, xấu hổ quá, cúi gằm mặt xuống, nhưng bà Trang cứ thản nhiên như không. Bà nói:
– Anh Bình là niềm hy vọng của đất nước, chúng tôi đã quyết định giao trọn tấm thân lẫn trái tim của mình cho anh sử dụng.
Bà Dương trợn mắt lên, hỏi:
– Điều đó nghĩa là gì?
– Mẹ con tôi đã ngủ với anh Bình rồi. Chúng tôi tự hào được là nhân tình của anh Bình, được đóng góp cho sự nghiệp xây dựng tổ quốc vĩ đại.
Bà Dương thẫn thờ nói:
– Thật không thể tin được. Các người lại dám làm chuyện đó.
Bà chăm chú nhìn Bình. Trước đây bà thấy thằng bé này cũng xinh trai nhưng không có điểm gì đặc biệt. Khi biết nó được giao nhiệm vụ cứu quốc, tự nhiên bà thấy nó trở nên hấp dẫn khó tả.
Bà vén tóc lên, mặt hơi đỏ.
Cả cuộc đời bà đều khao khát làm được việc gì đó thật quan trọng. Tiền với bà cũng chỉ là giấy thôi, đóng góp cho đất nước mới là điều bà mong muốn.
Người khác nhìn thấy bà phản ứng như vậy cũng chỉ tặc lưỡi bỏ qua, nhưng Bình thì không.
Gã được tạo hóa quy định là một con thú săn gái, gã đánh hơi cảm giác của phụ nữ cực tốt. Đàn bà mà chỉ biểu lộ một tẹo cảm xúc thân thiết bé bằng cái móng tay thôi gã cũng có thể nhân cơ hội ấy mà tìm cách phát triển nó lên thành cơ hội để chinh phục họ, ngủ với họ và khống chế họ vĩnh viễn.
Bà Dương nào có đẹp gì cho cam? Nhưng Bình nghiệm ra rằng sự kết nối về mặt cơ thể luôn có lợi hơn là chỉ kết nối về mặt cảm xúc, vậy nên gã sẵn sàng chịu thiệt một chút.
Bình đến trước mặt bà Dương, quỳ xuống, nói thầm vào tai bà:
– Nếu Dương không chê thì hãy giúp Bình việc này. Bình hứa sẽ quản lý Thiên Hạ thật tốt, cống hiến sức lực mình cho đất nước, cho dân tộc.
Gã chỉ nói mồm như vậy để tán bà thôi. Bà Dương không biết điều đó, cứ tưởng gã nói thật. Bà xấu hổ đáp lại một cách khẽ khàng:
– Dương muốn.
Bình áp mặt lại gần mặt bà, hôn lên môi bà. Bà Dương nhắm nghiền mắt, không hề chống cự.
Thôi, thế là xong rồi. Chỉ vài phút sau bà Dương đã nhận ra rằng mình chẳng còn gì mặc trên người, quần áo đến cả quần lót cũng đều biến đi đâu mất.
Lúc nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của Bình, bà Dương xúc động suýt ngất.
Xem ra được cống hiến cho tổ quốc cũng là điều rất tuyệt vời và sung sướng chứ chẳng phải chỉ toàn sự hy sinh và đau khổ mà thôi.
Cơ thể nam nhi kia mà ôm lấy mình, con chim kia mà nhét vào bướm mình thì còn gì hạnh phúc hơn?
Bà Dương nằm im, để Bình tùy ý xoay vần.
Giường ngủ của bà Trang lúc này chỗ nào cũng ướt, nước nhờn của bà Dương lại chảy ra làm ướt thêm những chỗ vốn đã ướt sũng.
Chiếc giường chẳng khác gì cái đầm lầy, trong khi Bình như con trâu cày ruộng. Gã cứ địt bà Dương hùng hục khiến bà la oai oái.
Bà tự nhủ nếu đây là đóng góp cho tổ quốc thì bà sẵn sàng đóng góp đến sáng mai, thậm chí tuần sau cũng được.
Bà hơi bực mình và khó chịu khi thấy chị dâu và cháu ruột cũng cởi quần áo, leo lên giường để đóng góp cùng bà. Bà muốn được cống hiến một mình. Bà muốn được hy sinh thân mình cho đến những giọt nước sướng cuối cùng, nhưng sau đó bà lại tặc lưỡi, tự an ủi rằng trách nhiệm này cần phải được san sẻ cho những người khác nữa.
Ba người phụ nữ một nhà cứ thể phục vụ Bình một cách đầy tự hào.
Bình thể hiện bản lĩnh nam nhi, trong vòng mười lăm phút lần lượt xuất tinh vào lồn cả ba nàng như một hình thức ban thưởng.
Gã đúng là thiên tài tình dục độc nhất vô nhị, muốn kìm giữ tinh dịch trong người bao lâu cũng được mà muốn xuất tinh mấy lần trong thời gian ngắn cũng được. Trần đời không còn người thứ hai sở hữu các năng lực đặc dị như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro