Thùy Dương

Phần 37

2024-08-04 10:14:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 37
Đing… đong…

Tiếng chuông cửa phòng vang lên, kéo Thùy Dương trở về thực tại, tay nàng còn cầm chiếc nĩa ghim miếng thịt bò beefsteak cắt nhỏ đã nguội lạnh, chưa kịp bỏ vào miệng. Nàng cười khổ, đặt chiếc nĩa xuống, đứng lên mở cửa. Trước cửa là cậu phục vụ khi nảy, thở hổn hển, miệng mỉm cười, tay cầm chiếc bản đồ và tiền thừa đưa cho nàng. Thùy Dương cầm lấy cảm ơn, tay nàng chỉ rút lấy tấm bản đồ. Cậu ta nắm lấy số tiền thừa còn lại trong tay, cúi người cảm ơn nàng, chân vừa nhóm chuẩn bị đi.

– Chị muốn nhờ em một việc, em có thể vào đây chút không? – Thùy Dương nói nhỏ, nhìn vào ánh mắt né tránh của cậu ta.

Cậu phục vụ hơi lúng túng, vì ánh mắt của người phụ nữ trước mặt vây lấy mình. Cậu ta gật đầu, đầu cúi gằm xuống, ánh mắt nhìn vào cặp đùi trắng muốt thon dài gần như phơi hết ra dưới chiếc khăn tắm. Cậu ta nuốt nước miếng.

– Chị muốn nhờ em đánh dấu một số địa điểm chị cần đi trên bản đồ. – Thùy Dương nói và đưa chiếc bản đồ mới mua cho anh phục vụ ngồi trên ghế đối diện nàng.

– Vâng ạ. – Cậu ta nhìn chớp nhoáng qua mặt nàng, rồi cúi đầu nhìn xuống, hai má đỏ lên.

Đàn ông con trai gì mà mắc cỡ như phụ nữ vậy. – Thùy Dương thầm nghĩ. Bây giờ nàng mới có dịp nhìn kỹ cậu ta, tóc húi cao, dáng người ốm, làn da trắng hồng đặc trưng của người xứ lạnh, chừng mười chín tuổi.

Cậu ta trước hết đánh dấu vị trí khách sạn Sheraton, rồi hai địa chỉ theo lời Thùy Dương nói. Cậu ta khá chuyên nghiệp trong vai trò người chỉ đường, không thắc mắc, không đặt câu hỏi, thậm chí một cái nhíu mày nghi vấn cũng không. Thùy Dương rất hài lòng với biểu hiện của cậu bé này.

– Em có biết ai cho thuê ôtô không? Dĩ nhiên là cả người lái xe nữa. Chị cần thuê vài ngày. – Thùy Dương nói.

– Dạ em cũng không biết ai chị ạ. – Nói đến đó đột nhiên mắt cậu sáng lên. – Em làm ca đêm, bình thường chỉ vừa trực vừa ngủ thôi, nên buổi sáng em rất rỗi. Nếu… nếu chị cần đi, em sẽ chở chị. Nhưng chỉ có xe gắn máy thôi ạ!

Nói xong cậu bé ngẩn mặt lên nhìn Thùy Dương như trông chờ quyết định của nàng. Cậu không hiểu sao mình lại nhiệt tình như vậy, nhưng nhìn Thùy Dương quấn mình trong chiếc khăn tắm đẹp như thiên thần, cậu chỉ ước mong mình được gặp gỡ nàng nhiều hơn. Cậu sẵn sàng làm mọi việc vì người phụ nữ mới gặp này, chỉ để được ở bên nàng.

– Em tên gì? – Thùy Dương nói giọng nhẹ như làn gió.

– Dạ, em là Tuyên ạ!

– Vậy sáng mai chị em mình đi lúc 6h30 nhé! Chị trả công cho em 500 ngàn một ngày, em thấy được không? – Thùy Dương nói.

– Dạ, bao nhiêu cũng được ah!

Tuyên đi ra mà lòng vui phơi phới, không phải vì số tiền công Thùy Dương hứa cho cậu, mà lý do nào khác ngay cả cậu cũng chưa định hình được.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng tại khách sạn, Thùy Dương leo lên sau chiếc xe gắn máy của cậu bé. Tuyên chạy ra cổng khách sạn trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nhân viên phục vụ khác. Cậu cố gắng ưỡn ngực lên như đang gánh vác một trọng trách quan trọng và cậu tự hào vì điều này.

Thùy Dương ngồi một bên xe, chân vắt chéo khép lại chiếc váy ngắn màu hồng ôm sát người của nàng. Một tay nàng đặt lên vai cậu bé, cảm nhận cậu ta đang gồng cứng người tựa như bàn tay nàng nặng ngàn cân.

Hôm nay nàng muốn đi xem qua nhà ông Liêm và một số địa điểm ông hay lui tới để tìm cơ hội tiếp cận ông ta. Khoảng 10h00 sáng là giờ thăm nuôi, nàng sẽ vào trong Bộ An Ninh thử xem có gặp được Thế Toàn hay không, tuy không có nhiều cơ hội như anh Định đã nói, nhưng nàng không thể bỏ qua dù vô cùng mong manh.

Tuyên chở Thùy Dương đến một căn nhà khá lớn trên phố Hoàng Hoa Thám, căn nhà dạng biệt thự kiểu Pháp, mái ngói vẩy cá đỏ đã xuống màu và đóng rêu xanh. Thùy Dương không dám đường đột vào nhà tìm ông ta, nàng và cậu bé ngồi vào hàng chè đối diện chờ đợi. Chiếc ghế thật thấp, đối với chiếc váy ngắn của Thùy Dương vô cùng bất tiện. Nàng đón nhận nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm, rà quét vào giữa hai chân, váy nàng lại quá ngắn, không thể khép kín hoàn toàn được. Nàng chỉ đành dùng tay che hờ giữa hai chân. Thùy Dương không còn tâm trí để lo những việc này.

Đồng hồ vừa qua 7h30 một chiếc xe ôtô Accord biển số xanh trờ tới, gã tài xế xuống xe, bấm chuông cửa rồi mồi điếu thuốc đứng chờ. Hai phút sau một người đàn ông chạc 50 tuổi, đeo kính hoa râm, tay xách cặp táp da đi ra. Thùy Dương nhận ra gã đàn ông đó chính là ông Liêm. Chiếc xe rẽ làn người đi về hướng trung tâm thành phố.

Thùy Dương và Tuyên bám theo chiếc xe, nó không đi về phố Hàn Thuyên nơi ông ta làm việc, mà đi về khu vực phố cổ.

Chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ trên phố Bát Đản. Ông Liêm bước xuống xe đi bộ vào trong. Thùy Dương bảo Tuyên dừng xe bên ngoài, mình nàng đi bộ theo ông ta.

Bên trong là một dãy nhà cổ với vài hàng quán bình dân lề đường. Ông Liêm quẹo vào một quán cafe nhỏ phong cách hoài cổ, ông vào thẳng bên trong ngồi vào bàn sau bức rèm trúc, đối diện một người đàn ông đội mũ kết. Thùy Dương ngồi xuống bàn ngoài gần ngạch cửa, nàng gọi nước. Từ vị trí của nàng chỉ thấy được lưng người đàn ông đang nói chuyện với ông Liêm, nàng thấy dáng người này khá quen, nhưng không nhớ đã có ấn tượng từ đâu. Ông ta đưa một vật gì đó qua ông Liêm, nàng chỉ thấy được hành động ông Liêm nhận lấy và cúi người nhét vào cặp da dưới chân.

Bất ngờ ông Liêm đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Khi đi ngang qua ngạch cửa ông liếc ngang dưới chân bàn nơi có một cô gái mặc váy ngắn màu hồng đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại. Váy ngắn và hai chân của cô ta không khép kín hoàn toàn, ông có thể nhìn thấy thấp thoáng chiếc quần lót ren trắng bên trong. Ông Liêm thầm nuốt nước miếng rồi đi thẳng.

Thùy Dương giả vờ nhắn tin điện thoại khi ông Liêm đi qua, nàng ngẩn đầu lên nhìn theo bóng lưng ông khuất sau cánh cửa gỗ. Nàng quay đầu nhìn lại chiếc bàn nơi có người đàn ông bí ẩn ngồi. Trống trơn. Tại sao như thế, ông ta không thể bốc hơi trước mắt mình như vậy được. Thùy Dương đứng phắt dậy đi thẳng qua lớp rèm trúc, bên trong chỉ có đúng cái bàn này, không còn ai khác.

Nàng nhìn vào phía trong chỉ thấy nhà vệ sinh không người, tối tăm hôi hám, bên trong la gian bếp, một ông lão đang lay hoay với mấy chiếc phin cafe trên bệ xi măng. Ông ta có thể đi đâu nhỉ, nàng chán nản quay ra ngoài, không để ý trong góc phòng có một tấm rèm cũ, phía sau là một đôi mắt lóe sáng nhìn mình.

Thùy Dương đi ra tới ngoài thì xe ông Liêm đã đi mất hút. Nàng cũng không muốn theo ông Liêm nữa, vì theo kế hoạch nàng phải cố gắng xin vào gặp chồng.

Tuyên chở Thùy Dương dừng lại trước trụ sở của Bộ An Ninh. Thùy Dương đi vào cổng, xuất trình CMND và xin phép đến văn phòng của Cục An ninh KT.

Văn phòng rộng thênh thang, trống hoắc chỉ có 2 viên cảnh sát mặc đồng phục xanh, ngồi đọc báo. Hai gã lười biếng không thèm liếc lên, để mặc Thùy Dương lúng túng gõ cửa mấy lần.

– Dạ cho hỏi… – Thùy Dương bực mình nhưng vẫn cố gắng nói giọng nhỏ nhẹ.

– Gì… – một gã ngẩn đầu lên, mắt hắn ánh lên vẻ ngạc nhiên trước nhan sắc của Thùy Dương.

– Tôi muốn xin phép được thăm chồng đang bị tạm giam điều tra ạ! – Thùy Dương cảm thấy vị đắng trong cổ.

– Tên gì? Bị bắt ngày nào? Quan hệ gì với đương sự?

– Lê Thế Toàn, bị bắt ngày 12/9, ba ngày trước ạ. Tôi là vợ anh Toàn – Thùy Dương nói.

Gã mở cuốn sổ bìa xanh trên bàn, lật tới lui vài lần, mắt lia theo ngón tay rà từ trên xuống. Mắt gã đột nhiên sáng lên, rồi nheo mắt đọc thông tin ghi chú trong sổ, gã cầm cuốn sổ sang tên bên cạnh đang đọc báo, đưa cuốn sổ đến, người cúi xuống nói nhỏ gì đấy.

– Vụ này… Anh Sáu có dặn…

Thùy Dương cố gắng lắng nghe, nhưng nàng không nghe được gì nhiều ngoài biệt hiệu Anh Sáu ám chỉ một người nào đấy. Tim nàng đập thật nhanh.

– Đương sự mới bị bắt, có chỉ đạo không được gặp người khác, phòng ngừa thông tin rò rỉ, phi tang các chứng cứ cần thu thập. – Gã kia ngẩn đầu lên nói ào ào như gã đã nói câu này hàng nghìn lần.

Tim Thùy Dương như thắt lại, dù nàng đã chuẩn bị tâm lý là không gặp được chồng, nhưng giờ hy vọng nhỏ nhoi của nàng cũng bị dập tắt. Thùy Dương nghẹn ngào không biết nói gì, mắt nàng ngấn nước nhìn hai gã cảnh sát cầu cứu.

– Chị về đi, khi gặp được chúng tôi sẽ báo về địa phương. – Hai gã lắc đầu nói.

– Nhưng tôi từ Sài Gòn bay ra, chỉ muốn gặp chồng chút thôi. Hai anh thông cảm giải quyết giúp. – Giọng Thùy Dương rung rung, nước mắt nàng chảy dài trên gương mặt.

– Điều đó ngoài quyền hạn của tôi… Trừ khi… – gã đang định nói thì bị ánh mắt của đồng nghiệp trừng lên, ngưng ngang.

– Trừ khi gì? Thưa anh… – Thùy Dương cho tay vào túi đeo bên hồn định rút phong bì tiền đã chuẩn bị sẵn.

– Không phải như chị nghĩ đâu. Chúng tôi quả thật không giải quyết được chuyện này. Nhưng nếu chị tìm được quản giáo Bình, anh ta có thể cho chị gặp một lần. Nhưng không được nói là chúng tôi mách đâu đấy. – Gã kia mặc kệ đồng nghiệp nhắc nhở nói ra thật nhanh.

Thùy Dương cảm ơn rối rít.

Theo hướng dẫn của hai gã công an, Thùy Dương đi dọc lối đi nội bộ trải sỏi trắng, hai bên hai hàng hoa sữa mùi nồng nặc đến khó chịu. Xa xa là bức tường đỏ thật cao, bờ tường quấn kẽm gai cuộn tròn nhiều lớp, đây là trại tạm giam nằm trong khuôn viên Bộ An Ninh. Thùy Dương đi đến cổng gác, nàng xin gặp quản giáo Bình.

Sau năm phút, một gã đàn ông nghênh nghênh, mặc đồng phục xanh, gò má hắn thật cao, mắt nhỏ, hàm răng vẩu ra đen nhẻm vì thuốc lá. Gã nhìn Thùy Dương, nhìn nàng từ trên xuống, mắt hắn nheo lại.

– Đi theo tôi. – Gã chẳng thèm hỏi nàng tìm hắn làm gì, vì người tìm đến gã hầu như chỉ có một lý do.

Thùy Dương líu ríu đi theo hắn, nàng hồi hộp, thầm cảm thấy mình may mắn. Nàng theo hắn ta vào một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, giữa phòng là một bóng đèn tròn với chụp đèn nhôm to như cái nón lá, khoanh một vòng tròn ánh sáng xuống sàn nhà, giữa vòng tròn ánh sáng là chiếc ghế đẩu bằng nhựa xanh. Thùy Dương có cảm giác đây là một phòng tra cung như trong phim trinh thám nàng hay xem.

– Cô ngồi đấy. – Gã chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế dưới bóng đèn lớn.

Thùy Dương hơi lúng túng, nàng đi đến bên ghế xoay người lại, ngồi xuống. Nàng phát hiện ra rằng ngồi đây, dưới tác dụng tập trung ánh sáng của chiếc chụp đèn, nàng chỉ thấy mơ hồ bóng dáng của gã quản giáo trong bóng tối. Hai tay nàng đan vào nhau, mấy lần định mở miệng nói nhưng bầu không khí này làm nàng cảm thấy bất an.

– Cô muốn gặp ai? – Giọng gã Bình vang lên.

– Dạ, chồng tôi, Thế Toàn, mới bị bắt ngày 12/9, tôi chỉ… – Thùy Dương bị cắt ngang vì nàng thấy bàn tay gã giơ lên ngăn lời nàng.

– Anh Toàn đó tôi biết. Nhưng cấp trên chỉ đạo không được gặp. – Giọng gã đều đều vô cảm.

– Nhưng tôi bay từ Sài Gòn ra, tôi chỉ xin gặp anh một chút thôi, mười phút… À không, năm phút thôi mà. – Thùy Dương run lên.

– Tôi nói rồi, cấp trên đã nói vậy. Tôi không làm khác được. – Giọng gã không thương lượng.

Thùy Dương như vỡ òa, nàng gục mặt xuống nức nở. Hy vọng cuối cùng của nàng cũng bị bóp chết không thương tiếc.

– Tuy nhiên…

Thùy Dương ngẩn đầu lên, mặt nàng nhạt nhòa nước mắt.

– Nể tình cô lo lắng cho chồng mà bay từ Sài Gòn ra. Tôi có thể giúp cô gặp anh ta hai phút. Nhưng điều này rất mạo hiểm, nếu cấp trên phát hiện thì… – giọng hắn trầm trầm.

– Tôi… Tôi có một chút. Tôi xin gửi anh. – Thùy Dương mừng run lên, tay nàng lúng túng tìm phong bì tiền trong bóp tay, như sợ gã đổi ý.

Nàng đứng lên, đặt phong bì trên bàn trước mặt gã. Gã nhìn nàng, tay đặt lên chiếc phong bì dày cộp kéo về phía mình, tay gã mở ra, mắt liếc nhìn, rồi chật lưỡi miễn cưỡng nhét vào túi áo.

– Tôi chưa nói xong. Vì trường hợp gặp mặt này đặc biệt, tôi phải chắc chắn rằng cô không mang gì đưa vào cho anh ta. Nên cô phải chứng minh rằng cô không giấu gì trong người.

– Tôi… Tôi có gì chứ. – Thùy Dương chưa hiểu – anh có thể soát ví tay tôi, tôi không giấu gì hết.

– Ví tay tôi sẽ xem qua. Nhưng tôi muốn xem cô có giấu gì trong quần áo kia. – Gã ngưng một chút.

– Đương nhiên cô có thể từ chối. – Tay gã rút chiếc phong bì trong túi áo ra đặt lại trên bàn.

– Không… Không tôi hiểu rồi. – Thùy Dương vội vàng đáp ứng.

Tay nàng run rẩy, đưa ra sau lưng, nàng nhắm mắt, kéo dây kéo xuống. Chiếc váy hồng của Thùy Dương rơi xuống, bộ nội y ren trắng nhỏ bé bên trong không đủ che da thị trắng hồng và đường nét cơ thể nàng. Hai tay nàng che người, mắt nhắm chặt, miệng mím lại chịu đựng ánh mắt của gã quản giáo lục soát trên thân thể mình.

– Chưa đủ… – giọng gã khàn đục, cổ họng khô đắng.

Thùy Dương mím chặt môi, nàng biết mình đang bị lợi dụng, nhưng nàng không có lý do phản kháng. Nàng đưa tay lên, bấm nút áo ngực phía trước. Hai tay nàng cầm lấy mép quần lót thoáng chần chừ, rồi hít sâu một hơi tuột xuống. Hai tay Thùy Dương che ngang ngực và vùng da thịt giữa hai chân.

Thùy Dương nhìn thấy đôi mắt nhỏ của hắn nheo lại, hơi thở gấp gáp.

– Buông hai tay ra. – Giọng gã rung rung.

Thùy Dương nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng không tức giận với yêu cầu càng ngày càng quá đáng của gã. Hai tay nàng buông lỏng sang hai bên, cơ thể không mảnh vải che thân của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt gã quản giáo.

Gã há hốc miệng nhìn tòa thiên nhiên trước mặt, gã ráng nuốt vào tất cả hình ảnh này, vóc dáng hoàn mỹ, ngực tròn trịa đỏ hồng, giữa hai chân phất phơ ít lông tơ, da thịt trắng hồng phản chiếu ánh đèn vàng. Gã cảm thấy dương vật mình độn to lên, cả người hừng hực như thời trai trẻ tuổi hai mươi.

– Xoay người lại.

– Mở hai chân rộng ra.

Thùy Dương quay phắt người lại, mắt nàng long lên giận giữ, tên khốn nạn này đúng là không biết điểm dừng. Nàng nhận được đôi mắt lạnh băng của hắn, hắn không nói gì, nhưng nàng biết chỉ một tiếng phản kháng là mình sẽ nuối tiếc ra về mà không gặp được chồng.

Nàng nghiến răng, cúi người xuống, hai tay chống đầu gối. Nàng nghe tiếng bước giầy hắn nện lên sàn xi măng, hắn đi đến sau lưng nàng. Nàng cúi đầu nhìn ra phía sau qua hai chân mở rộng của mình, nàng thấy hai chân hắn đang gấp lại, hắn ngồi chồm hổm ngay dưới mông nàng nhìn lên.

– Dùng tay vạch hai mép âm hộ ra.

Thùy Dương không tin vào tai mình, tên khốn này thật sự không xem nàng là con người. Nàng toan phản kháng thì…

– Cô không muốn thì thôi vậy, mặc quần áo vào rồi về đi. Tôi không thể cho cô gặp chồng khi không biết bên trong người cô còn giấu gì không.

Gã đứng thẳng lên xoay người như chuẩn bị đi ra cửa.

– Đứng lại! – Thùy Dương hét lên, mặt nàng đỏ bừng vì uất ức nước mắt tuôn ra, môi nàng mím lại để không nấc lên.

Bàn tay Thùy Dương đưa vào giữa hai chân, đặt lên hai mép âm hộ mình, ngón giữa và ngón áp út còn đeo nhẫn cưới tách hai múi thịt đỏ hồng rộng ra. Cơ thể nàng run rẩy, nàng cảm thấy tủi nhục kinh khủng, nàng nhắm mắt lại. Thùy Dương cảm nhận hơi thở đầy mùi thuốc lá phả vào âm hộ mình, gã đưa mặt thật sát nhìn vào trong âm hộ nàng, hơi thở hôi hám của hắn gần hơn, gần hơn…

Thùy Dương đứng thẳng người, xoay người lại, nhìn xuống gã đàn ông đang nửa ngồi nửa quỳ trên sàn. Ánh mắt gã nhìn nàng ngạc nhiên, rồi quét xuống hai núm vú nàng gần sát mặt, hắn có thể ngửi được mùi cơ thể nàng. Thùy Dương mắt long lên như sẵn sàng liều mạng với hắn.

– Ông xem đủ chưa? Ông đừng ép người cùng đường. Tôi… Tôi sẽ liều mạng với ông. – Thùy Dương nói bừa trong cơn giận giữ.

Miệng gã thoáng nhếch lên khinh thường, gã biết mình không thể ép nàng được nữa. Nhưng đó là nhượng bộ tạm thời thôi, chờ xem.

– Kiểm tra xong, mời cô mặc quần áo vào, tôi đưa cô đi gặp anh ta. – Lời nói của gã trái ngược với hai mắt thèm thuồng không rời cơ thể Thùy Dương.

Nàng mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, nàng không muốn cho gã vớt vát nhìn ngắm cơ thể mình thêm một giây nào nữa.

Gã Quản giáo dẫn Thùy Dương đi ra khỏi căn phòng, đi sâu vào trong. Qua hai dãy nhà, tới một hành lang rộng, gã đến một bàn trực ban có cán bộ đang ngồi. Gã nói nhỏ với người đó, sau khi thương lượng vài câu, người đó đứng lên đi vào bên trong.

– Vào đây. Tôi phải giải thích với cô một việc, tôi phải ở kế bên để nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, để bảo đảm anh ta không mách cô về hủy chứng cứ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thùy Dương

Số ký tự: 0