Phần 147
2024-08-04 18:15:49
Sau câu hỏi của tôi, Tiểu Mai khẽ khựng lại một chút rồi nàng vuốt tóc khẽ cười:
– Không, chị em song sinh gì chứ, anh chỉ có mình em là Tiểu Mai thôi đấy !
– Ừm, tại nãy anh mơ thấy vậy nên hỏi vậy thôi, chứ nếu mà có thêm một người giống em thì mệt lắm á ! – Tôi gật gù.
– Hứ, giống em thì làm sao ? Anh lộng giả thành thật à ? – Nàng bĩu môi.
– Bậy… ý anh là xem mấy phim có chị em sinh đôi ấy, nhầm nhọt rắc rối lắm ! – Tôi gãi đầu cười cười.
– Hì, nhầm gì chứ, trên thế gian này mỗi em mới có hương hoa bạch mai thôi, anh sợ nhầm được à ?
– Hay thế, ngoại em không tặng cho ai khác à ?
– Dĩ nhiên là không rồi, bạch mai biểu trưng cho cốt cách quý phái mà !
– Em quý phái á ?
– Anh nói chứ em không nhận à nghen !
– Uầy, anh cũng không vừa đâu nhá, đừng có mà xem thường, cả họ nội lẫn họ ngoại anh đều có tiếng tăm lắm đấy !
– Vậy à ? Sao em không nghe mọi người nói gì hết ?
– Thì… chỉ nổi tiếng trong xóm, còn ngoài xóm ai mà biết được, hê hê !
– Quỷ, nghi nghi rồi !
– Cơ mà….. !
– Hi hi, em sắp biết anh nói gì rồi !
– Nói gì ?
– Ý anh định bảo, nhờ dòng họ mà mới sinh ra nhân tài kiệt xuất như anh chứ gì ?
Tiểu Mai khúc khích cười mà tôi nghe như sấm động Nam bang, nhưng cố làm bộ bình tĩnh không để tâm đến lời trêu chọc như đi guốc trong bụng mình của nàng, tôi húng hắng giọng:
– Bậy… ý anh là… ba anh giỏi, nên anh cũng giỏi !
– Em biết, nhưng ba em cũng giỏi không kém nhé ! – Tiểu Mai khẽ véo má tôi.
– Vậy à ? Ừ thì… vậy nên em mới giỏi chứ ! – Tôi khụt khịt mũi thừa nhận.
Tiểu Mai lại bật cười, nàng lắc đầu nói:
– Nhưng ai cũng bảo em giống mẹ em cả, ba em cũng nói y như vậy !
– Là sao ? – Tôi ngẩn người thắc mắc.
– Anh thấy em ra sao ? – Nàng hấp háy mắt.
– Ừ thì… xinh xắn, giỏi giang ! – Tôi trả lời.
– Vậy thì mẹ em còn hơn thế nữa cơ, mẹ xinh đẹp lắm, lại giỏi nữa !
– Ghê thế ?
– Chứ sao, anh mà gặp mẹ em thôi là thấy bị áp đảo liền, mẹ nói chuyện sắc sảo lắm, lại rất đẹp !
– Ha, thế ba em sao mà cưới được mẹ em hay vậy ?
– Em cũng không biết, chắc do ba giỏi, với biết lo cho gia đình !
– Vậy lúc mẹ em quen biết ba em thì sao ? Có gì kể cho anh nghe với !
Tiểu Mai nheo mắt hỏi:
– Anh nghe làm gì ?
– Thì… học hỏi ! – Tôi cười đáp.
– Ba em nói… anh giống ba hồi nhỏ lắm !
– Hả ?
Trông thấy tôi đần mặt ra thắc mắc, Tiểu Mai nhíu mày nói:
– Em cũng không rõ, ba chỉ nói là nhìn anh thì ba thấy hình ảnh của ba ngày xưa !
– Ha ha, ba anh không nói thì thôi, chứ ba em cũng thấy như vậy à ? – Tôi bật cười.
– Không hẳn, ba nói là anh điếc không sợ súng !
– HẢ ?
– Ý của ba là anh không sợ trời ngại đất, dám tán tỉnh một tiểu thư, hi hi !
– Tiểu thư thì cũng phải lấy chồng, anh không tán thì… để đứa khác nó tán em à, anh đâu có ngu đâu chứ !
– Ha ha, nhớ là anh nói đó nha, đồ háo sắc ! – Tiểu Mai cười rũ rượi.
– À… khát nước rồi ! – Tôi húng hắng giọng, lảng sang đề tài khác để tránh lún sâu vào cái vụ “háo sắc” này, không khéo tí Tiểu Mai nhớ lại chuyện tôi đạp cửa xông vào phòng nàng thì khổ.
– Để em đi pha trà, anh ăn bánh không ? – Nàng đứng dậy.
– Thôi, trà thôi được rồi ! – Tôi nhún vai đáp.
Thoắt rồi Tiểu Mai đi xuống phía bếp, tôi đưa tay nhìn đồng hồ thì mới nhận ra giờ đã hơn 11 giờ đêm, bình thường thì lúc này ở nhà tôi đã ngáp lên ngáp xuống rồi gục mặt luôn trên bàn học rồi. Ấy thế mà tối nay ngủ lại nhà Tiểu Mai thì tôi lại chẳng buồn ngủ chút nào, hoặc giả là lúc nãy tôi đã ngủ một giấc rồi nên giờ tỉnh táo hẳn ra, mặc dù là nằm mơ thấy ác mộng.
Ngồi một mình trong phòng khách, tôi thở hắt ra thầm nghĩ Tiểu Mai sống một mình cũng gần hai năm ở đây rồi thì đúng là hay thật. Không kể buổi ban ngày, chứ vào ban đêm mà không khí cô liêu tịch mịch như thế này thì hơi bị nhàm chán, chưa kể là có phần hơi sờ sợ ấy chứ. Đành rằng là ban đêm thì phải yên tĩnh chứ chả ai muốn ồn ào hầm bà lằng đủ các loại âm thanh như ban ngày cả, nhưng tôi cảm giác không khí về đêm ở khu phố này khác với khu phố nhà tôi, cũng như nhà Tiểu Mai khác với nhà tôi vậy. Chỉ có tiếng gió đưa cành lá hoa sữa xào xạc, rì rào một cách vừa yên bình vừa tĩnh lặng càng làm khung cảnh sân trước lúc này thêm phần liêu trai.
Một chốc sau, Tiểu Mai bê ấm trà ra rồi đặt khay xuống bàn, nàng chậm rãi đưa những ngón tay thon dài trắng muốt của mình rót trà, dòng nước trong suốt xen lẫn màu xanh mát đang đổ xuống từng tách trà bằng gốm nhỏ xíu.
Nhìn Tiểu Mai lúc này tôi chỉ muốn phán một câu nàng đúng là vợ hiền dâu thảo, đảm đam thục nữ yêu kiều hết mực. Không để ý đến ánh mắt đang mê đắm của tôi, Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên thắc mắc:
– Anh không tự lấy uống đi, trà lúc này đang là thơm nhất đấy !
– À… ừm ! – Tôi giật thót người.
– Hay… muốn em phải dâng trà cho chàng thưởng thức nữa đấy ? – Nàng nheo mắt tủm tỉm.
– Được vậy thì càng tốt, hơ ! – Tôi toét miệng cười toe.
– Thôi, được voi đòi tiên, cưng quá sinh hư à ! -Tiểu Mai bĩu môi.
Thoáng bật cười vì lời nói này của Tiểu Mai, bởi nàng nói cứ như là vợ quản chồng vậy, tôi bèn phì cười rồi đổi chủ đề:
– Nè, thường thì giờ này lúc ở nhà, em hay làm gì ?
– Thì học bài chứ làm gì ! – Nàng nhún vai đáp.
– Hơ… em giỏi nhất lớp mà, học gì lắm thế ! – Tôi sửng sốt đặt tách trà xuống.
Thở hắt ra, Tiểu Mai vuốt tóc trả lời:
– Anh ơi, giỏi thì nhờ cố gắng học chứ sao, em là người ngoại quốc mà, lúc vừa về Việt Nam thì một ngày là em học suốt đấy, mới bắt kịp trình độ mấy người chứ !
– Vậy hả ? – Tôi đần mặt ra.
– Chứ sao, anh tưởng chương trình học của Nhật giống với Việt Nam hay sao ? – Nàng lắc đầu.
– Thế… khó hơn à ? – Tôi tò mò hỏi.
– Không khó, cũng không dễ, nhưng ít bài tập hơn so với ở đây !
– Sao hay vậy ?
– Thì ngoài thời gian học ra, nhà trường còn tạo điều kiện cho học sinh có thời gian tham gia các câu lạc bộ nữa chứ !
– Thích nhỉ, ở trường mình chỉ có mỗi bóng đá là nổi bật !
– Ừa, ở Nhật thì một trường học có nhiều câu lạc bộ lắm, Nhu Đạo, Không Thủ Đạo, bóng chày, bóng đá, bóng rổ, chủ yếu dành cho con gái thì có quần vợt, bơi lội, cắm hoa…. Nhiều lắm, nói chung ở Nhật thì bọn em chú trọng sinh hoạt ngoại khóa hơn, một tuần có khi chỉ cầm một phong bì bài tập nhỏ về nhà !
– Sướng quá rồi, ở Việt Nam làm bài mệt nghỉ luôn!
– Nhưng bù lại thì vào đại học sẽ học khó hơn !
Rồi tôi chợt thắc mắc:
– Thế hồi ở Nhật, em tham gia câu lạc bộ nào ?
– Bắn cung ! – Tiểu Mai đáp thản nhiên.
– Hả ? Con gái sao chơi mấy trò bạo lực vậy ? Anhtưởng em vào CLB cắm hoa chứ ! – Tôi chưng hửng.
– Ôi… cắm hoa thì ở nhà em cắm chán từ nhỏ rồi, còn bắn cung là cả một nghệ thuật đấy ! – Tiểu Mai lắc đầu ngao ngán trước vẻ mặt đần thối của tôi.
– Vậy… CLB có con trai chứ ? Hay toàn con gái không ?
– Hì, có duy nhất một cậu con trai thôi !
– Nó… nó bị pê-đê hả ?
– Bậy, cấm anh nói bạn em như thế !
– Bạn em á ?
– Ừa, không có cậu ấy thì em cũng chẳng biết FingerStyle mà dạy cho anh đâu !
Đến đây thì tôi ngã bổ ngửa ra:
– Á à… nói thật đi, hồi cấp II em thân với mấy tên con trai ? Mà khoan đã… sao lại có dính đàn Guitar trong đây nữa ? Em kể là ba em dạy còn gì ?
– Hứ, ba em chỉ dạy căn bản thôi, còn lại là em tự học đệm hát. Chỉ sau khi gặp Matsui thì em mới biết là đàn Guitar còn có trường phái FingerStyle ! – Tiểu Mai nguýt dài.
– Cái gì… Sui… sui gì ? – Tôi ngọng nghịu nhắc lại.
– Là Yuki Matsui, bạn thân của em ! – Nàng nhăn mặt đáp, vẻ như không vừa ý.
– Hơ… sao cái hồi kia lại bảo Akira mới là bạn em?
– Anh hay nhỉ, thì em ít chơi với con trai, chỉ có Akira với Matsui thì em mới khá thân thôi !
– Ừm… thân thế nào ?
– Akira thì em kể anh nghe rồi, còn Matsui cũng thân với Akira, cậu này chơi Guitar giỏi lắm, cũng khá nổi tiếng ở trường. Hì, hai cậu bạn này y như hot boy vậy đó, nhiều bạn nữ ngưỡng mộ cặp bài trùng này lắm, một người là tuyển thủ bóng chày tài năng, người kia thì là nghệ sĩ Guitar tài không đợi tuổi !
– Ờ… thì hot boy, thế em có thích không ?
Liền tức thì, Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi, nàng nghiêng mái đầu cười như trêu:
– Anh đang ghen !
– Không có ! – Tôi hừ mũi đáp, dù rõ ràng là có. – Thế sao Matsui phải dạy Guitar cho em ?
– Thì em thấy thích nên muốn học, nhờ vậy mới về dạy lại cho anh chứ ! – Nàng nhún vai nói, đồng thời lắc đầu bất lực vì cái bộ sĩ diện của tôi.
– Ừm….. ! – Tôi thẫn thờ đáp, cảm giác như mình giống như là tiểu đệ tử nhỏ nhoi của cái tên con trai tên Sui sui gì vậy, nghe mà bất mãn quá sức, hơn hết là tôi hơi bị khó chịu vì thái độ Tiểu Mai nhắc về hai tên Akira và Matsui như là lòng ngưỡng mộ nhiệt thành.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro