Tiểu Quỳnh

Phần 15

2024-08-03 10:30:09

Phần 15
– Anh… anh ơi. – Quỳnh Chi khẽ lay vai tôi.

– Hả… – tôi giật mình, mở mắt ra, trên màn hình điện thoại là hai chữ Tiểu Vy.

– Có ai gọi anh nè. – Quỳnh Chi giơ chiếc điện thoại ra trước mặt tôi.

– Ừ… đưa anh. – Tôi cầm lấy điện thoại, cố mở to mắt, đi về phía cửa sổ.

Bây giờ tôi mới tỉnh hẳn và nhận ra vừa rồi là mơ. Bóng tối vẫn bao phủ căn phòng, chỉ có ánh sáng từ điện thoại của tôi và Quỳnh Chi. Tôi tựa người vào cửa sổ, cơn gió mát khẽ thổi vào mặt, tôi nhấn nút nhận.

– Alo… anh nghe nè Vy.

– Đang làm gì đó anh?

– Ờ… đâu có làm gì.

– Muốn nghe em kể chuyện ở trường không, vui lắm nhé. – Giọng Phương Vy hớn hở.

– Em kể đi, anh nghe nè.

– Hi… hôm trước ở trường, em cho bọn nhỏ chơi bịt mắt bắt dê ấy. Con bé kia bắt được thằng nhóc trông dễ thương lắm, thế là con bé giữ thằng nhóc làm của riêng, cả buổi không chịu rời. Thằng bé khó chịu quá định đẩy con bé ra thì bị con bé kia hôn ngay lấy… thắng nhóc xấu hổ ngồi khóc bù la bù loa, em phải dỗ cả buổi nó mới nín.

– Ha ha… vui nhỉ. – Tôi bật cười thành tiếng.

– Chưa hết đâu, bữa sau phụ huynh thằng nhóc đến gặp em, bảo trong lớp có đứa bắt nạt nó. Em không hiểu gì cả mới hỏi cu cậu, nó chỉ ngay con bé kia. Em bât cười, kể hết mọi chuyện cho vị phụ huynh kia nghe… nghe xong chị ấy và mấy cô khác cứ nhìn nhau mà ôm bụng cười.

– Con nít là dễ thương vậy đấy.

– Hi… thích lắm cơ, chắc hôm nào em lại trêu cu cậu mới được.

– Em mà làm nó khóc thì biết tay phụ huynh đó nha. – Tôi cười.

– Ôi… vui thôi mờ.

Chúng tôi nói chuyện với nhau chừng 10 phút, Phương Vy kể chuyện ở trường với vẻ thích thú và cả tiếng cười. Tôi vừa nghe vừa ừ hữ cho qua chuyện, chứ thực lòng tôi không có tâm trạng lắm, nhất là đang nói chuyện trước mặt Quỳnh Chi. Tôi cũng quay sang nhìn nàng, nhưng Quỳnh Chi không thể hiện thái độ gì, mặt vẫn đăm chiêu nhìn vào điện thoại.

– Chắc buồn ngủ rồi hả.

– Ừ… – tôi nói và giả vờ ngáp.

– Vậy thôi, ngủ đi… ngủ ngon nha.

– Em ngủ ngon, bye.

Cuộc điện thoại kết thúc, tôi vẫn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài đường. Không gian yên tĩnh, xa xa có ánh sáng của chiếc máy bay nào đó đang chuẩn bị hạ cánh, tiếng người bán bánh giò vang lên trong con hẻm. Một chiếc xe máy rồ ga lướt qua. Quỳnh Chi đã đứng trước mặt, nàng vòng tay ôm lấy tôi. Tôi nghe hơi ấm lan khắp cơ thể mình. Nàng nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi. Tôi hững hờ, không phản ứng.

– Tiểu Vy là ai vậy anh? – Quỳnh Chi tựa đầu vào ngực tôi, khẽ hỏi.

‘Bụp’ – ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang bất ngờ làm tôi loá mắt. Tôi đặt tay lên hai vai Quỳnh Chi khẽ đẩy nàng ra.

– Là bạn của anh thôi… có điện rồi, anh về nhé. – Tôi nói rồi lấy chiếc đồ hồ đeo vào, đi ra phía cửa.

– Anh… ở lại với em. – Nàng cầm lấy tay tôi từ phía sau.

– Em nghỉ sớm đi – tôi khẽ cười với nàng.

Quỳnh Chi mở cửa, nàng và tôi đi xuống cầu thang một cách lặng lẽ, tôi nhìn lên đồng hồ đã hơn 11h. Nàng mở cổng, nhìn tôi đầy lưu luyến.

– Anh về nhé, em ngủ ngon.

– Anh đi đường cẩn thận.

Tôi cười và vẫy tay chào nàng. Xe tôi chạy ra gần hết hẻm thì một chiếc xe máy cua vào, suýt nữa là đụng nhau. Trong ánh đèn, tôi lờ mờ nhìn thấy thấy một khuôn mặt trông quen quen, nhưng không nhớ ra. Người đối diện cũng ngạc nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn. Tôi không để tâm, nên cho xe chạy qua nhanh.

Con đường về nhà sao mà thật dài, trong đầu tôi hình ảnh Tiểu Quỳnh trong giấc mơ lại hiện lên, cái ôm của Quỳnh Chi, tiếng cười của Phương Vy. Ôi… thật nhức đầu làm sao. Đêm đó, thật là khó ngủ, đầu óc tôi nặng nề trong dòng suy nghĩ miên man. Tình cảm vừa chớm nở với Tiểu Quỳnh đã bị dội một gáo nước lạnh, tê tái. Hình ảnh nàng nhè nhàng, thướt tha trong chiếc váy hakama, nụ cười, ánh mắt và giấc mơ bên nàng, vậy là hết rồi ư?

“Quỳnh Chi… bấy lâu em vẫn yêu tôi, sao bây giờ mới nói ra chứ… Em từ chối tôi… và rồi nhận ra là yêu sao… Em không dám đối diện với tôi, chịu đựng sự giày vò, cô đơn và cảm giác tội lỗi… Em có biết trong khoảng thời gian ấy tôi cũng đã đau đớn thế nào?” – Tôi tự hỏi lòng. Nhắm mắt lại, tôi cố dìm dòng suy nghĩ trong khoảng đen vô tận, tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn nhớ về điều gì nữa… hãy để tôi yên.

“Tinh… tinh” – có tin nhắn của thằng Ngọc – “Mai 7h sân A2, đá banh nha mày.”

Chủ nhật, tôi cố bò dậy lúc 6h30, tìm mọi ngóc ngách để lôi ra đôi giày. Vậy là tôi đi muộn, buổi sáng nếu đá banh thì tôi thường không ăn gì, chỉ uống một lon redbull và hôm nay cũng vậy. Đợi tôi uống xong lon nước, thằng Ngọc thở dốc ra hiệu vào thay cho nó. Tôi chỉ đá ở tuyến dưới, mấy lần lóng ngóng để mất bóng, suýt nữa là ôm hận. Không có tâm trạng, tôi chạy một lát là gọi Ngọc vào thay. Hết trận, cả hội kéo nhau ra quán nước. Ngọc lấy tay vuốt mồ hôi, nhất ly nước và nốc ‘ực ực’, nó quay sang hỏi tôi.

– Sao trông mày buồn buồn vậy Minh?

– Không sao đâu… tao hay vậy đấy. – Tôi cười.

– Mày không qua được mắt tao đâu, có chuyện gì kể nghe coi. – Nó nhìn tôi hoài nghi.

– Tao thích một em, nhưng em ấy có bạn trai rồi… đại loại vậy. – Tôi cố nói bằng giọng bình thản.

– Ừ… tao đoán đúng mà, em nào vậy? – Ngọc nhìn tôi tò mò.

– Một em chung lớp võ tao đang học.

– Mày học võ hồi nào? – Ngọc bất ngờ.

– Cũng mới thôi…

– Em nó xinh không? – Tôi bị Ngọc ngắt lời, nó vừa cười vừa hỏi.

– Cũng bình thường à. – Tôi nói trớt.

– Thôi… bình thường thì dẹp. Tối nay bận gì không?

– Sao? – Tôi ngạc nhiên.

– Thằng Nhân gọi đi Café Bệt, chính thức giới thiệu em yêu. Nhưng quan trọng là có – Quỳnh – Chi. – Nó cười nhấn từng chữ.

– Quỳnh gì? – Tôi giật mình.

– Mày sao thế, thích rồi phải không, tao biết… hôm trước thấy mày chở em ấy về, tình tứ lắm. Tao nhường cho đấy, tao có Minh Huệ rồi… hê hê.

– Dẹp đi mày. – Tôi đâm bực.

– Cái thằng…

– Nhưng sao lại có Minh Huệ nữa? – Tôi cắt ngang lời nó.

– Thì tao nói thằng Nhân rủ thêm Tiểu Vy, Minh Huệ đi chung cho vui.

– … – Tự nhiên tôi cảm thấy có điềm chẳng lành trong chuyện này.

– Chiều qua nhà Tiểu Vy, tao với mày chở hai em đi nha?

– Ừ… – tôi nói và uống cạn ly nước, lòng hoang mang vì sắp phải đối mặt Quỳnh Chi.

6h tối, bầu trời thành phố được bao phủ bởi mây đen, nhưng tôi đoán là sẽ không mưa… đang tháng Ba mà. Tôi dừng xe trước cổng nhà trọ của Phương Vy và gọi em ấy.

– Minh à… – một giọng nói nghe vừa lạ vừa quen.

– Ừ… anh, ủa phải Vy không?

– Minh Huệ nè… Hi, Vy bận chút, để mình xuống mở cổng cho.

Minh Huệ chào đón tôi bằng một nụ cười tươi, tôi dắt xe vào sân quay sang hỏi em ấy.

– Vy đi đâu à?

– Không… nó đang tắm.

– Ngọc qua lâu chưa? – Tôi nhìn thấy chiếc xe máy của Ngọc đang dựng ở góc sân, nên đoán ra ngay.

– Hi… đoán hay vậy, Ngọc cũng mới đến à, đang cài giúp mình cái máy tính.

– Đoán gì chứ, xe nó nằm thù lù đây này.

– Ừ ha, lên thôi – Minh Huệ tủm tỉm cười.

Phòng con gái có khác, hôm mới dọn qua còn bề bộn vậy mà hai nàng đã biến nó thành “cung điện” rồi, rất ngăn nắp, gọn gàng. Ngọc đang cài chiếc đĩa gì đó vào laptop của Minh Huệ, nó chăm chú đến nỗi chẳng để ý thấy sự xuất hiện của tôi.

– Đang làm gì vậy mày? – Tôi ngồi xuống ghế.

– À… tới hồi nào vậy? – Nó hơi giật mình.

– Vừa tức thì.

– Đang cài giúp em ấy Word 2010.

– Ừ… hôm nào cài giúp tao luôn – tôi cười.

– Bố không rảnh, lấy đĩa về tự xử lấy.

– Đ*ch… anh em trước, gái gú sau nha mày.

– Hai người uống nước nè. – Minh Huệ vui vẻ mang 2 ly nước đi về phía chúng tôi.

– Cảm ơn – tôi cười và nhận lấy.

– Sắp xong chưa Ngọc?

– Gần xong rồi, Huệ đợi chút nhé – Ngọc vừa nói vừa cầm lấy ly nước, ánh mắt đầy tình cảm.

– Cảm ơn nhiều nha… may nhờ có Ngọc. – Minh Huệ ngồi xuống cạnh Ngọc, chăm chú theo dõi những cái click chuột.

Tôi đứng dậy đi về phía chiếc giường, nhường chốn tình cảm lại cho hai người họ. Trên giường, một cây guitar đang nằm cạnh chiếc vỏ da màu đen. Lúc vào tôi không để ý lắm, bây giờ nhìn kỹ mới nhận ra đây là cây ghitar của thằng Ngọc. Hôm nay, thằng Nhân ra mắt bạn gái cũng là ngày thằng Ngọc tranh thủ tán gái, đúng là “thiên thời… địa lợi… nhân hòa” – tôi cười thầm, nhấc cây guitar lên khẽ gẩy vài dây đàn. Trước đây, ở cùng với Ngọc, nhìn nó tập đàn mà tôi cũng thèm lây, cũng tập tành vài hôm nhưng đau tay quá nên bỏ, chuyển sang học thiết kế cảnh quan, vẽ vời.

– Anh… – Vy khẽ gọi.

– À… trông em hôm nay đẹp quá. – Tôi ngẩng lên, mỉm cười nhìn Phương Vy, em ấy mặc một chiếc áo phông trắng, xẻ vai, rất mềm mại. Mái tóc đen vén qua vai được buộc bởi một dải nhung mày trắng, vài sợi hãy còn ướt.

– Khen thiệt đấy à. – Phương Vy khẽ cười.

– Con bé này… tất nhiên là thiệt.

– Ai là cô bé hả… nhớ hôm trước em nói anh gì không?

– Ờ… nhớ nhớ… hì. – Tôi lúng búng đáp, cúi xuống lướt tay qua mấy dây đàn.

– Đàn một bản đi anh? – Phương Vy vui vẻ đề nghị.

– Hì… anh không biết chơi. – Tôi bối rối đặt cây đàn xuống.

– Hi… à, em chỉ anh cái này nè. – Vy vậy tay gọi tôi.

Cạnh cửa sổ, một chậu thủy tinh với bốn con cá vàng đang tung tăng. Phương Vy thích thú, nhìn mấy con cá.

– Đẹp không anh?

– Của em à… mua khi nào vậy? – Tôi tựa người vào cử sổ, với tay lấy lọ thức ăn, cho vào chậu vài hạt.

– Của Minh Huệ đấy, nó mới mang tới hôm qua, nhìn giống những nàng tiên cá nhỉ? – Đôi mắt Phương Vy long lanh.

– Em làm cô giáo mầm non quả là rất hợp.

– Sao anh lại nói thế? – Phương Vy khẽ chau mày.

– Vì em rất hồn nhiên, vô tư – tôi mỉm cười.

– Hi… tự nhiên em nhớ cái hồ cá ở nhà. – Em ấy quay sang tôi vẻ bẽn lẽn.

– À… đợi anh một lát – chợt nhớ đến mấy viên bi còn trong cốp xe, tôi vội ra ngoài.

– … – Phương Vy ngơ ngác nhìn theo.

Đặt những viên bi màu vào tay Phương Vy, trước đôi mắt long lanh không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú.

– Sao anh có vậy?

– Anh mua tặng một người bạn, may mà còn dư một ít, em bỏ vào chậu cá ấy, đẹp lắm.

– Thích nhỉ… đẹp quá – Phương Vy cho những viên bi vào chậu khẽ reo lên.

– Hai người xong chưa đấy – Ngọc khoanh tay nhìn chúng tôi.

– Ôi… đẹp ghê ta, cảm ơn nha. – Minh Huệ xuýt xoa.

– Cài máy xong rồi à – tôi quay sang cười.

– Xong lâu rồi, đang đợi 2 người đó – Minh Huệ tủm tỉm.

7h, chúng tôi lên đường đi về hướng nhà thờ Đức Bà, Ngọc chở Minh Huệ và mang theo cây guitar, tôi chở Phương Vy. Hình như hễ là con gái thì họ đều thơm, tôi nghe hương phản phất những lúc Phương Vy tựa đầu vào vai mình nói nhỏ.

– Anh Nhân thiệt nhát quá… quen Huyền lâu vậy mà phải đợi chị ấy tỏ tình… Hi.

– Ha ha… Cũng may là còn có người dũng cảm, chứ đợi nó thì đến tết Maroc.

– Anh cũng có hơn gì chứ… tận bây giờ vẫn ế. – Phương Vy cười.

– Anh ế mà em vui thế à?

– Vui… thì sao, anh cũng nhát như anh Nhân chứ gì.

– Anh mà nhát á? – Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Không nhát thì cũng tán dái như anh Ngọc đi – Phương Vy khẽ cười.

– Tán ai chứ…

– Thì tán… tán… thôi không thèm nói nữa, anh ngốc lắm. – Phương Vy vờ giận.

– Ơ… cái con bé này.

– Bé gì hả… – Phương Vy véo tôi.

– Ui da… tha cho anh, anh lỡ lời.

– Hứ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0