Tiểu Quỳnh

Phần 28

2024-08-03 10:30:09

Phần 28
Thứ 3… trời đầy mây đen.

“Đâu rồi nhỉ… mới đây mà… chán thật… để đâu rồi… WTF” – tôi tru tréo trong miệng và lom khom tìm cái thẻ giữ xe. Bỗng từ sau lưng có tiếng gọi.

– Ê… Đang tìm cái này à? – Tiểu Quỳnh ve vẩy cái tấm thẻ xe của tôi.

– Ôi may quá… tưởng mất rồi chứ… – tôi quay lại, hớn hở chìa tay ra nhận lấy tấm thẻ.

– Có quên gì nữa không? – Tiểu Quỳnh nói tỉnh khô, khuôn mặt nàng lạnh tanh không chút cảm xúc. Tôi ngạc nhiên, ú ớ nói.

– Quên… quên gì nữa?

– Quên chưa cảm ơn tui? – Tiểu Quỳnh nhún vai. Tôi bắt đầu hoang mang – “Hôm nay nàng ăn trúng gì à? Sao tự dưng khó vậy?”

– À… cảm ơn Tiểu Quỳnh – Tôi cố gượng cười.

– Tui không phải chị Tiểu Quỳnh – nàng lạnh lùng.

– Ơ… – tôi chỉ thốt lên mỗi một từ vô nghĩa – “không phải Tiểu Quỳnh… vậy nàng là ai… Trúc Quỳnh à?”

– Nghĩ ra chưa? – Cô nàng nhíu mày hỏi.

– Trúc Quỳnh. – Tôi lí nhí nói.

– Trời… bộ vi xử lý của ông chậm thế à… tui chứ ai – Trúc Quỳnh khẽ cười.

– Ủa… Minh nhớ thứ 5, Trúc Quỳnh mới đi học mà? – Tôi thắc mắc.

– Vậy tui thích học hôm nay không được à? – Nàng nheo mắt hỏi.

– Ừ… ừ… tất nhiên là được… chỉ vì thấy lạ thôi – tôi cà lâm.

– Đang mong gặp chị Tiểu Quỳnh của tui chứ gì? – Trúc Quỳnh nhíu mày.

– Hì… Hì… – tôi gãi đầu, cười giả lả để khỏi phải trả lời.

– Hôm nay chị Tiểu Quỳnh có việc bận nên không đi, thất vọng lắm phải không?

– Đâu có… làm gì mà thất vọng, Trúc Quỳnh nói nghe nghiêm trọng quá – tôi lắc đầu.

– Vậy ông không muốn gặp chị Tiểu Quỳnh chứ gì? – Nàng vẫn không buông tha.

– Tất nhiên là muốn… – tôi cười khổ.

– Ông thích chị tui phải không?

– Ơ… sao hôm nay hỏi mấy câu lạ lùng vậy? – Tôi đâm hoảng.

– Này… câu hỏi của tui… ông vẫn chưa trả lời.

– Tui… – tôi cứng họng, lòng rủa thầm Trúc Quỳnh tơi tả vì hỏi một câu khó như vậy.

– Ông thấy tui và chị Tiểu Quỳnh ai đẹp hơn?

– Hai người giống nhau như đúc, làm sao tui biết ai đẹp hơn? – Tôi gãi đầu.

– Minh không biết cảm nhận à? – Trúc Quỳnh bỗng dịu dàng nói.

– Cảm nhận… – tôi đang phân vân nên cảm nhận hai chị em nhà này thế nào thì Trúc Quỳnh khúc khích cười.

– Hi… hi…

– Ơ… sao lại cười? – Tôi đâm ngu.

– Minh ơi là Minh… nãy giờ Quỳnh giỡn đó. – Nàng che miệng cười.

– Giỡn chuyện gì? – Tôi tròn mắt nhìn cô nàng.

– Tiểu Quỳnh nè… Minh bị lừa rồi.

– Hả… – tôi há hốc mồm, hóa ra từ nãy đến giờ tôi bị cô nàng lém lỉnh này cho vào bẫy.

– Hi… mắc lừa rồi nhé.

– Quỳnh đóng giả em gái giống thật đấy. – Tôi tặc lưỡi.

– Hi… chị em ở với nhau từ bé mà… chuyện này đâu có khó, nhiều lần Quỳnh cũng đóng giả Trúc Quỳnh để lừa bố mẹ đấy, vui lắm. – Nàng cười.

– Vậy hóa ra Minh là nạn nhân mới của Quỳnh à? – Tôi khẽ cười.

– Hôm nay là cá tháng 4 mà, phải tranh thủ lừa mọi người chứ.

– Ủa tháng 4 rồi sao? – Tôi hỏi một câu ngu ngơ.

– Minh thật là… Hi… nói cho bạn biết nhé… bạn là con cá đầu tiên tớ câu được hôm nay đấy – nàng hấp hàm tự đắc.

– Diễm phúc… diễm phúc… – tôi gật gù. Đúng lúc ấy một tiếng sấm vang rền.

– Ôi… – nàng giật mình.

– Chắc sắp mưa rồi… mau vào lớp thôi – tôi giục.

Hai chúng tôi cùng đi ngang qua sân bóng. Tôi vừa đi vừa cảm thấy vui sướng trong lòng khi nhớ lại câu hỏi vừa rồi của nàng – “ông thích chị tui phải không?”, Nếu tôi nói có thì sẽ thế nào nhỉ?

– Cười gì đó? – Nàng nheo mắt hỏi.

– À… không… có cười gì đâu.

– Hứ… bắt quả tang mà còn chối nữa – nàng xụ mặt. Đúng lúc này thì tôi có điện thoại, là của thằng Nhân.

– Alo.

– Bây giờ… mày… có thể đến bệnh viện 115 được không? – Giọng Nhân gấp gáp.

– Đến bệnh viện chi… À… định troll anh phải không? – Tôi mỉm cười khi nghĩ đến hôm nay là ngày cá tháng 4.

– Troll cái đầu mày… Quỳnh Chi có chuyện rồi… được đưa vào đây cấp cứu nè – Nó quát lớn.

– Hả… – tôi sững lại, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng.

– Mau đến ngay bệnh viện đi.

– … – tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

– Có nghe tao nói không hả? – Nó thở gấp.

– Ừ… ừ… tao đi ngay. – Tôi tắt máy, vội vàng chạy về bãi giữ xe.

– Minh ơi có chuyện gì vậy? – Tiểu Quỳnh gọi theo.

– … – tôi không còn thời gian để trả lời nàng.

Đầu tôi nóng như lửa đốt. Tay chân run rẩy, lại 1 lần nữa không thể tìm thấy cái tấm thẻ giữ xe… quá vội, tôi rồ ga phóng thẳng khỏi bãi giữ xe, mặc cho người giữ xe luống cuống rượt theo, la oai oái như bắt cướp. “Quỳnh Chi ơi… em đừng có chuyện gì nhé”.

Tôi chạy thục mạng đến bệnh viện. Ngay trước phòng cấp cứu, Huyền tựa vai Nhân thút thít khóc, Nhân vỗ vỗ vai an ủi. Tôi mặt tái mét vừa thở hổn hển vừa cố sức hỏi thằng Nhân.

– Quỳnh Chi sao rồi?

– Đang cấp cứu – nó nhìn tôi bằng ánh mắt bất an sau đó lay lay vai Huyền – Quỳnh Chi sẽ không sao đâu… em đừng khóc mà.

– Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Quỳnh Chi lại xảy ra chuyện? – Tôi rối rít hỏi.

Huyền chợt nín, bất ngờ cả hai người họ cùng hướng ánh mắt về phía tôi, Nhân rút từ trong túi áo ra một tấm ảnh đưa cho tôi, bức ảnh chụp tôi và Quỳnh Chi trong một dịp đi chơi, điều lạ là tấm ảnh dính máu, trong khoảnh khắc tôi hiểu ra chuyện này có liên quan đến mình.

– Chuyện này là sao? – Tôi hoang mang.

– Quỳnh Chi cắt cổ tay tự vẫn… – giọng Nhân run run, tôi nghe tim mình thắt lại.

– Mấy bữa nay nó lạ lắm… cứ buồn buồn sao ấy… hỏi gì cũng không nói… Hôm nay qua nhà nó chơi… định… định… thì… – Huyền nghẹn ngào, nước mắt dàn giụa. Nhân ôm lấy Huyền, hướng ánh mắt lo lắng sang tôi.

– Khi tao và Huyền vào phòng thì Quỳnh Chi đang nằm trên sàn, tay cầm tấm ảnh này.

– … – tôi không nói được tiếng nào khi nghe xong câu chuyện, đứng dậy đi về phía cửa phòng cấp cứu, trên chiếc cửa kính mờ, là tấm bảng “không phận sự miễn vào”, tôi gục đầu vào tường rồi từ từ ngồi xuống cái ghế chờ.

Trời đổ mưa… mưa càng lúc càng lớn, trên tay tôi là tấm ảnh có nụ cười xinh xắn của Quỳnh Chi, ánh mắt em nhìn thẳng vào tôi, tôi không dám nhìn vào bức ảnh ấy nữa, đưa tay lên vò đầu, một cảm giác tội lỗi xâm lấn trong tôi và tự nhiên… có giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh.

“Sao em lại dại dột như vậy? Có phải là vì anh? Nếu em có mệnh hệ nào… cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho mình…”. Tôi cầu nguyện cho nàng, ngoài trời mưa như lòng tôi đang khóc – “ông trời ơi… xin đừng mang nàng đi”.

Từ trong phòng, một vị bác sĩ bước ra, ông tháo khẩu trang, cất giọng gọi.

– Ai là người nhà của bệnh nhân Phạm Thị Quỳnh Chi?

– Dạ là chúng tôi – Nhân đứng dậy. Tôi cũng bước lại gần.

– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, may là cầm máu kịp. Anh chị đợi ở đây, lát nữa y tá sẽ đưa bệnh nhân ra.

– Cảm ơn bác sĩ. – Huyền cảm động nói, mắt vẫn ướt đẫm.

– Coi nào, không sao rồi… – Bác sĩ nở một nụ cười hiền từ – Quan trọng là phải giúp bệnh nhân lấy lại tinh thần và tình yêu cuộc sống.

– Vâng… cảm ơn bác sĩ rất nhiều – tôi gật đầu.

Đợi một lúc thì y tá đưa Quỳnh Chi ra, chúng tôi đi bênh cạnh, nàng vẫn đang hôn mê, nhưng tôi thấy lạ là trên mặt Quỳnh Chi có một vết bầm, tôi nhìn sang Nhân, chưa kịp hỏi thì nó đã rùn cổ lắc đầu – “đừng hỏi tao… tao cũng không biết gì đâu”. Bên ngoài hành lang, mưa đã dần tạnh, chỉ còn lất phất những hạt mưa bay. Chiếc xe đẩy đưa Quỳnh Chi vào một căn phòng có khoảng 8 chiếc giường con, tôi đưa tay bế Quỳnh Chi đặt lên giường, cô y tá chỉnh lại bịch dịch truyền rồi dặn khi nào hết thì gọi cô vào thay. Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, Nhân và Huyền ngồi bên kia. Mấy người trong phòng hướng ánh mắt tò mò sang nhìn chúng tôi, một người phụ nữ mập mạp quay sang hỏi thăm.

– Em gái bị làm sao vậy?

– Bạn cháu… bị… – tôi lúng túng.

– Bạn cháu bị ngất ạ, nhưng bây giờ không sao rồi – Huyền nhanh trí trả lời.

– Tội nghiệp – Chị tặc lưỡi, rồi ve vẩy quạt cho một ông cụ đang nhím nghiền mắt.

– Anh đi mua giúp em, khăn lạnh và mấy chai nước lọc nhé – Huyền dặn Nhân.

– Để mình đi mua cho, hai người ở đây với Quỳnh Chi. – Tôi đứng dậy, khẽ nhìn Quỳnh Chi rồi lặng lẽ ra ngoài.

Vừa đi tôi vừa nghĩ ngợi về những chuyện vừa qua, đầu tiên là tôi tình cờ bắt gặp nàng và bồ cũ đang ôm nhau, đó là lý do vì sao tôi cự tuyệt nàng, rồi hôm nay Quỳnh Chi hành động dại dột… tất cả những chuyện này dường như đang thiếu điều gì đó nối kết chúng lại. Lý do nào khiến nàng làm điều ngu ngốc ấy, vì tôi sao? Nếu thật vậy, kẻ phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện chính là tôi. Tôi miên man nghĩ ngợi mà không rõ mình đi đâu, đến khi gần ra khỏi bệnh viên, mới giật mình – “mua mấy thứ kia ở đâu đây?”. Tôi lúng túng quay sang hỏi một cô y tá, rồi đi về phía căn tin. Ngoài mua những thứ Huyền dặn, tôi mua thêm hai lốc sữa không đường.

Khi quay trở lại phòng, Huyền đang nói nhỏ với Nhân gì đó.

– Có nên gọi điện báo cho…

– Anh hiểu ý của em, nhưng không nên, dù sao Quỳnh Chi cũng không sao rồi… Bây giờ quan trọng là giúp bạn ấy lấy lại tinh thần.

– Huyền này… – tôi nói nhỏ.

– Um…

– Sau khi xuất viện, Huyền đưa Quỳnh Chi về ở cùng nhé.

– Tất nhiên rồi… – Huyền khẽ cười.

Tôi lấy chiếc khăn ướt lau mặt cho Quỳnh Chi, nhưng động tác vụng về, Huyền tủm tỉm cười rồi làm giúp tôi. Nhân khẽ nói.

– Anh và Minh ra ngoài một lát, em ở đây nhé.

– Hai người cứ đi đi – Huyền gật đầu.

Tôi theo Nhân ra ngoài, tôi đoán nó định nói gì đó. Chúng tôi ngồi trên ghế hướng ra ngoài đường, không gian bên ngoài mát mẻ và thoáng đãng hơn, những vũng nước lấp lánh dưới ánh đèn.

– Mày định thế nào? – Nhân cất tiếng, tôi hiểu nó định nói gì. Nhưng tâm trạng tôi đang rối bời, cũng chẳng thể tỉnh táo để suy xét kỹ càng mọi việc.

– Cũng chưa biết… nhưng tao cũng có một phần lỗi trong chuyện này.

– Khi thấy tấm ảnh trong tay em ấy là tao cũng đoán ra rồi. Quỳnh Chi còn yêu mày lắm – Nhân chậm rãi.

– Theo mày tao nên thế nào?

– Tao nghĩ mày nên quay lại với Quỳnh Chi. – Nhân nói rồi quay sang nhìn tôi.

– … – tôi yên lặng.

– Tao biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng mày cũng thấy những gì vừa xảy ra đấy. May mà hôm nay tao và Huyền đến kịp nếu không thì…

– Được rồi, tao hiểu ý mày mà – tôi ngắt lời nó.

– Trước mắt, mày hãy ở bên cạnh Quỳnh Chi một thời gian, khi nào em ấy… uhm… bình tĩnh lại sau đó…

– Sau đó thì sao? – Tôi ngắt lời nó.

– … – Nhân nhìn tôi mấy giây.

– Tao sẽ ở bên Quỳnh Chi. – Tôi khẽ cười nhìn Nhân trấn an.

Đã hơn 8h tối… bệnh viện vắng người, trên băng ghế chỉ có tôi và Nhân.

– Mày đưa Huyền về nhà trước đi, ở đây đã có tao rồi. – Tôi nói.

– Vậy có gì thì gọi tao nhé.

– Ừ… tao nghĩ không sao đâu.

– Sáng mai bọn tao sẽ qua sớm.

– Ừm…

Nhân và Huyền đi rồi, tôi ngồi bên giường nhìn Quỳnh Chi, nàng ngủ thật ngon lành, có lẽ trong giấc mơ, nàng đang sống trên một thiên đường đầy tình yêu, một thiên đường không có nước mắt. Tôi đưa tay khẽ chạm vào má Quỳnh Chi và dừng lại trên vết bầm… “sao em lại ngốc thế? Vì anh sao… anh có đáng để em hủy hoại mình thế này không?”. Bên cạnh giường chiếc cổ tay của Quỳnh Chi được băng lại, tôi nhẹ nhàng nâng lên đặt nó vào trong chăn.

11h… bịch dịch truyền hết, tôi ra ngoài gọi y tá vào thay bịch khác. Khi đã xong đâu đó, tôi tựa lưng vào thành giường định chợp mắt một lát thì bỗng Quỳnh Chi cựa mình, nàng nói mơ – “anh đừng đi… đừng đi”. Tôi nắm lấy tay nàng – “anh sẽ không đi đâu hết… anh sẽ ở bên em”.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0