Phần 20
2021-12-03 11:36:00
Buổi trưa khi vừa tan học, tôi lững thững bước ra đến cổng trường thì đã thấy Đông Phong đứng chờ mình sẵn từ lâu rồi.
Thấy anh, tôi mừng rỡ định chạy lại tranh thủ nói chuyện vài câu cho đỡ nhớ trong lúc chờ ba tôi đến rước, nào ngờ khi tôi vừa mới mở miệng định nói “em không sao đâu… anh đừng lo!” Thì nhác thấy ba đang chạy xe từ đằng xa tới nên lật đật né xa Đông Phong ra, kẻo ba tôi nhìn thấy tôi và anh đứng sát nhau…
Thì sẽ phiền phức cho cả hai. Tôi không muốn anh phải vì tôi mà chịu tổn thương vì những lời nói hằn học của ba. Ba tôi mà quậy trước cổng trường nữa thì tôi chắc chỉ có đường cắn lưỡi tự tử mới hết nhục.
Lúc leo lên xe ba chở, tôi ngoáy đầu nhìn lại thì thấy anh chạy ở phía sau, tít đằng xa và giơ tay vẫy vẫy như để gửi lời chào tạm biệt. Nhìn gương mặt của anh thoáng buồn, tôi chợt nghe trái tim mình đau nhói như bị ai đó dùng tay bóp chặt. Tôi thương anh nhiều nhưng chưa mang đến cho anh điều gì hạnh phúc mà chỉ có những phiền phức và rắc rối vây quanh.
Tôi không hiểu tại sao có nhiều bạn cũng chỉ mới lớp 10, thậm chí là mấy bạn còn học cấp 2, nhưng đã có cặp có bồ và chở nhau đi ngoài đường rồi ôm nhau xà nẹo mà vẫn không bị ai cấm cản gì… vậy mà tôi với Đông Phong chỉ quen nhau và nói chuyện bình thường chứ chưa nắm tay nắm chân gì thì lại bị ba tôi cấm tiệt. Tôi thấy mình cũng bình thường như bao nhiêu người đàn bà con gái khác, cũng hai vú một chim chứ có nhiều hơn người ta đâu mà ba tôi lại mê mẩn và nhất định giữ tôi làm của riêng cho bằng được.
Tới giờ ra chơi buổi chiều, tôi chưa bước ra khỏi lớp thì anh đã đứng trước cửa đón tôi rồi.
Hai đứa tôi dắt díu nhau ra chiếc ghế đá ngoài công viên trường, chỗ hồi sáng tôi với con Yến, con Mai mới ngồi để tâm sự.
Vừa ngồi xuống thì Đông Phong đã nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của tôi rồi lo lắng hỏi:
– Thu ơi! Hôm bữa thứ bảy em có bị đòn không vậy? Bác đánh em có đau không?
Tôi cười méo xẹo:
– Có ai bị đánh đòn mà không đau đâu chứ!
Anh vẫn nắm chặt bàn tay tôi trong đôi tay mạnh khỏe rắn chắc của anh, giọng run run:
– Anh xin lỗi vì đã không nghe lời em! Nếu hôm đó anh không đưa em về tận nhà thì em đã không bị đòn…
Tôi lắc đầu:
– Trước sau gì ba em cũng biết thôi anh! Đâu có gì có thể giấu mãi được…
Rồi tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh:
– Quen em như vầy chắc anh chán lắm phải không? Em chỉ mang đến cho anh những điều không vui vẻ. Hay là mình…
Tôi chưa nói hết câu thì anh đã đưa ngón tay lên chặn ngay miệng không cho tôi nói tiếp:
– Thu ơi… em đừng nói vậy! Ở bên em anh thấy vui và hạnh phúc lắm. Anh thương em thật lòng và muốn được chia sẻ với em tất cả mọi vui buồn trong cuộc sống…
Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng êm ái ngọt ngào như mật rót:
– Thu ơi… anh yêu em!
Tôi trố mắt sững sờ nhìn anh mấy giây như không tin vào mắt, vào tai mình những gì vừa nghe thấy. Tôi thật bất ngờ khi được anh tỏ tình trong hoàn cảnh này. Tôi vừa định nói “hay là mình chia tay…” thì anh đã tỏ tình luôn như để khẳng định anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, từ bây giờ và mãi mãi về sau.
Không nói ra thì ai cũng biết tôi đang hạnh phúc đến dường nào. Cái điều mà tôi mong đợi gần ba tháng nay bây giờ mới xảy ra, mà lại xảy ra trong lúc tôi không ngờ nhất.
– Phong… em yêu anh!
Tôi nắm chặt lấy bàn tay anh rồi thỏ thẻ những lời yêu thương tình tứ mà tôi đã ấp ủ từ ngày biết nhớ biết thương, bây giờ mới có cơ hội được thổ lộ.
Anh đưa tay vuốt mái tóc tôi rồi kéo đầu tôi ngã vào vai anh. Ở đây là trường học chứ nếu ở chỗ riêng tư chỉ có hai đứa thì chắc chắn chúng tôi đã không ngồi yên như vầy rồi.
– Bây giờ ngày nào bác cũng đưa em đi học như vậy hết hả!? Vậy là mình hết được đi chung mỗi ngày rồi. Anh buồn quá Thu ơi!
– Em cũng không biết ba đưa đi học được mấy ngày nữa, nhưng trước mắt em với anh chỉ có thể gặp nhau lúc ra chơi mà thôi, ba em giờ kiểm tra giờ giấc đi đứng của em gắt gao lắm…
– Anh có gì không phải mà ba em ghét anh dữ vậy?
– Không có gì đâu anh! Tại ba sợ em còn nhỏ mà có người yêu sớm quá rồi dễ hư hỏng thôi…
Tôi mở miệng nói ra những lời an ủi người yêu mà tự thấy ngượng ngùng, ba tôi ghét anh đâu phải vì anh có khuyết điểm gì to lớn. Khuyết điểm lớn nhất của anh là đã kéo tôi ra khỏi sự quản thúc của ba. Tôi nói ba sợ tôi còn nhỏ mà yêu sớm sẽ dễ hư hỏng, nhưng tôi không thể nói “em chưa yêu nhưng cũng đã hư hỏng mất rồi” cho anh nghe được. Tôi lo sợ không biết một ngày nào đó anh phát hiện tôi không còn trong trắng nữa thì anh có còn yêu thương tôi như bây giờ hay không…
Đông Phong nhìn tôi âu yếm:
– Vậy bây giờ mình làm sao liên lạc, thời gian ra chơi ít quá đâu đủ để nói chuyện…
– Hay mình liên lạc bằng thư nha anh? Có gì tụi nhờ con Yến làm bồ câu đưa thư…
– Lỡ ba em phát hiện thư của tụi mình thì sao em?
Nghe anh nói tôi chỉ biết im lặng mà không nói thêm được lời nào. Bởi vì anh nói đúng quá! Hiện nay ba quản lý tôi chặt chẽ như vậy thì lúc tôi đi học dễ gì ở nhà ba không lục tung căn phòng của tôi lên. Nếu phát hiện ra mấy bức thư tình của anh gửi thì chắc sẽ cạo đầu tôi trọc lốc rồi đốt hết sách vở, quần áo cho thỏa cơn ghen tức hằn học.
– Vậy bây giờ mình phải làm sao hả anh?
Tôi lúc này đầu óc rối quá nên không nghĩ ra được kế sách gì hay ho để giải quyết những khó khăn mà ba mang tạo ra cho hai đứa. Tới nước này thì chỉ còn biết trông chờ vào bộ óc thông minh của Đông Phong mà thôi.
– Hay là vầy…
Anh mới nói mấy chữ thì dừng lại hắng giọng mấy cái rồi nói tiếp:
… tạm thời bây giờ mình sẽ gặp nhau vào lúc ra chơi chứ đưa đón hay gặp gỡ ngoài đường lỡ ba em thấy thì em sẽ bị đòn. Mà như vậy thì anh xót ruột lắm Thu ơi!
Nghe anh nói mà tôi thấy càng thương yêu anh nhiều hơn nữa. Không ngờ anh lại quan tâm và lo lắng cho tôi nhiều như vậy, điều mà từ nhỏ đến lớn ngoài má tôi ra thì chưa có ai khác biết nghĩ cho tôi.
À mà quên, còn hai con bạn thân của tôi nữa chứ! Tuy chúng tôi hay cà khịa nhau nhưng tình cảm chị em trong hội cây khế rất tốt đẹp. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi có được những người bạn thật tuyệt vời. Và cảm ơn ông trời đã ban cho tôi một anh người yêu thật lý tưởng.
Tôi âu yếm nhìn anh và cất giọng trầm buồn:
– Tạm thời bây giờ cứ như vậy nha anh! Em nghĩ ba chỉ đưa đón em một thời gian ngắn thôi à. Sau này ba thấy em không còn qua lại với anh nữa thì sẽ thôi dòm ngó.
Vừa nói xong tôi thấy anh giơ hai tay lên như muốn ôm tôi vào lòng nhưng có lẽ thấy ở đây là trường học nên anh từ từ bỏ tay xuống mà gương mặt buồn hiu, nhìn thấy thương lắm luôn. Phải chi giờ này hai đứa ở một nơi thật riêng tư, chắc tôi sẽ ôm ghì lấy anh và hôn lên đôi môi kia cả ngàn cái để anh thấu hiểu nỗi lòng này.
– Thôi được rồi… hai anh chị tính đóng phim tình cảm tới bao giờ… bộ không ai khát nước hết hả?
Khi mà hai đứa tôi cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt nhất thì chợt con Yến ở đâu xen vô làm cả hai như bừng tỉnh khỏi cơn mê tình ái.
Tôi quay lại nhìn nó với con Mai đang đứng sau lưng nhe răng cười như khỉ đột:
– Trời đất! Tụi bây ở đâu chui ra vậy? Tao tưởng tụi bây ở dưới căn tin chứ?
Con Mai cười khúc khích:
– Thì tụi tao đã xuống căn tin mua nước uống mua bánh ăn rồi, nhưng mà chờ hoài không thấy mày đâu? Biết mày nãy giờ ăn cháo lưỡi chắc cũng khát lắm rồi nên tụi tao mua cho mày bịch nước mía nè! Hí hí…
– Mày thôi nha con quỷ… chọc tao hoài…
Tôi thấy thẹn thò nên đưa tay lên làm bộ đánh con Mai nhưng trong bụng thật lòng cảm ơn nó. Cảm ơn nó không phải vì bịch nước mía mà vì nó đã thay tôi nói ra cái điều mà tôi luôn muốn trao cho anh. Đó là… ăn cháo lưỡi!
Đông Phong nhìn bộ ba nữ quái châm chích lẫn nhau chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
Miệng tôi chửi, tay tôi đánh con Mai nhưng mắt thì nhìn Đông Phong đắm đuối. Tôi chúm chím đôi môi để làm duyên với anh rồi chu mỏ ra như mời gọi mà trong lòng cứ thắc mắc không biết anh có hiểu ý tôi không.
Tùng… tùng… tùng…
Chú bảo vệ đánh ba tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Trước khi về lớp, con Yến nhìn tôi và Đông Phong rồi nói thật nhanh:
– Hai người yên tâm… tụi này sẽ ủng hộ tình yêu của hai người hết mình. Có gì tụi này sẽ làm cầu nối giúp cho… chỉ cần hai người thật lòng yêu thương nhau…
Nói xong nó cầm tay tôi đặt vào tay Đông Phong như muốn trao gửi niềm tin cho anh rồi nhanh chóng cùng con Mai chạy lạch bạch về lớp.
Tôi xúc động nhìn theo con bạn thân lúc nào cũng tinh tế trong từng hành động với ánh mắt biết ơn. Anh siết chặt tay tôi và thì thầm:
– Mình yêu nhau mãi mãi nhé em!
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt hình trái tim rồi gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Mãi một lúc sau hai đứa mới buông tay nhau ra trong tiếc nuối để quay về lớp học chuẩn bị cho tiết kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro