Tiểu Quỳnh

Phần 16

2024-08-03 10:30:09

Phần 16
Chúng tôi đến nhà thờ Đức Bà khoảng 7h30. Hôm nay, công viên rất náo nhiệt, ở bãi giữ xe, tôi và Ngọc phải xếp hàng, Phương Vy và Minh Huệ thì đang tám chuyện đợi chúng tôi. Nhân, Huyền và Quỳnh Chi đã đến từ trước. Tôi nghe thằng Ngọc gọi cho Nhân hỏi nó đang ở đâu.

– Nó chỗ nào vậy? – Tôi hỏi.

– Nó nói đang đợi phía trước nhà thờ Đức Bà.

– Mình đi thôi. – Tôi vẫy tay gọi Phương Vy và Minh Huệ.

Ngọc khoác trên vai cây ghitar sóng bước bên Minh Huệ, tôi và Phương Vy đi sau, bên cạnh là bức tường gạch của nhà thờ, những đôi nam nữ đi lướt qua, một số đang chụp ảnh. Nhân, Huyền và Quỳnh Chi đứng dưới chân tượng Đức Mẹ. Trong phút chốc tôi nhận thấy điều bất thường đầu tiên, Quỳnh Chi đang mặc một bộ cánh giống hệt Phương Vy. Không những tôi mà mọi người cũng chú ý, Phương Vy và Quỳnh Chi nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Huyền vội lên tiếng.

– Phương Vy và Quỳnh Chi… hai người thật có duyên, nhìn giống nhau quá.

– Tiểu Vy, em mà tết tóc giống Quỳnh Chi, thì anh còn nghĩ 2 người là chị em luôn ấy chứ – Nhân cười.

– Tiểu Vy… – Quỳnh Chi nói nhỏ, nàng khẽ chau mày.

– Chào Quỳnh Chi, mình là Phương Vy – Phương Vy khẽ cười.

– Mình là Minh Huệ, vui được biết bạn…

– Mình cũng rất vui, gọi mình là Quỳnh Chi nhé. – Quỳnh Chi vui vẻ nhìn sang Minh Huệ, chẳng thèm liếc Phương Vy.

– Phương Vy là em họ của mình, bọn mình hay gọi là Tiểu Vy nên Quỳnh Chi cũng đừng ngạc nhiên. – Nhân.

– Ấn tượng mạnh ấy chứ – cái nhìn của Quỳnh Chi về phía Phương Vy đầy ẩn ý.

– Vậy là biết nhau cả rồi nhỉ, mình tìm chỗ ngồi đi – Ngọc sốc lại cây guitar trên vai.

– Sang đường Hàn Thuyên đi – tôi lên tiếng.

Chúng tôi rảo bước về phía đường Hàn Thuyên. Tôi có một dự cảm nhưng vẫn không rõ nó là gì, Phương Vy đi bên phải tôi, Quỳnh Chi bên trái, tôi chẳng dám nhìn sang ai. Bất ngờ cả hai người họ cùng lên tiếng.

– ‘Anh’ – họ quay sang nhìn nhau.

– Ha ha… hôm nay hai người xinh quá – tôi cố nở một nụ cười thật tươi.

– Hi… – Quỳnh Chi thẹn thùng.

– … – Phương Vy chẳng nói gì, em bước nhanh, vẻ giận dỗi.

– Tình cờ quá, hôm nay cũng có em – tôi quay qua cười với Quỳnh Chi.

– Bộ không muốn gặp em à? – Q. Chi vờ dỗi.

– Ấy đâu có… – tôi gãi đầu.

– Huyền rủ em cùng đi cho có bạn, chứ ra mắt nhà trai nó run lắm – Quỳnh Chi vừa nói vừa khúc khích cười.

– Ha ha… còn thế nữa.

Chúng tôi tìm được một vị trí yên tĩnh. Mấy người đẹp ngồi trên, Phương Vy và Quỳnh Chi ngồi cạnh nhau, thằng Ngọc lấy cây đàn từ trong bao ra, để lên đùi, gãy vài dây.

– Hôm nay nghệ sĩ định cho bà con thưởng thức nhạc phẩm gì đây? – Huyền vui vẻ hỏi.

– Tùy hứng mọi người thôi, tớ phục vụ nhiệt tình luôn.

– Mày đệm cho mọi người hát được đấy, chứ mày mà cất giọng thì… – tôi bơm đểu.

– Ừ ừ… mình sẽ đệm mọi người hát – ngọc cười rồi quay sang tôi nhìn hằm hằm. Minh Huệ và Phương Vy tủm tỉm cười.

Một người phụ nữ trung niên, dáng mập mạp bước đến đon đả mời chào.

– Mấy cháu uống gì?

– Cho cháu C2 – Huyền nói.

– Cháu cũng thế – Minh Huệ.

– Cho cháu café sữa – Phương Vy.

– Café đá nhé cô – Quỳnh Chi.

Bọn con trai chúng tôi kêu ba ly café đá. Người phụ nữ vui vẻ đưa cho chúng tôi mấy tờ báo. Minh Huệ quay sang Nhân.

– Nhân, dịp gì mà mời mọi người ra đây ấy nhỉ? – Minh Huệ tủm tỉm cười, mọi người nhìn sang Nhân như muốn hỏi.

– Ừ thì… lâu lâu đi chơi một bữa – Nhân bối rối.

– Thôi đi mày, mau mau tuyên bố lý do đi – Ngọc bơm vào.

– Cái ông này, phải từ từ cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ – Minh Huệ giả vờ mắng Ngọc, chúng tôi cười, Huyền tỏ vẻ thẹn thùng nhìn sang Nhân.

– Thực ra… hôm nay lý do là… – Nhân lúng búng.

– … – mọi người nín thở chờ đợi.

– Huyền và mình chính thức yêu nhau. – Nhân hít một hơi thật sâu và giõng dạt tuyên bố.

Chúng tôi bật cười. Huyền khẽ đánh vào vai Nhân một cái. Tôi hứng chí vỗ vai nó.

– Phải thế chứ…

– Kể bọn mình nghe chuyện tình của hai người đi – Quỳnh Chi đề nghị.

– Đúng đó… kể đi anh – Phương Vy.

– Bắt đầu từ đâu nhỉ… – Nhân gãi đầu.

– Thôi chuyện dài lắm – Huyền chen ngang.

– Kể một kỷ niệm thôi cũng được mà – Minh Huệ hào hứng.

– Để mình nhớ nào… một năm trước, mình quen Huyền trong chiến dịch mùa hè xanh và mình đã say nắng cố ấy – giọng Nhân đầy tình cảm, mọi người chăm chú lắng nghe. Huyền vén tóc thẹn thùng.

– Mình phải rất vất vả làm quen đấy nhé, rồi Huyền nhận lời đi chơi với mình. Có một lần mình mời Huyền đi xem phim… mình còn nhớ rất rõ vì hôm ấy là con mưa đầu mùa, mình đã mua một bó hoa hồng – Ngọc gãy mấy nốt nhạc, Nhân nhìn sang Huyền khẽ cười. Quỳnh Chi nhìn tôi, ánh mắt long lanh, trong khoảnh khắc chúng tôi như quay ngược thời gian, “nụ cười của em, chiếc áo dài, những hạt nắng nhảy múa trên bờ vai… em còn nhớ không?” – Tôi thầm nghĩ.

– Hôm đó anh tặng em 21 bông – Huyền khẽ cười.

– 21 Bông, có ý nghĩa gì không anh? – Phương Vy hỏi Nhân.

– À… ý là “một tình yêu chân thành” – Nhân gãi đầu.

– Là tao gợi ý cho mày nhé, đi mua cùng rồi còn lựa hoa cho mày nữa… vẫn chưa cảm ơn anh. – Tôi trách nó.

– Ha ha… cảm ơn. – Nhân vỗ vai tôi.

Người phụ nữ khi nãy mang mấy ly nước tới chỗ chúng tôi. Nhân rút ví trả tiền, Phương Vy không đợi được, lại hỏi dồn.

– Kể tiếp đi anh.

– Tối hôm sau hai đứa mình đi xem phim, đến một đoạn Huyền nghe không rõ, quay sang hỏi mình – Nhân nhìn Huyền.

– Mình hỏi “anh chàng trong phim vừa nói gì mà vậy?”

– Mình nói với Huyền “anh yêu em” – Hai người nhìn nhau đầy tình cảm, phởn hết sức.

– Kể tiếp đi hai ông bà – Ngọc bơm vào.

– Có thật là trong phim nói thế không? – Quỳnh Chi khẽ hỏi.

– À, thực ra là không, khi cô gái hỏi “anh có yêu em không?” Anh ta chỉ nói “anh không biết”. – Nhân gãi đầu.

– Hi… vậy là lợi dụng tình huống mà tỏ tình rồi? – Phương Vy khúc khích cười.

– Mày có biết bị Nhân lừa không Huyền? – Quỳnh Chi quay sang Huyền.

– Lúc đó thì không biết, nhưng mấy hôm sau xem lại bộ phim đó trên máy tính, mình mới nhận ra.

– Ôi… lãng mạn thiệt đó… rồi sau đó thế nào? – Minh Huệ xuýt xoa.

– Haziii… cái gã nhát gan này cả một năm sau đó, bao nhiêu lần mình tạo cơ hội vậy mà vẫn không dám tiến tới, thế là mình phải làm hộ hắn – Huyền nhìn sang Nhân vẻ giận dỗi.

– Hì… – Nhân khẽ cười với Huyền, âu yếm. Chúng tôi nhìn 2 người họ mà cười nghiêng ngả.

– Vậy bà làm sao… kể tiếp đi? – Quỳnh Chi.

– Mình… mình… – Huyền ngượng ngùng.

– Đêm đó anh chở em về, em nắm tay anh, nhón chân hôn trộm anh… – Nhân nói.

– Ai hôn trộm hả – Huyền nguýt Nhân. Chúng tôi lại có một pha cười nữa.

– Ơ… Thì không… em hỏi anh “làm bạn trai em nhé” – Nhân dịu dàng, Huyền chuyển từ giận sang ngượng ngùng.

– Anh trả lời sao? – Phương Vy.

– Anh… – Nhân chưa kịp nói đã bị Huyền ngắt lời.

– Gã ngốc này nói đúng một từ ‘Ừ’. – Huyền lên tiêng.

– Ha ha… – tôi và Ngọc vỗ vai Nhân.

– Sau đó thì hắn hôn mình – đôi má Huyền chợt ửng hồng.

– Thật là lãng mạn quá – Phương Vy tựa cằm lên hai bàn tay.

– Nào nâng ly vì tình yêu – tôi lên tiếng.

– Vì tình yêu – cả hội đồng thanh.

Chúng tôi trò chuyện vui vẻ, Nhận và Huyền chuyển sang “anh anh… em em” đầy tình tứ. Ngọc thì chém gió về mấy cái phần mềm ứng dụng với Minh Huệ. Phương Vy chốc chốc lại hỏi thêm Nhân về chuyện tình của anh nó. Tôi và Quỳnh Chi chỉ ngồi hóng chuyện, đôi lúc nhìn nhau, nàng khẽ cười, nhưng tôi chẳng dám nhìn nàng lâu. Nhân ngại kể chuyện của nó, nên quay ra hỏi chuyện Phương Vy.

– Tuần đầu tiên em đi dạy sao rồi?

– Hi… vui lắm, hôm qua có cu cậu nghịch kéo tóc bạn, em bắt nhóc đó phải quay mặt vô tường tự kiểm điểm, cu cậu xụ mặt như muốn khóc… Hi.

– Mình nghĩ Vy không nên phạt như thế, thằng bé còn nhỏ mà. – Quỳnh Chi chậm rãi.

– Vì nó nghịch quá, với lại chỉ là bắt quay mặt vô tường thôi. – Vy nói vẻ lạnh lùng.

– Nhưng Vy có thể nói chuyện với bé, khuyên nó không nghịch nữa, đâu nhất thiết phải phạt thế, thằng bé sẽ xấu hổ và tủi thân lắm. – Quỳnh Chi nói đầy cương quyết.

– Tất nhiên là mình đã nhiều lần khuyên nhủ rồi, nhưng nó vẫn thế, mình đành phải mạnh tay. – Phương Vy nhìn sang Quỳnh Chi.

– Mình nghĩ chỉ là Vy chưa cố hết sức thôi – Quỳnh Chi khẽ vén tóc.

– Đó là cách dạy dỗ của mình… – Phương Vy nói có vẻ bực bội.

– Mình cũng là cô giáo, mình hiểu cách dạy ấy. – Quỳnh Chi ngắt lời Phương Vy.

Câu chuyện bỗng trở nên căng thẳng, tôi nhìn sang Huyền cầu cứu.

– À, chắc Minh Huệ và Vy không biết, Quỳnh Chi học chung với mình, bạn ấy học về anh ngữ. – Huyền cười vui vẻ, không khí bớt đi chút căng thẳng.

– Ừ… Quỳnh Chi giỏi anh văn lắm đấy, có thể hát một bản tiếng anh phục vụ mọi người nhỉ. – Ngọc gãy mấy dây đàn, tươi cười.

– Hi… tất nhiên là được rồi – Quỳnh Chi đan hai tay vào nhau, quay sang Phương Vy khẽ cười.

– Đàn cho hay nha mày – tôi vỗ vai thằng Ngọc.

– Yên tâm… 1, 2, 3 bắt đầu nào. – Ngọc dạo một khúc và dừng lại đợi Quỳnh Chi.

– Mình sẽ hát bài “Winter in my heart”… mọi người ủng hộ nhé. – Quỳnh chi khẽ cười, nàng cất tiếng hát, những âm thanh trong trẻo, Ngọc nhịp đàn đệm theo.

‘Winter has come.

Farewell to the sun.

It’s getting colder every single day.

You are not here.

Can’t stand you’re not near.

I’ll wait for you forever and I pray.

My fantasy makes me believe that you’re with me.

I have winter in my heart’cause I miss you more than words can say.

When nights are long and lonely without you…’

Mọi người yên lặng lắng nghe, tôi nghe chữ được chữ mất, nhưng câu “I miss you more than words can say” thì tôi nghe rất rõ, ánh mắt Quỳnh Chi hướng về tôi, tôi khẽ cười. Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay hoan hô, Quỳnh Chi khẽ vuốt tóc, nàng mỉm cười đầy hạnh phúc. Phương Vy không để ý, em ấy quay sang Ngọc tươi cười.

– Anh Ngọc, anh cũng đàn giúp em một bản nhé.

– Ok… cô bé, hát đi em. – Ngọc vuốt những sợi dây đàn.

– Mình gửi đến mọi người bài “thinking of you”.

– Em gái mình trước đây là học sinh chuyên anh đó nha – Nhân khoe.

– Hát đi em – tôi hướng về hai nàng, ánh mắt không rõ rơi vào ai.

Phương Vy hát, những ca từ nhẹ nhàng đầy cảm xúc.

‘No matter where I go.

This is the only show.

I’d like to be your girl.

Come on and take my heart.

No matter where you are.

Baby I can’t be far.

Cause I”ll be with you all the time”

Thằng Ngọc đánh đàn rất điêu luyện, hòa hợp với bài hát, trong chốc lát tôi bỗng nghe lòng mình xao động mà không hiểu vì đâu. Mọi người vỗ tay tán thưởng Phương Vy, em ấy khẽ cười.

– Chà, chúng ta có ở đây hai ca sĩ rồi… bây giờ song ca chứ nhỉ – thằng Ngọc tươi cười.

– Ừ… hai vợ chồng bay cũng ủng hộ một bài đi – tôi vỗ vai Nhân, nó nhìn sang Huyền khẽ cười.

– Đúng đó, hát đi. – Minh Huệ vui vẻ ủng hộ.

– Hát đi… hát đi… – chúng tôi đồng thanh.

– Được rồi, được rồi… bài gì nhỉ? – Nhân khẽ cười với Huyền.

– Bài “Nơi tình yêu bắt đầu” nhé – đôi má Huyền chợt ửng hồng, nàng thẹn thùng.

– Ok… – Ngọc gõ tay vào thùng đàn lấy nhịp.

Nhân: “Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay, mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng. Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài để, mình ta với con tim khô cằn giá băng”

Huyền: “Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ, mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ. Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về. Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu”.

Nhân: “Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về”.

Huyền: “Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để em biết anh cần em”.

Giọng Huyền ngọt ngào, da diết, tôi nghe lòng vui lây niềm vui của thằng Nhân. Hai người họ nhìn nhau đầy tình cảm, đôi lúc cũng bối rối ngượng ngùng trước chúng tôi, nhưng tình yêu là thế… đẹp đẽ và ấm áp như những lời ca, phải không các bạn.

– Ôi… hai người đó nha, thiệt làm người khác ngưỡng mộ. – Minh Huệ mắt long lanh nhìn Huyền.

– Sao chẳng thấy ai khen mình một tiếng vậy ta – Ngọc tiếp lời.

– Hi… Ngọc đánh đàn hay quá. – Quỳnh Chi khẽ cười.

– Vỗ tay tặng nhạc công nào – Minh Huệ vỗ tay mỉm cười với thằng Ngọc làm nó thấy bối rối.

Đúng lúc này, một bác bán hàng rong đi đến mời chào đủ các thứ như: Xoài, đậu phộng luộc, bala… bla… Một cô bé từ đâu cũng chạy đến, rối rít mời chào nào cá viên chiên, bánh tráng trộn… v… v… Nhân quay sang hỏi các người đẹp.

– Mọi người ăn gì không?

– Mua cho em cá viên chiên nhé – Huyền khẽ cười với Nhân.

– Mình muốn ăn bánh tráng trộn – Minh Huệ hí hửng.

– Một bánh trán trộn. – Ngọc vui vẻ quay sang cô bé kia.

– Quỳnh Chi ăn gì không? – Tôi hỏi.

– Cá viên chiên nhé – Quỳnh Chi khẽ cười.

– Em cũng cá viên chiên – Phương Vy nhìn tôi.

– Ừ… ừ… – tôi cười.

– Mình không muốn ăn nữa… mua giúp mình chai nước lọc thôi – Quỳnh Chi làm mặt giận nhìn ra phía đường.

– Em cũng muốn uống nước lọc – Phương Vy nhíu mày.

– … – tôi nhìn hai nàng, không hiểu chuyện gì.

– Anh chị dùng gì nữa không ạ? – Cô bé vui vẻ hỏi.

– Em cho anh bốn chai nước lọc nhé – tôi nói, thôi thì mua cho tất cả.

Từ giây phút đó, Phương Vy và Quỳnh Chi tuyệt nhiên không nhìn nhau, cũng chẳng thèm nói với tôi một câu nào. Không khí có phần trầm lắng, mọi người cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ cố tản lờ đi, hai nàng thì đang có dấu hiệu “giận nhau” hay là “giận tôi” thì tôi không rõ. May nhờ thằng Ngọc pha trò mà không khí bớt căng thẳng, nó cứ huyên thuyên mấy chuyện cười làm mọi người không nhịn nổi, Minh Huệ thì có vẻ thích Ngọc rồi, cứ liếc chàng đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0