Phần 27
2024-08-03 10:30:09
Thứ 5…
Chuyện hôm qua khiến tâm trạng tôi không được tốt, làm đồ án mà chẳng thể nào tập trung được. “Tại sao lại phải dằn vặt như vậy chứ, mình có làm gì sai đâu… Quỳnh Chi mới có lỗi, chính nàng đã lừa dối mình trước” – cả ngày tôi cứ đi loanh quanh trong phòng và tự nói với bản thân như thế. Tôi từng thất tình ở tuổi 18, chia tay ở tuổi 22 nhưng đây là lần đầu tiên sống trong cảm giác này… thật khó để diễn tả nó là gì. Minh… mày đang bị gì vậy.
Chiều tối, trời đầy mây đen… Tôi mang tâm trạng sầu muộn, ủ ê đến lớp võ, mặc cho Thảo hết lời hỏi thăm và động viên, tôi vẫn chìm sâu trong nỗi ưu tư của riêng mình. Tôi cũng chẳng để tâm đến việc Hà bắt đầu thân thiết với Bảo, Trúc té dập mông khi santo hay Lan bị thầy phạt nhảy cóc vì tội “không chịu tập luyện tích cực”. Điều duy nhất khiến tôi để ý là Trúc Quỳnh, nàng liếc sang nhìn tôi khi tập với sự lạnh lùng cố hữu. Nhưng tôi chẳng có tâm trạng để bắt chuyện với cô nàng băng giá kia.
Tan học, tôi mặc nguyên bộ đồ võ, lững thững đi ra bãi giữ xe, bỗng từ đâu một trái bóng rổ bay đến, tôi giơ tay theo phản xạ chụp được, hú vía. Lúc này, tôi mới nhận ra Trúc Quỳnh đang khoang tay, tựa người bên cây cột. Cô nàng lạnh lùng bước lại gần, tôi ngạc nhiên.
– Đi uống nước với tui.
– Uống nước… bây giờ à? – Tôi lúng túng.
– Ừ… lần trước thua vẫn chưa mời nước ông. – Trúc Quỳnh nhún vai.
– Hôm khác được không, bữa nay tôi không có tâm trạng. – Tôi rầu rầu.
– Sao vậy… buồn chuyện gì à?
– Ừ… Về trước nhé – tôi khẽ cười, đưa cho nàng trái bóng.
– Bữa sau, đấu một trận với tui được không? – Trúc Quỳnh hỏi.
– Được thôi – tôi gật đầu.
Vừa về đến nhà, ngay trước cổng Quỳnh Chi đã đứng từ lúc nào. Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, ánh mắt Quỳnh Chi đầy buồn bã, tôi không nói tiếng nào, lặng lẽ mở cổng. Quỳnh Chi vội giật mạnh cánh tay tôi lại.
– Chúng ta nói chuyện đi, em cần nghe anh giải thích.
– Không có gì phải giải thích cả. – Tôi nói và dắt xe vào.
– Sao anh lại đối xử với em như thế này? Tại sao anh lại nói em là kẻ dối trá? – Nàng thổn thức.
– … – Tôi giả vờ không nghe thấy gì và đóng cánh cổng lại.
– Anh… anh… nghe em nói đã. – Quỳnh Chi gọi theo trong tiếng nấc.
Tôi quay lưng lại cánh cổng, tính bước lên nhà, nhưng không nhấc nổi đôi chân. Mấy giây trước đây tôi lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ tôi trông nhu nhược bấy nhiêu, tựa người vào cánh cổng, tim tôi như thắt lại mỗi khi nghe tiếng khóc của Quỳnh Chi. Những hạt mưa rơi xuống, từng hạt, từng hạt rồi xối xả. Quần áo nhanh chóng ướt đẫm và dính vào da thịt, những giọt nước rơi trên mặt, tôi vẫn đứng đó, mặc cho cơ thể mình đang bắt đầu run lên vì lạnh.
10 phút trôi qua… “Mày đang nghĩ gì vậy… Minh?” – Làn nước chảy trên sống mũi. Đưa tay giật mạnh cánh cổng, tôi bước ra ngoài, bên hiên Quỳnh Chi nép sát vào tường, cả người nàng ướt nhem và run rẩy. Nàng ngạc nhiên, bất thần chẳng nói lên câu gì, chỉ đứng đó nhìn tôi trân trân. Tôi quay ra đẩy cái xe máy của nàng vào trong, rồi nắm tay nàng kéo lên phòng, nàng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo.
Cánh cửa phòng mở ra, tôi đẩy nàng vào, ôm chặt và hôn ngấu nghiến, những chiếc áo ướt được cởi ra… tôi dẫn dắt Quỳnh Chi về phía tấm nệm, phía sau những vệt nước dài loang trên sàn nhà. Tôi và nàng cuộn lấy nhau, đêm ấy, một đêm dài như vô tận…
1h sáng, Quỳnh Chi đã ngủ say, tấm lưng trần của nàng mịn màng dưới bàn tay tôi. Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dòng nước ấm làm tôi tỉnh táo hẳn. Trong đầu, bao suy nghĩ rối loạn bắt đầu xâm lấn tâm trí, tôi không thể trả lời được mình đã làm đúng hay sai, chỉ biết rằng tôi đã hành động theo bản năng, không toan tính gì cả… Ở ngoài kia là cô gái tôi đã từng yêu, cô gái đã mang đến bao đắng cay và vẫn đang lừa dối tôi… liệu có thể bỏ qua tất cả để yêu nàng lần nữa… Không, nỗi đau đã quá đủ rồi…
Bình minh ló rạng, tôi dậy từ sớm, những tia nắng mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt tôi. Quỳnh Chi cũng đã dậy, nàng nhẹ nhàng bước tới vòng tay ôm tôi, trên người nàng chỉ có mỗi cái áo sơ mi trắng.
– Sao anh dậy sớm vậy – nàng tựa đầu lên vai thủ thỉ.
– Quần áo của em khô rồi đấy, anh móc trên giá kia. – Tôi xoay người lại.
– … – nàng nhìn tôi ngạc nhiên.
– Cổng anh đã mở rồi, em có thể đi.
– Thế này là sao? Anh đang đuổi em à? – Nàng giật mình.
– Ừ…
– … – Quỳnh Chi yên lặng.
– Em nói chia tay là chia tay. Em vứt bỏ anh để quay về bên người yêu cũ và sau tất cả, bây giờ… em nói muốn quay lại. Thật nực cười… em nghĩ anh là gì, một món đồ chơi của em à?
– Em không có – Quỳnh Chi lí nhí.
– Em có biết, lúc em ra đi… anh đau khổ thế nào… hận em thế nào không… đúng, anh đã không giữ lời hứa… Nhưng quả thực em rất đáng ghét. – Tôi gằng giọng.
– … – Quỳnh Chi buồn bã.
– Chúng ta rất khác nhau, có lẽ em và người đó mới thực sự là một cặp.
– Bọn em đã kết thúc rồi, với em anh ấy chỉ là bạn thôi. – Nàng lí nhí.
– Thực vậy à – tôi khẽ cười.
– Anh không tin em? – Quỳnh Chi cắn môi.
– Tin hay không… chẳng còn quan trọng nữa. – Tôi không nhìn nàng, hướng mắt ra ngoài cửa sổ – Đêm qua là anh trả thù em đấy… vô liêm sỉ quá phải không?
– Anh… – nàng nghẹn ngào.
– Dù trước đây đã từng có chuyện gì… thì hãy xóa hết đi – tôi nói lớn.
– … – mắt nàng long lanh.
– Đi đi. – Tôi khẽ nói.
Nàng lấy tay che miệng như muốn chặn lại tiếng nấc, nước mắt chảy dài… lặng lẽ quay đi và thay quần áo, tôi vẫn hướng ánh mắt vô hồn ra khung trời trước mặt mình. Lát sau, có tiếng đóng cửa cái ‘rầm’ và tiếng bước chân vội vã trên cầu thang.
“Sao em ngốc thế… bảo đi là đi ngay” – tôi gục đầu, thở dài buồn bã. Có lẽ mãi mãi từ đây, tôi sẽ không còn gặp lại Quỳnh Chi nữa… vậy cũng tốt, hai chúng tôi sẽ tìm cho mình những lối đi riêng, hạnh phúc hơn.
8h, tôi có mặt tại tòa nhà của công ty A, lần đầu tiên đi phỏng vấn, có lẽ nhiều người sẽ có chút hồi hộp nhưng đầu óc tôi nặng nề và có phần sao nhãng. Ngoài tôi ra còn có mấy sinh viên của các trường khác. Tôi được phỏng vấn đầu tiên, người phỏng vấn tôi là một bà chị còn khá trẻ, lúc đầu chị ấy hỏi bằng tiếng anh, tôi nghe được nhưng trả lời lúng ta lúng túng, phần vì tâm trạng đang rối bời. Sau đó chị ấy chuyển sang hỏi bằng tiếng việt, tôi vẫn mất điểm. Buổi phỏng vấn kết thúc và tôi cho rằng mình đã thất bại. Tâm trạng đang nặng nề lại càng bị chìm sâu hơn.
Có lẽ bây giờ tôi nên gọi cuộc đời mình bằng một từ “thất vọng” – cô đơn, thất nghiệp, không định hướng tương lai.
Thứ 7…
Cố gắng kéo một giấc thật dài. Buổi tối, tôi cúp học võ và gọi thằng Nam đi cafe. Chúng tôi uống ở quán quen gần hồ bơi Rạch Miễu. Nó yên lặng nghe tôi than thở về chuyện đời, chuyện tình.
– “Mày được lắm… Nhưng cũng có chút khốn nạn đấy.” – Nó đồng tình với quyết định “đá” Quỳnh Chi của tôi.
– “Lo làm quái gì… mày còn chưa ra trường, cứ từ từ thong thả đi” – nó động viên khi nghe chuyện phỏng vấn thất bại.
Sau đó tôi và nó quyết định lai rai “vài chai” cho đỡ buồn, đến lúc tôi say ngất và bắt đầu lênh đênh trên thiên đường.
Chủ Nhật…
Tôi tỉnh dậy, ngạc nhiên cao độ khi biết rằng tôi không ở trên thiên đường nào đó mà là trên giường thằng Nam, cái chân nó gát ngang người tôi và tư thế ngủ thì không thể ‘đẹp’ hơn. Tôi đói cồn cào và cố lôi thằng Nam dậy cùng đi ăn sáng nhưng thằng này cố thủ với cái chăn của nó. Khi mặt xong quần áo, tôi kiểm tra điện thoại thì có một cuộc gọi nhỡ của Phương Vy, một tin nhắn của Tiểu Quỳnh – “Sao hôm nay nghỉ học vậy?”. Tôi nhắn tin trả lời “Hôm qua Minh nhậu say quá” – tại sao lại thật thà như vậy? Tôi giật mình, hối hận khi nhìn tin nhắn đã được gửi đi. Nàng sẽ nghĩ tôi như một kẻ ăn chơi, nhậu nhẹt… Ôi trời, thật là ngu hết chỗ nói.
Tôi tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ say nữa. Quyết tâm từ bỏ nhậu nhẹt, tôi sẽ sống một cuộc sống lành mạnh và trong sáng, như thế tôi mới có thể đường hoàng “cưa cẩm” em Tiểu Quỳnh.
Buổi chiều, thằng Ngọc, Nhân gọi đi đá banh. Tôi lôi đầu thằng Nam cùng đi. Sau trận đấu, cả hội kéo ra quán rai rai “vài chai”. Không thể từ chối anh em đồng chí của mình, tôi đành ngậm ngùi hứa với lòng – “nhậu nốt bữa này thôi”.
Thứ 2…
Đời đã vui trở lại.
Buổi chiều, trời làm cơn giông, mưa xối xả một lúc rồi tạnh, sau đó lại nắng. Tôi nằm dài sau khi vừa làm bài xong, đang tính ngủ 1 lát thì có chuông điện thoại của Phương Vy.
– Alo.
– Anh có nhà không?
– Ừm… có, chuyện gì vậy em?
– Vậy lát nữa em ghé qua, có cái này tặng anh.
– Cái gì vậy, nói luôn đi.
– Lát nữa rồi biết – Phương Vy cười.
Tôi mở cổng, Phương Vy chào tôi bằng một nụ cười ấp áp.
– Hôm nay nghỉ sớm vậy? – Tôi uể oải vươn vai.
– Bây giờ mà còn sớm nữa… Anh mới ngủ dậy đó à? – Phương Vy tủm tỉm.
– Không… làm bài cả ngày mệt quá. – Tôi ngáp.
– Hi… Của anh nè – Phương Vy đưa ra một cuộn giấy nhỏ. Tôi ngạc nhiên mở ra.
– Cái gì đây?
– Bé Mai vẽ tranh tặng anh đó – Phương Vy cười, trên tờ giấy là những vệt màu chi chít vẽ một gia đình nhỏ, có bố mẹ và 1 cô bé gái (tôi đoán là vậy).
– … – tôi nở một nụ cười.
– Đẹp không… Hi… vậy là em hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé. – Phương Vy khúc khích.
– Uầy… anh phải làm gì với nó đây – tôi vung vẩy bức tranh nhỏ.
– Thì treo lên, chứ còn làm gì – Phương Vy nói tỉnh bơ.
– Hả… treo cái này – tôi cười khổ.
– Hi… Hi…
– Có lên nhà chơi không? – Tôi mệt mỏi hỏi.
– Có… dắt xe cho em. – Nói xong Phương Vy tung tăng đi vào, mặc kệ tôi với cái xe.
Vừa vào đến phòng thì đã nghe Phương Vy la toán lên.
– Trời, mấy ngày rồi anh không giặt đồ hả?
– Kệ đi, mai anh giặt. – Tôi xua tay.
– Hứ… chắc có mà năm sau, thôi để em. – Nói xong Phương Vy xắn tay áo lên và ôm giỏ đồ to tướng vào phòng vệ sinh. Không thể cứ ngồi trơ mắt ếch ra để em ấy làm 1 mình, tôi thở dài cho tay vào thay đồ.
– Vò mạnh tay lên… con trai gì mà – Phương Vy bĩu môi.
– Ơ…
– Chưa được… vò thêm lần nữa. – Phương Vy cáu.
– Anh toàn giặt thế thôi. – Tôi lắc đầu.
– Đúng là lười hết sức.
– Để dành sức làm việc khác em ơi. – Tôi than vãn.
– Để ngủ chứ gì – Phương Vy cười.
– Ờ… thì ngủ đấy – tôi nói vẹt bọt xà phòng lên mặt em ấy.
– Á… anh dám. – Đến lượt Phương Vy vẹt lại tôi.
– Ấy tha cho anh…
– Không tha đấy, cho anh chừa… hi hi…
Chúng tôi vừa giặt thau đồ vừa cười đùa như thế, giống hệt như hồi bé vẫn hay chơi thổi xà phòng. Nhưng đến khi phơi đồ, em ấy chẳng thèm giúp nữa, chỉ mình tôi khệ nệ bê thau đồ đi phơi một mình. Phơi xong, bước lại vào phòng thì Phương Vy đang ngồi ôm máy tính của tôi.
– Nghịch gì đấy?
– Đang xem mấy tấm hình hôm đi Thảo Cầm Viên… ôi mấy đứa nhỏ dễ thương quá – Phương Vy hớn hở.
– Đâu đâu… đưa anh xem – tôi ngồi xuống cạnh em ấy.
– Bé Mai… Cu Tí nè… Ôi dễ thương – Phương Vy xuýt xoa.
– Sao không khen anh? – Tôi nheo mắt.
– Hứ… xấu quắt mà đòi khen – em ấy bĩu môi.
– Uầy… em chỉ giỏi dìm hàng thôi. – Tôi cười.
– Làm con nít sướng thật đấy… giá mà được bé lại anh nhỉ? – Phương Vy hỏi, trên má em hiện lên lún đồng tiền xinh xắn. Tôi nhìn em ấy, lòng xôn xao bao kỷ niệm.
– Làm gì mà nhìn em dữ vậy.
– À… không… có gì đâu. – Tôi giật mình, ấp úng.
– Lần nào cũng vậy… – Phương Vy thở dài.
– Sao cơ? – Tôi thắc mắc.
– Thôi… em về nhé. – Phương Vy hấp háy mắt.
– Ừ…
Khi đã ngồi yên trên xe, Phương Vy nổ máy nhưng vẫn chưa đi, tôi ngạc nhiên hỏi.
– Sao vậy?
– Anh… lại em nói nè – Phương Vy trông ngượng ngùng.
– Gì. – Tôi bước lại gần.
Bất ngờ em ấy nhón chân hôn lên má tôi 1 cái. Tôi sững người… Phương Vy tủm tỉm cười rồi cho xe chạy đi. Tôi ngơ ngác nhìn theo – “con bé này… hôm nay nó bị làm sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro