Thời học sinh oanh liệt

Phần 68

2024-10-05 22:30:16

Phần 68
– Mình! Mình không nói đùa đâu! Mình hiểu cảm giác này mà, cậu không tin mình ừ? – Em chạy tới cản bước đi của tôi…
– Ừ! Cậu về đi – tôi trả lời cho qua chuyện…

Về tới phòng, tôi chần chừ bước một thì lùi hai “không được! Tâm trạng thế này, lỡ vào trong đang buồn mà bị bọn nó trêu chọc, tôi sẽ không kiềm chế được mất”

Thế là bỏ lên khu phơi đồ “tôi dựa vào góc tường”

– Con có mua loại thuốc lá mà bố thích nè!

Không biết bổ béo gì mà ngày nào cũng hút, thế mà miệng lại bảo…

“Tao cấm mày hút thuốc”

“Bố cấm con! Thế sao suốt ngày bố cứ…”

Ông không nói gì nhìn tôi lắc đầu…

“Vì bố mệt”

“Tôi châm điếu hút thử”

Lần đầu “ho sặc sụa”…

Đúng là nó tác hại thật! Nhưng nào ai bỏ được, anh họ tôi cày ngày đêm ôn luyện thi đại học… có lúc một đêm mà hút bao nhiêu thuốc đơn giản là anh cần sự “tỉnh táo”

Haizz… tôi ném điếu thuốc…

Bố à! Khi ở nhà, bố nói, mày chẳng làm được tích sự gì cả, suốt ngày chỉ lo phá phách “năm nay mà không đạt danh hiệu học sinh gì thì đừng trách tao”

Và con làm được ” học sinh tiên tiến cơ đấy ” nói oai hơn là suýt học sinh giỏi, cũng chỉ vì liệt hai môn ” tiếng anh, ngữ văn”

Đem giấy khen về mà chỉ có anh hai và mẹ cười khen con, chỉ có bố là lẩn đi đâu rồi, con biết! Bố vui lắm, chẳng qua bố cố giấu đi thôi…

Đến khi cuối cấp, bố vẫn thế, “lo cho mày ăn học suốt 12 năm trời mà đến cái đại học mà còn không đậu thì về đừng có nhìn mặt tao”

Và… con đậu đại học rồi đấy! Bố phải cười thì con mới vui chứ! Sao đến cả niềm vui này mà bố lại chẳng lấy gì ngạc nhiên mà chỉ nói với con vẻn vẹn hai chữ “giỏi lắm”

Cho đến ngày đi thì bố mới dịu giọng với con “con lên đó ráng học cho tốt, anh con bận làm không tiễn con được, bố nặng lời cũng vì muốn con ngoan thôi, đừng giận bố!”

Mà “đại học vẫn thế” không biết là đại học gì! Nhưng chỉ cần đậu là nở mày nở mặt cho gia đình…

Đôi lúc tôi cũng tự hỏi ” đại học là gì chứ? “, Học mà nhìn vào đôi lúc tôi chẳng biết nó có áp dụng trong thực tế không nữa, mà chỉ biết một điều rằng ” cần phải qua môn “… thế đấy! Lúc còn ngây ngô thì muốn học đại học lắm, khi biết rồi thì chỉ muốn ra trường sớm…

Nhưng mà có khối người ra trường rồi mà vẫn không có việc làm, về nhà lại làm gánh nặng cho gia đình…

Một số người còn trêu tôi rằng: Không kiếm được việc làm… thì đem cái bằng đó về nhà ” bỏ vào chuồng gà hay lợn gì đó “, treo ở đó, biết đâu con vật nó đọc được chữ ” a! Ông chủ mình đậu đại học rồi kìa! ” Nghe xong cũng có thể con vật nó vui mà ăn ngon hơn…

Vô dụng!

2h sáng…

“Làm sao đây! Bố bị người ta hại, mà mày lại còn ngồi đây nghĩ vớ vẩn…”

“Gánh nặng gia đình giờ đổ hết lên vai mẹ và anh trai, nếu mày bỏ học mà về chẳng khác gì uổng công bố mày cả đời sao?”

“Nhưng! Nếu tao không về, thì…”

“Thì sao chứ…”

“Tao sợ người nhà sẽ không lo nổi cho tao, bố mất rồi, hai người ở nhà cộng thêm tao làm cật lực trên này, làm gì đủ tiền học chứ! Thế mày muốn tao phải đi cướp giật để tiếp tục à?”

“Thằng bất tài!”

“Tao làm gì sai chứ! Tao làm vậy cũng chỉ vì gia đình, vì tao thương họ thôi…”

“Nếu mày thương họ thì hãy nghe mẹ, nghe anh, bạn bè mày, mà tiếp tục ở lại…”

Hai con đường: Ở lại và ra đi…

Cả đêm tôi khổ sở với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu…

Gia đình không lo nổi thì phải về, và còn… còn tìm ra kẻ hại bố chứ…

Nhưng! Tại sao? Mình cứ canh cánh chuyện này mãi thế này…

7h sáng…

Tôi đợi lúc tụi bạn đi học hết thì mới dám vào phòng…

Mình phải làm sao bây giờ?

Thức trắng cả đêm mà vẫn không tìm ra câu trả lời…

Tôi leo lên gác lấy balo, thu dọn vài bộ quần áo, gom góp hết số tiền mình còn, sợ không đủ tôi làm liều mở ví của tụi bạn lấy một ít…

Tao xin lỗi! Nhưng thật sự lúc này tao cần tiền, mong tụi bay hiểu cho…

Gần 8h tôi khóa cửa phòng…

Tôi lưu luyến nhìn lại nó lần cuối… ngày hôm nay mày về, mày bỏ học, thì có lẽ mãi mãi sau này cũng vậy…

Tất cả đã chấm dứt…

Tạm biệt những người anh em tốt… rất vui khi làm bạn với chúng mày… và… và em nữa…

Lê lết đôi chân được vài bước thì…

– MÀY TÍNH ĐI ĐÂU?

Tôi sững sờ vì người đứng trước mình… là D và người cạnh nó không ai khác… là em…

– Tao… tao… – tôi làm rơi chiếc ba lô xuống đất…
– Sao… sao… mày còn đi học mà, sao lại ở đây? – Tôi cười gượng hỏi…
– Cả đêm mày không về! Tao đã thấy nghi rồi…
– Thành à! Chuyện của mày, tao rất tiếc… nhưng – nó nhìn tôi mặt nghiêm nghị…
– ĐỦ RỒI! – Tôi cắt ngang…

Thật sự đây là lần đầu tiên, tôi rất giận em, sao em có thể kể cho D biết chứ…

– Mày bình tĩnh lại Thành!
– Hai người làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của tôi chứ!
– Đây là chuyện của gia đình tôi, các người đừng có xen vào…
– Còn cô nữa! Cô nói là hiểu mà thế à – tôi nhếch mép cười khinh khỉnh nhìn em…
– Mày muốn đi thật à? Nhưng cho tao hỏi lần nữa, mày còn quay lại không? – Vẻ mặt thằng D lúc này đã đằng đằng sát khí với tôi rồi…
– Tao sẽ quay lại – tôi đáp…
– Mày về vì lo cho gia đình hay mày về chỉ để muốn nung nấu chuyện trả thù – tôi giật mình vì câu nói này của nó…
– Cái này mày không cần biết – tôi làm lơ bỏ đi…
– Khoan đã ranh con!

Chưa kip quay lại thì…

“BỐP…”

Tôi ăn nguyên cú đấm của nó vào mặt…

Chới với tôi ngã nhào ra đất…

– MÀY XỨNG ĐÁNG NHẬN CÁI NÀY!

Mũi miệng be bét máu – tôi lấy tay quệt mấy lần mà máu vẫn không ngừng rỉ ra…

– Cậu có sao không?
– Dương! Cậu đứng đấy, cứ mặc nó, “thằng này nó cứng đầu lắm”
– Mày có biết… ngày hôm nay tao phải bỏ thi để tới đây cũng chỉ vì mày không ranh con…
– Đứng lên! Trở lại là mày đi nhóc – nó gằn giọng…
– Hừ! Mày đánh xong chưa, nếu xong rồi thì tao đi – tôi gượng dậy…
– Tao nói vậy mà mày vẫn còn không hiểu à! BỐP… ẶC – tôi lại ăn thêm một đạp vào người…
– Mày bị sao vậy Thành…

Đau chết mất! “Mày ăn gì mà chân cứng thế hả D”, tôi ráng gượng dậy dựa tay vào tường tay xoa ngực thở không ra hơi…

Thật sự là khi đó, tôi đã đánh mất chính mình rồi…

– Mày có biết! Hôm qua mày không về, Nụ, chị mày, bọn tao phải vất vả lùng sục cả đêm chỉ vì mày không?

Nhếch mép cười khinh khỉnh tôi cười nhạo nó…

– Mày bao nhiêu tuổi hả D? Mày lấy quyền gì mà bắt tao nghe, mày cũng chỉ là thằng sinh viên…

“BỐP…”

Chưa hết câu thì tôi vẫn phải lĩnh thêm một đạp của nó “đau thấy mấy ông trời”…

– Nó không chết được đâu Dương, cậu đừng lo! Xin lỗi để cậu chứng kiến cảnh này – nó an ủi Nụ…
– Thành! Thật sự tao cũng chẳng muốn giấu gì mày, anh em nhau cả, nhưng! Tao đẻ trước mày hai năm đấy! Giờ thì đủ tư cách chưa?
– Mày nói chuyện của mày không liên quan đến tụi tao, vậy! Cho tao hỏi, thời gian qua, rắc rối mà mày vướng phải, bộ mày nghĩ chỉ mình mày gánh à?
– Đến hôm nay tao lại gặp con bé Nhài, mày lại gây ra chuyện gì nữa à? Cái đó thì tao không cần biết nhưng bọn nó đang lùng sục mày đấy!
– Thành à! Tao biết nay mày rất buồn! Nhất định mày sẽ không thể gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu…
– Mày biết thế! Sao lại không cho tao đi – tôi trừng mắt nhìn nó…

Vật vã đứng dậy tôi tức giận nó, không quan tâm đúng sai mà chỉ nhớ rằng rất buồn và giận…

– Tao hỏi mày, giờ mày bỏ về! Không đi học. Chấp nhận về quê đi làm phụ gia đình, bộ mày tưởng làm thế bố mày sẽ vui lắm hả, không thấy uổng công bố mày sao?
– Cái này tao biết – tôi đáp…
– BIẾT THÌ SAO VẪN MUỐN VỀ… BỐP… – không biết là nãy giờ tôi lĩnh bao nhiêu cái đạp của nó rồi…
– Nhưng! Hiz… nếu tao không về, thì… – tôi khóc rồi, mắt đã nhòa đi từ khi nào…
– Mày chỉ biết nghĩ thế thôi sao? Bỏ dở thế sao, còn hai năm nữa mà, ráng đi!
– Mày nói ghê nhỉ! Vậy ai sẽ lo học phí cho tao? Mày nói đi – tôi gằn giọng…
– Tao sẽ lo cho mày! Được chưa, tiếp tục ở lại đi – giọng nó trầm xuống…
– Tao biết, tao vẫn chưa đủ tuổi gì để giáo huấn mày, nhưng! Chỗ bạn bè, tao đủ tư cách nhắc nhở mày…
– Đời mày còn dài mà, mày sẽ còn đối mặt rất nhiều vấn đề, nếu hôm nay mày từ bỏ liệu mày có chắc quyết định của ngày hôm nay là đúng! Tao nói cho mày biết “đây không phải là thử thách trí tuệ mà thử thách ý chí của mày, nếu giờ mày hạ quyết tâm như thế… bộ mày không thấy tiếc sao”, nhưng! Sao mày không tự hỏi lại bản thân mình, cả đời mày rốt cuộc muốn làm cái gì, mày đã suy nghĩ kỹ chưa – không biết tự bao giờ, tôi thấy D, nó đã ra dáng của một đàn anh chính hiệu…
– Đừng nói triết lý nữa, tao không hiểu – tôi dựa lưng vào tường bịt hai tai lại như đứa con nít…
– Tao cũng chỉ nói có vậy thôi! Giờ tao không cần biết, cầm balo đem về phòng, mặc đồng phục rồi đi học ngay “đừng bắt tao phải nhắc lại”
– Mọi việc còn lại nhờ cậu hết đó Dương! Nó còn không nghe thì nói mình, tớ đi đây…

Đầu óc tôi giờ tối sầm lại, cả đêm qua không nghĩ được gì ” hình như là vẫn không thể thoát được ý định đó ” nhưng! Bây giờ tôi đã có chút cảm giác hối tiếc vì hành động ” ngu ngốc ” vừa rồi…

– Cậu còn đau không?

Ngẩng đầu dậy thì em đã ngồi bên cạnh tôi từ khi nào…

Không biết nói sao chứ lúc này tôi có chút xấu hổ vì đã để em thấy cảnh mình khóc “tôi im lặng không nói”

Im lặng một hồi cũng không phải là cách hay…

– Đến đây làm gì? – Tôi hỏi như trách…
– À! Mình… mình… chị Hằng có gửi cho cậu nè…

Nụ đưa cho tôi một chiếc hộp…

Gì đây chứ! “Mở ra thì tôi mới biết là đồ mẹ gửi” có tiền và một bức thư…

Xin phép không nói nội dung bức thư ấy! Nhưng cũng có lẽ các bạn cũng biết bên trong viết gì rồi mà…

Đọc xong mà… bộp – dựa đầu vào tường, ngẩng mặt lên trời tôi thở một cái rõ dài…

– D! Mày nói đúng, tao sai rồi!
– Sao vậy! Bức thư… à không! Ý mình là cậu còn đau không?
– Tôi không sao! Về đi – dứt lời tôi đứng phắt dậy như không có gì, dù biết là còn đau quá trời…


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0