Phần 145
2024-11-14 11:55:00
Hai ngày sau, bà Ánh mời gia đình cô Lương Bích Hòa đến một nhà hàng cao cấp nằm trong một khách sạn sang trọng dự tiệc.
Bà Ánh là hiệu trưởng, lại là đàn chị hơn cô Hòa đến hơn hai mươi tuổi, cô Hòa không dám cãi lời. Hôm đó cô trang điểm đẹp, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt cùng chồng con đến nhà hàng.
Nhà bà Ánh có mặt đông đủ. Hai nhà nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đang nói chuyện, bà Ánh nhờ cô Hòa chạy lên tầng bảy của khách sạn, vào phòng 7007 để lấy hộ bà chiếc túi xách.
Cô Hòa không hiểu tại sao bà Ánh lại nhờ mình mà không nhờ chồng bà, nhưng nể chị hiệu trưởng, cũng vâng lời làm theo.
Cô lên tầng bảy, tìm được phòng 7007, dùng chìa khóa mà bà Ánh đưa cho để mở cửa vào trong phòng.
Vừa mới bước chân vào, còn chưa kịp bật điện, cánh cửa đã đóng sập lại sau lưng cô. Một người đàn ông to cao vật cô ngã xuống sàn nhà. Cô hoảng sợ kêu ầm lên, nhưng tiếng kêu bị các bức tường chặn lại, không ai nghe thấy.
Cô quẫy ra, định chạy đến cửa sổ, nhưng gã đã chồm đến, một lần nữa đè nghiến cô xuống sàn nhà, bàn tay nhanh nhẹn lột chiếc váy hồng của cô ra khỏi người.
Phòng tối quá, chẳng nhìn thấy gì, mà gã lột chiếc áo dễ như thể mắt của gã nhìn được trong bóng tối.
Cô Hòa khóc nức lên:
– Tha cho tôi. Anh Minh ơi, cứu em với. Bố ơi, cứu con với.
Minh là tên chồng của cô, lúc này đang nói chuyện vui vẻ với chồng bà Ánh dưới nhà hàng, không hề hay biết vợ mình bị kẻ xấu cưỡng hiếp.
Gã đàn ông gằn giọng:
– Em nằm yên, anh địt em rồi sẽ thả em ra.
Cô Hòa nhận ra tiếng nói của gã, kinh hãi kêu lên:
– Bình? Bình phải không em? Sao em nỡ làm thế với cô? Mau thả cô ra đi em.
Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Phạm Tất Bình. Bàn tay của gã không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục lột áo nịt ngực và quần lót của cô vứt sang cùng chỗ với chiếc váy. Người cô lúc này đã hoàn toàn trần truồng. Trong bóng tối tuy không nhìn được rõ, nhưng Bình có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cô mà ngay cả các giọt mồ hôi đầm đìa cũng không át đi được.
Hương thơm cơ thể cô nồng nàn như hoa lan khiến Bình ngây ngất.
Gã ôm siết lấy cơ thể cô khiến cô không sao cựa quậy được, miệng thì nói vào tai cô:
– Hòa ơi, anh đã mơ về cái thời khắc này từ năm lớp sáu. Em không biết em đã gây ấn tượng cho anh như thế nào đâu. Anh vẫn còn nhớ như in cái ngày em bước vào trong lớp. Cả đời anh chưa từng thấy điều gì kỳ diệu hơn thế. Em mặc áo sơ mi trắng với một chiếc quần vải màu đen, mái tóc của em rủ xuống ngang vai chẳng khác gì tiên nữ. Chim anh đã xuất tinh vào đúng cái thời khắc anh nhìn thấy em, và đó là lần duy nhất trong đời anh xuất tinh chỉ vì một cái nhìn. Bao năm qua anh đều nghĩ đến em. Anh sẵn sàng mất tất cả chỉ để có được em mà thôi.
Cô Hòa than khóc:
– Bình, dừng lại đi. Em mà không dừng lại tôi sẽ tố cáo với công an và em sẽ phải ngồi tù cả đời.
Bình cười nhạt:
– Em định làm thế thật ư? Hãy nghĩ kỹ đi. Đúng là em có thể tố cáo anh tội hiếp dâm nhưng nếu em không làm thế thì anh cam đoan sẽ khiến cho gia đình em trở nên hạnh phúc. Dạo gần đây chồng em vẫn lo lắng về công việc kinh doanh không thuận lợi đúng không? Anh ta đang nợ người ta năm tỷ đồng, ngày nào chủ nợ cũng gọi điện đòi tiền, đòi chồng em không được còn gọi cả vào máy của em nữa. Thậm chí lũ khốn nạn ấy còn chặn đường đi học của con em để bêu rếu bố nó.
Cô Hòa hốt hoảng hỏi:
– Sao em lại biết những chuyện đó?
– Anh biết vì anh là một con người cực kỳ quyền lực và có đủ mối quan hệ để biết mọi thứ trên đời. Vì chuyện này mà đã mấy tuần nay gia đình em căng thẳng. Anh có thể giúp chồng em bằng cách để Thiên Phát ký hợp đồng ứng tiền trước cho công ty của chồng em, không cần quan tâm đến hiệu quả kinh doanh. Anh cũng có thể để chồng em đóng một vai nhỏ trong dự án phim lớn sắp tới của bọn anh là Thủy Triều Đỏ. Đó chẳng phải là mơ ước của chồng em ư? Anh ta đã tìm cách vận động bọn anh để được đóng vai đó.
Cô Hòa động lòng.
Quả thật Minh rất tâm huyết với dự án bộ phim Thủy Triều Đỏ bởi trong đó có một vai cực kỳ hợp với anh ta. Anh ta đau đáu với nó đến nỗi trong mơ cũng nhắc đến tên bộ phim.
Sự khao khát của chồng cuối cùng đã lây sang cô, khiến cô cũng quan tâm dự án này chẳng kém gì chồng. Hai người yêu nhau như tình nhân, chuyện của người này cũng là chuyện của người kia, cô mong chồng nhận được dự án này, tin chắc nó sẽ giúp tên tuổi của anh ta rực sáng.
Bình lại nói tiếp:
– Thằng bé nhà em bị dị tật van tim, cách chữa trị duy nhất là phẫu thuật điều chỉnh van tim nhưng đây là một ca khó bởi vị trí dị tật quá gần tim, nơi tập trung nhiều động mạch quan trọng, bác sĩ ít người dám làm. Em đã cố công tìm bác sĩ giỏi trong suốt một năm mà chưa tìm được. Anh quen biết một bác sĩ cực giỏi, tên là Trần Hồng Đức, có thể xử lý được ca này. Em đồng ý thì anh giới thiệu bác sĩ Đức cho em, đảm bảo sẽ chữa trị cho con em bình thường như những đứa trẻ khác.
Những lời nói của Bình khiến cô Hòa bối rối đến cực điểm.
Cô thương con, mỗi lần thấy con khó thở đến nỗi tím tái cả người đều khóc ròng mà không biết làm thế nào để giúp con dễ chịu hơn.
Bệnh của con cô ngày càng diễn biến nặng. Không hành động sớm có lẽ nó sẽ chết trong khi ngủ cũng nên.
Nếu Bình thực sự có thể tìm người cứu chữa cho thằng bé thì công đức ấy thật lớn lao vô lượng. Có lẽ… có lẽ cô có thể hy sinh vì con. Chỉ là một chút danh dự thôi mà, có đáng gì so với mạng sống của thằng bé? Cô yêu con hơn cả chính bản thân mình, vì nó cô sẵn sàng làm tất cả, chịu đựng tất cả.
Cô Hòa đã động lòng lắm rồi, Bình liền tung ra đòn dứt điểm mang tính quyết định.
– Gia đình em rất muốn chuyển nhà đến khu đô thị Thiên Hạ Rừng Vàng nhưng suất mua đã hết. Hiện tại vẫn còn một căn ở khu trung tâm đang rao bán, tiếc là giá cao quá, vợ chồng em không có tiền trả. Anh sẽ tặng căn nhà đó cho vợ chồng em không lấy tiền.
Cô Hòa thốt lên:
– Cậu nói dối.
– Chủ tịch Thiên Phát mà lại nói dối tình yêu đầu đời ư? Không đời nào.
Nghe đến đây, người cô Hòa cuối cùng cũng nhũn ra. Cánh tay đang gồng lên tự nhiên mềm đi, hai chân đang co quắp cũng xìu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro