Phần 148
2024-08-04 18:15:49
Khẽ im lặng một chút, Tiểu Mai lại rót lượt trà thứ hai vào tách, và tôi chợt buột miệng hỏi:
– Thế.. cái tên Matsui ấy… có thích em như là Akira đã từng vậy không ?
– Không, ha ha ! – Tiểu Mai bật cười. – Matsui thích người khác, không phải em !
– Em vậy mà hắn không thích á ? – Tôi ngạc nhiên như không thể tin được, bởi tôi đang nghĩ quá trình Matsui dạy đàn cho Tiểu Mai thì ắt phải là đã từng có không gian riêng tư giữa hai người trong tiếng đàn Tây Ban Cầm lãng mạn, mà có tên con trai nào trên đời lại không đem lòng yêu mến một người con gái như Tiểu Mai đâu nhỉ.
Đáp lại vẻ ngạc nhiên của tôi, Tiểu Mai lại khúc khích cười và nói vẻ bí ẩn:
– Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng thật sự là Matsui thích người khác, còn giỏi hơn em nữa !
– Giỏi hơn cả em á ? Xinh hơn luôn ? – Tôi sửng sốt.
– À… không, xinh bằng nhau… ! – Tiểu Mai đáp vẻ phân vân.
Nhưng cuối cùng nàng lại khẽ nhíu đôi hàng mi ra chiều suy nghĩ ghê lắm rồi cười đính chính:
– Em nghĩ… em xinh hơn á, hì hì !
Đang định hỏi thêm về nữ nhân vật bí ẩn nào mà lại còn tài giỏi hơn cả Tiểu Mai nữa thì tôi bất chợt nghe vọng lại từ phía xa ở bên ngoài khu phố có tiếng chó sủa vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh.
– Gấu… gấu……. ấu… ấuuuu….. ! – Tiếng chó sủa càng lúc càng tru dài ra, và lúc này đột nhiên gió thổi mạnh làm cổng sắt nhà Tiểu Mai run run, tiếng sắt va chạm vào nhau nghe lạnh lẽo, tê buốt như vọng về từ một cõi xa xăm nào đó.
Liền lập tức cả tôi lẫn Tiểu Mai đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Mai vội trở sang ngồi cạnh vào tôi, nép thật sát.
– Có… có khi nào là trộm không anh ? – Nàng nói qua hơi thở.
– Chắc không phải đâu, tiếng chó sủa đằng xa lận mà, nếu như là trộm thì trộm nhà khác, không phải ở nhà mình ! – Tôi trấn an Tiểu Mai, dù rằng cũng đang lo lắng lỡ tên trộm kia mà có thật thì dám hắn sau khi bị con chó nhà kia phát hiện thì chuyển mục tiêu sang nhà Tiểu Mai lắm.
– Vậy… vậy là ma rồi…. ! – Tiểu Mai lại càng tựa sát vào tôi hơn nữa.
– Nói tào lao, ma thế quái nào được, mình bật đèn sáng quắc cả nhà thế này kia mà ! – Tôi gạt phắt đi.
Quả thật là lúc này thì nhà Tiểu Mai là tôi đảm bảm sáng nhất khu phố, đèn vườn, sân trước, toàn bộ các phòng trong nhà đều được bật đèn dù đã gần 12 giờ khuya. Có lúc tôi chợt giật mình nghĩ mình bật đèn sáng choang thế này có khi tránh được ma, nhưng giống y như mời trộm đến thám thínhvậy.
Tiểu Mai không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, lại kéo tay tôi lo lắng nói:
– Ngoại… ngoại em nói, ban đêm mà chó sủa là… sủa ma đó anh !
– Hơ, lại tào…… à không… ngoại em kể sao ? – Kịp thời kềm lại từ “lao ” trước khi tôi cả gan nói nhà ngoại Tiểu Mai là “tào lao”, tôi vội trớ sang hỏi chuyện khác.
– Ngoại bảo chó thường sủa khi gặp người lạ, nhưng vào ban đêm không có người mà chó tự dưng sủa là… nó đang thấy người cõi âm, nên mới gọi là sủa ma…. !
Tiểu Mai kể đến đâu thì tôi cũng run bắn người lên đến đấy, nghĩ thầm người lớn mà nói thì ắt phải có lí do, chứ không ai lại đi dọa con cháu mình như thế chỉ tổ làm nó sợ thêm chứ ít gì. Vậy nên lúc này tôi đã muốn dợm người đứng dậy để ra ngoài nhìn xem có đúng là con chó nhà nào đó đang sủa người hay không, hay là… sủa ma !
Nhưng tôi vừa nhổm người dậy là Tiểu Mai đã vội kéo tay tôi xuống:
– Đừng anh….. làm gì vậy ?
– Ra trước xem thử… có gì lạ không ! – Tôi nói mà không nhận ra từ “lạ ” của mình là ám chỉ điều gì, và tôi cũng không chắc bây giờ chọn lựa giữa trộm và ma thì tôi sẽ chọn bên nào đây.
Trộm thì ít nhất tôi còn có thể múc nó được, nhưng tệ hại hơn là lỡ nó có dao thì tôi cũng tạch như chơi, chưa kể thêm Tiểu Mai liễu yếu đào tơ phía sau. Mà nếu là ma thì dù nó không gây tổn hại đến người nhân gian, nhưng ít nhất nó cũng… hù bọn tôi một phen đến vỡ mật, có khi đứt luôn dây thần kinh mà chết ấy chứ.
Tiểu Mai như biết được tôi đã nói là làm, nàng lại càng kéo rịt người tôi:
– Thôi anh… cứ ở trong nhà đi, cửa nhà em… chắc lắm… ! – Nàng vừa nói vừa run, vẻ như nàng cũng hiểu là cổng sắt dù có chắc cũng không cản được ma quỷ, vì tụi nó đi xuyên tường cơ mà.
Tôi mong là trộm, Tiểu Mai thì nghĩ là ma, thành thử ra hai đứa lúc này lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, vạn nhất bất chẳng đặng đừng là ở vô thế “Bối thủy ” trước mặt là địch, sau lưng là sông, gặp trộm cũng tạch mà gặp ma cũng chết.
Trộm thì đào tường khoét vách, ma quỷ thì chẳng ngán gì cứ thế đi băng băng, vậy nên tôi bây giờ chỉ còn một cách là… nắm chặ ttay Tiểu Mai và kéo nàng đứng dậy.
– Giờ… anh phải xem là có người ngoài đường không, ít nhất mình cũng biết là chó sủa vì điều gì ! – Tôi nghiến răng.
– Sủa… ma đó… ! – Tiểu Mai nhăn nhó.
– Sủa trộm… là trộm…. ! – Tôi cự lại.
Vâng, tức cười một nỗi ở đây là thay vì mong cho đừng có cả trộm đạo lẫn ma quỷ thì tôi và Tiểu Mai lúc này lại như đang cầu cho một trong hai lực lượng hắc đạo này xuất hiện, không ma thì trộm, còn không trộm thì là ma.
Đang giữa lúc cả hai đứa còn chần chừ chưa biết phải làm sau thì bất thình lình có một âm thanh vang lên từ trước cổng nhà Tiểu Mai hệt như âm thanh của tiếng gõ cửa.
– Cộc… cộc….. !
Thứ âm thanh khô khốc như gỗ gõ vào cánh cửa ấy giống hệt tiếng của một chiếc guốc gỗ đi trên thềm nhà, và lại cũng giống với tiếng gõ của một chiếc gậy, kiểu gõ cửa cầm chừng như muốn xác định xem có ai đang ở trong nhà hay không.
– Cộc… cộc…. cộc…… !
-…… !
-………….. !
Tiểu Mai lại càng nắm chặt tay tôi hơn nữa khi gió bất chợt thốc mạnh qua khe cửa tạo thành một tiếng hú ma quái như vọng lại từ cõi a tỳ xa xăm.
Riêng tôi thì lúc này đang đứng đực mặt ra, trong đầu hiện lên vô vàn dấu hỏi to tướng mà không có một dấu chấm than nào để giải đáp cho những suy nghĩ của mình. Gió vẫn thổi mạnh làm cây lá xào xạc, nghe rào rạo kết hợp với tiếng hú, tiếng gõ cộc cộc trước cổng, đã thế lại thêm….
– Gấu…. ấuuuuu…….. !
Nếu là người quen, thì sao lại đến gõ cửa vào giờ này, đã 12 giờ khuya rồi cơ mà ? Hơn nữa người quen thì phải biết có chuông cửa bên góc phải trụ cổng chứ !
Nếu là người lạ, thì họ thấy đèn nhà còn sáng, ắt phải cất tiếng gọi mới đúng ? Sao lại gõ cửa những ba lần mà không hề phát ra tiếng nói nào ?
Vậy rốt cuộc là tiếng chó tru giữa đêm lúc này là… sủa ma thật hay sao ?
Và ai đang gõ cửa ? Ai… đang đứng trước cổng nhà Tiểu Mai ?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro