Thời học sinh oanh liệt

Phần 67

2024-10-05 22:30:16

Phần 67
Chưa bao giờ nó phải chứng kiến cảnh này…

Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi làm lạnh cả tóc gáy “thật không thể ngờ là chuyện này lại đi xa như thế này”

Chúng tôi chạy nhanh bám theo chiếc xe, cứ tưởng rằng càng tới gần thì nó sẽ ổn hơn…

23h hơn: Chạy vào khu cấp cứu mà lòng như thiêu đốt…

– Nè bạn hiền! Không sao đâu, mày sẽ qua thôi…
– Yêu cầu người nhà của bệnh nhân đứng ở ngoài “cánh cửa đóng sập lại”

Sao thế này! Phải chăng chuyến đi này là sai lầm…

Vết thương nặng quá, chuẩn bị…

– Bác sĩ ơi… – nó nắm lấy tay ông bác sĩ…
– Cậu vẫn còn tỉnh táo sao…
– Haizz… tôi không biết là mình còn chịu đựng được bao lâu nữa, nhưng! Tôi muốn ông giúp tôi một chuyện…
– Đừng lo! Cậu sẽ qua thôi, y tá…
– Không! Tôi sợ là sẽ không kịp nữa, tình trạng của tôi, ông nhìn cũng biết mà… tôi xin ông đấy – nó cắt ngang…
– Mau đưa tôi điện thoại, tôi cần làm chuyện này – cơn đau thể xác giờ không còn quan trọng bằng nỗi đau tâm trí nữa…
– Của cậu đây!
– Là bà đó sao! Xin lỗi! Nay tôi không thể tới được buổi chia gia sản…

Bố tôi mất từ khi nào thế? Hả! Mới từ hôm qua sao…

Tôi không biết là thù oán với ai! Nhưng có người tấn công tôi, hình như họ lầm tưởng tôi muốn chiếm gia sản của ông ấy…

Tôi biết tiền mà ai chẳng ham! Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi đâu có cần tài sản gì của ông ấy!

Tôi lặn lội tới đất Hà Nội này cũng chỉ vì nếu ông ấy không qua khỏi thì…”chết tiệt! Đau quá”

– Cả cuộc đời mẹ tôi! Từ khi bà đến, ông ấy bắt đầu lạnh nhạt với hai mẹ con tôi! Thật sự là tôi căm ghét ông ấy bao nhiêu thì bà, tôi lại hận tới tận xương tủy, bà hiểu tôi đang nói gì chứ?
– Gia tài bố tôi! Của mẹ con bà tất đấy, nhưng! Thay vào đó, tôi chỉ muốn xin bà một nguyện cầu!
– Chưa bao giờ tôi khẩn cầu gì từ bà nhưng! Ngày hôm nay, xin bà hãy để tôi được đem xác ông ấy đi! Để chôn cạnh mẹ tôi. Đó là nguyện vọng của bà ấy…
– Nếu bà đồng ý, thì ngày mai bạn tôi sẽ tới đem xác ông ấy đi…
– Nếu không thì… muộn mất…
– Mẹ của con ơi! Nếu hôm nay con không qua khỏi…
– Con xin lỗi! “Gia đình mình sắp đoàn tụ rồi”
– Không! Còn… còn người anh sắp yêu à…
– Chờ anh ở đó nhé!
– Phiền bác sĩ. Khí nào xong, hãy đưa thứ này cho cậu thanh niên ngoài kia…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

– Chị… chị nói gì? Mất gì cơ? – Lòng tôi giờ như muốn nổ tung ra mất, nhưng tôi vẫn gắng hỏi lại, biết đâu…

Chị không nói gì, mà chỉ nhìn sang Nụ…

– Lần đầu tiên em thấy chị khóc…
– Hức… chị… chị đừng đùa thế chứ, bố em khỏe mạnh vậy mà – mắt tôi giờ hơi nhòa đi, sống mũi cay lên từ khi nào rồi…
– Thôi! Hai đứa vào trong đi để chị kể hết cho…

Tôi ngồi xuống nóng lòng muốn biết tại sao, nhưng còn chị, chị cố tình đi lấy nước, chị muốn kéo dài thời gian hay không muốn kể cho tôi…

– Em uống nước đi – chị nhẹ đặt hai ly nước xuống…

“Rầm!”

Tôi đập bàn làm cho cốc nước bị đổ xuống…

– Chị kể đi! Sao cứ vòng vo hoài vậy, nói cho em biết, NHANH LÊN! – Những lúc như thế này, tôi chẳng còn coi ai ra gì hết…
– Bình tĩnh đi Thành ơi! – Nụ đặt tay lên vai tôi an ủi…
– Em… em, em đừng làm chị sợ! – Chị sẽ kể mà…
– Bố em, bị chết đuối – dứt lời thì chị lại òa lên…

Lấy hết bình tĩnh, tôi gắng kiềm chế cơn đau…

– Chị đừng có khóc nữa được không! Chị nói rõ hơn đi mà…

Phải một lúc sau thì chị mới chịu nín mà tiếp tục…

– Chị không biết! Khi nghe được tin này là do mẹ chị kể lại, còn mẹ em!
– Mẹ em làm sao?
– Mẹ em nói không muốn em biết vì sợ em sẽ bỏ học mà về mất…
– Tin này! Bố em mất bao lâu rồi?
– Lúc mẹ kể cho chị biết thì lúc ấy cũng là người ta mang bố em đi… đi… chị xin lỗi…

Biết là dù biết sớm hay muộn, thì kết quả vẫn thế, tôi vẫn bỏ cái đất sài thành này mà về nhìn ông ấy lần cuối…

Tôi vò đầu bứt tai, dằn vặt bản thân mình, trách mẹ, trách anh, trách người họ hàng, sao lại giấu tôi chứ…

– Nhưng Thành ơi! Chị có nghe mẹ chị kể lại… – giọng chị bắt đầu ngập ngừng…
– Sao! Mẹ chị có kể gì? – Tôi ngẩng mặt lên…
– Mẹ chị có nói là… là…

Cả căn phòng giờ im ắng, tôi vẫn ngồi đó chờ câu nói của chị…

Không biết là đã bao nhiêu giây trôi qua nhưng sự im lặng của chị lại khiến tôi thấy như hàng năm hàng thập kỷ vậy…

– RẦM là sao chị nói đi chứ? – Tôi đập bàn…

Chị giật mình…

– Là… bố em bị người ta hại – nghe xong câu này dù không biết trắng đen ra sao, tôi đứng phắt dậy…
– Thế công an thì sao? Họ có điều tra không? Chị nói đi – chị không nói mà lắc đầu…
– Thành ơi, nghe chị! Em phải bình tĩnh lại, nghe chị đi em, mẹ em sẽ buồn khi thấy em như thế này đó – chị quỳ xuống lê lết đầu gối lại níu kéo tôi…
– CHỊ NÓI TÔI BÌNH TĨNH À! BỐ TÔI BỊ NGƯỜI TA HẠI MÀ GIỜ LẠI KHÔNG CÓ AI ĐỨNG RA GIÚP, CHỊ THỬ LÀ TÔI XEM NÀO…
– CẢ ĐỜI ÔNG ẤY TẬN TỤY, SỐNG VÌ GIA ĐÌNH, LO CHO HAI ANH EM TÔI TỪNG CÁI GỐI, ĐẾN BỮA ĂN, CHƯA BAO GIỜ TÔI THẤY ÔNG ẤY LÀM PHẬT LÒNG AI! LẼ RA… ÔNG ẤY ĐÃ LÀM GÌ SAI! – Cổ họng tôi nghẹn lại…
– Em đừng như vậy mà! Chị sợ lắm hức… – chị che mặt khóc nấc lên…

Còn Nụ! Em chỉ biết im lặng lại gần chị… làm điều cần làm của một người ngoài cuộc…

– Không được! – Tôi tính bước ra khỏi căn phòng thì… bị em chạy tới cản lại…
– Cậu tính đi đâu vậy? – Em cầm tay tôi…
– BUÔNG RA! TÔI CẦN VỀ NHÀ – tôi gạt tay em ra…
– Đừng Thành ơi! Em không nghĩ cho bố em, mẹ em sao? – Chị đứng dậy chạy ra cửa không muốn tôi đi…
– THẾ CHẲNG LẼ ĐỂ KẺ ÁC NHÂN KIA NHỞN NHƠ NGOÀI VÒNG PHÁP LUẬT SAO? BỐ TÔI MẤT DO TRỜI THÌ KHÔNG NÓI NHƯNG ĐẰNG NÀY… TÔI… TÔI KHÔNG CHỊU ĐƯỢC… ĐỂ TÔI ĐI…
– Chị xin em đấy, nghe chị lần này đi em, đừng cố chấp như vậy, mẹ em đã buồn rồi, nghe lời mẹ… ở lại tiếp tục học đi em…
– Nghe chị đi Thành!

Sự tức giận của tôi giờ đã làm phiền đến những phòng trọ xung quanh rồi…

– Bác trai mất rồi! Nếu nhìn thấy cậu lúc này, bác ấy sẽ buồn lắm đấy – mắt em đỏ hoe…

Phải một lúc sau thì giông bão trong tôi mới nguôi đi một chút, cũng có thể nói là đủ để tôi trẫn tĩnh lại mà suy nghĩ một cách thấu đáo…

– Được rồi! – Tôi xua tay bỏ đi…
– Em tính đi đâu?
– Em về phòng! Chị đừng lo, em sẽ không về nhà đâu – tôi lau nước mắt trên má chị an ủi…
– Ừ! Vậy thì chị yên tâm rồi…
– Hai đứa về cẩn thận đấy – chị ra đường tiễn…
– Hừ! – Tôi mặt lạnh không nhìn chị…
– Cậu ổn chứ! – Em không an tâm để tôi lái với tâm trạng thế này…
– Mình không sao! Lên xe đi…

Tôi im lặng lái xe,”phải! Cứ sống đi, tao sẽ tìm được mày, bắt mày phải đền tội”

Tôi bắt đầu sang đường thì gặp một thanh niên đi ngược chiều…

“RẦM”

Anh thanh niên có va phải tôi, khiến cho xe cả hai bị trầy nhẹ…

– KHÔNG CÓ MẮT HẢ NHÃI RANH? – Anh ta chửi tôi…

Người ta nói “nóng tính mất khôn” nghe thì dễ vậy đấy, nhưng có khi nào làm được đâu, toàn là theo bản năng…

– ĐI NGƯỢC CHIỀU MÀ CÒN TO MỒM À – tôi giận cá chém thớt…
– Mày! – Anh ta bỏ xe chạy tới chỗ tôi…

Không chần chừ tôi cũng bỏ xe, lao về anh ta…

“BỐP…”

“Tôi đỡ được cú đấm của anh ta”

Xét về hai bên lúc này, cộng thêm cơn giận không nguôi từ trong lòng, tôi có thể đánh ngã anh ta – tay tôi giờ đã cầm chặt tay đối phương…

– Bỏ ra – anh ta gằn giọng vì không tự mình gỡ ra được…

Tình hình ngày càng căng thẳng thì lúc đó…

– Thôi! Cũng chỉ là tai nạn, hai người bình tĩnh đi – Nụ tiến tới chạm tay vào vai anh thanh niên kia…
– Anh bỏ qua cho chúng em!

Một lúc sau thì anh ta cũng thả lỏng cánh tay xuống như cũng không muốn đôi co với tôi nữa…

– Bạn trai em nóng tính quá! – Anh ta nói…
– Da! Anh bỏ qua…

Nói rồi anh ta cũng thôi mà nhấc lại chiếc xe bỏ đi…

– Về thôi Thành!
– Ừ!

Cứ thế, sau chuyện vừa rồi giờ hai đứa lại im lặng…

Về tới nhà em “Nụ bước xuống”

Tôi buồn quá nên cũng chẳng nói câu nào, tính quay xe ra về thì…

– Thành ơi! Hì – em chạy về phía tôi cười như hoa…

Tới khi tôi cảm thấy lần đầu, em đứng sát gần tôi, chỉ cần nhích thêm chút nữa… là tôi sẽ cảm thấy hơi thở em đang nồng nàn lên trước ngực mình…

Em ngẩng mặt lên nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi…

– Hiz! Hãy nói với mình… là cậu sẽ ổn mà. Cậu đừng buồn nữa nhé – Nụ cười em sao lúc này đáng thương vô cùng, tưởng chừng như em đang là người trong cuộc vậy…
– Sao cậu không nói gì! – Mắt em ướt nhòa…
– Ừ! Không sao đâu! Mình ổn mà – tôi ráng gượng một Nụ cười… rồi bỏ đi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0