Phần 19
2021-12-03 11:36:00
Kể từ bữa đó ba không cho tôi lấy xe đạp đi học nữa mà lấy xe máy chở đi rước về mỗi ngày 2 bận nếu học nửa buổi và 4 bận nếu có học tăng tiết buổi chiều.
Không biết những bạn khác có phụ huynh đưa đón mỗi ngày có cảm giác thế nào chứ tôi thấy gò bó và ngột ngạt thế nào ấy, cứ như mình là tù nhân bị kiểm soát chặt chẽ từng hành động vậy. Tôi không thích cái cảnh mỗi ngày được ba chở tới tận cổng trường rồi lại từ cổng trường chở về tận cổng nhà. Thay vào đó tôi chỉ thích được chạy xe đạp nhong nhong cùng tụi con Yến con Mai vừa chạy vừa giỡn, hay chạy bên cạnh Đông Phong vừa chạy vừa tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi hồn nhiên cười đùa mà không phải dè chừng hay lo sợ bất cứ điều gì.
Ngồi trên xe ba chở tôi có cảm giác giống như ngồi trên lưng cọp, không biết nguy hiểm sẽ đến thăm mình lúc nào. Nếu chẳng may ba không chở tới trường mà chở thẳng vô rừng cao su như lần trước thì chắc tôi chết mất thôi. Càng ngày ba tôi càng nghĩ ra nhiều trò quái dị để hành hạ và giày xéo cái cơ thể non nớt này mà chỉ mới nhớ đến thôi tôi đã thấy lạnh sống lưng. Thật không thể ngờ càng ngày ba tôi lại càng dâm đãng và biến thái đến như vậy.
Bữa đầu tiên tôi được ba chở đi học, lúc ra chơi con Mai vừa thấy tôi là nhào tới chọc ghẹo:
– Bữa nay sướng dữ nha mậy? Có ba chở đi học khỏi phải chạy xe đạp mỏi chân nha! Nhất mày rồi… Hí hí…
Con Mai nó tưởng đâu tôi mê được người khác chở đi rước về như nó chắc! Ngày nào cũng ngồi lên xe để ba đưa rước tôi thấy vừa thương yêu vừa tội nghiệp cho Đông Phong hôm nào cũng buồn bã đứng chờ ở ngã tư, đến lúc ba chở tôi chạy ngang thì mới chạy theo phía sau lặng lẽ như chiếc bóng.
Tôi cười méo xẹo:
– Tao đâu có muốn như vậy đâu… hic hic…
Con Yến nhìn tôi là biết có chuyện chẳng lành nên sốt sắng hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra với mày rồi phải không? Kể tao nghe đi… coi có giúp được gì cho mày không!?
Tôi liền kéo hai đứa bạn ra ghế đá ngoài công viên của trường, nơi gần khu vực học thể dục và cách xa các lớp học vì ở đó thường ít ai ngồi vào giờ ra chơi.
Sau khi đã yên vị tôi bắt đầu kể hết cho tụi nó nghe những gì xảy ra hôm qua nhưng giấu nhẹm chuyện tôi bị ba lôi vô nhà rồi làm chuyện bậy bạ. Kể luôn chuyện đó thì chắc tôi chỉ có nước đội quần với cả trường này…
Nghe xong con Yến nhìn tôi ra chiều thông cảm:
– Coi bộ chuyện tình cảm của mày với anh Phong sẽ còn gặp nhiều sóng gió từ phía gia đình, cụ thể là ba mày! Tao để ý thấy ba mày kỳ kỳ sao đó Thu… ổng không muốn ai gần mày hết á, kể cả tụi tao là bạn thân của mày nữa!
Nghe con Yến nói bỗng nhiên tôi thấy hơi chột dạ, không biết là nó đã đánh hơi được điều gì, ai chứ con này thì nó tinh ý lắm:
– Mày nói vậy là sao Yến?
Con Yến nói chầm chậm từng tiếng, giọng trầm ngâm:
– Tao để ý mỗi lần tụi tao mà ở lâu hình như ba mày có thái độ không thích… rồi cái hôm mới mua xe cho mày… tao kêu để tao tập cho mày nhưng ba mày không cho… nói để ổng tập… Rồi…
Tôi nhìn nó nôn nóng hỏi:
– Rồi sao nữa Yến?
Con Yến chép miệng:
– Thôi… không có gì đâu! Chắc tao suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó mà.
Nhìn nét mặt của con Yến, tôi biết là nó đã nhận ra điều gì đó bất thường trong cách cư xử của ba tôi, có lẽ vì có con Mai ở đây nên nó không tiện nói.
Con Mai nhìn tôi rồi hỏi:
– Vậy từ bữa đó tới giờ mày có gặp anh Phong chưa?
Tôi buồn bã lắc đầu. Nói là từ bữa đó chứ chuyện chỉ mới xảy ra từ chiều thứ bảy, đến bây giờ là sáng thứ hai, chỉ mới học hai tiết rồi ra chơi chứ đâu phải lâu lắc gì. Tôi nãy giờ cũng có ý chờ Đông Phong ra chơi để gặp mặt nhưng không biết ảnh làm gì mà chờ hoài vẫn không thấy bóng dáng đâu cả!
Không lẽ ảnh buồn và giận vì bị ba tôi la mắng giữa đường chiều hôm ấy!?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro