Phần 59
2024-10-05 22:30:16
– Chuyện này!
– Anh yên tâm, em sẽ giấu kín – tôi nói…
– Ukm cảm ơn em – anh Huy đặt tay lên vai tôi vẻ cảm kích…
Chuyện này rồi sẽ đi về đâu…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi bước xuống nhà dưới tôi đã thấy mọi người đang quây quần nói chuyện vui vẻ, không có bác trai, nhỏ Trang đang đùa với nhỏ bắp còn Nụ thì đang nói chuyện với chị cả và bác gái nhìn thấy tôi nàng có vẻ ngại nên vội quay sang chỗ khác, chỉ có chị cả là cười với tôi…
– Dạ thưa bác, chị cũng muộn rồi ạ cháu xin phép về sớm ạ!
Tôi vừa nói xong thì Nụ cũng bên cạnh chị cũng đứng lên…
– Dạ thôi con cũng xin phép cô về luôn…
– Ukm hôm nào rảnh thì hai đứa sang chơi nhé… – bác gái nhìn Nụ cười…
– Hì hai đứa luôn hả mẹ… – chị che miệng nhìn tôi cười tủm tỉm, trời ơi! Chị cũng lớn rồi mà tính cứ như trẻ con vậy, mà tôi thích kiểu chị gái như vậy…
– Thôi bác nói đùa đấy, hai đứa về cẩn thận đấy! – Bác gái dặn dò…
Nói xong câu đó thì Nụ cũng chỉ biết cúi đầu cười thẹn…
– Về nha Bông iu, mai gặp lại hì hì, nhỏ Trang vẫy tay tạm biệt…
– Ukm mai rồi gặp…
– Ukm… về thôi… – tôi quay sang nói với Nụ…
– Uk!
Tôi vừa mới dắt cái xe ra thì…
“GẤU…”
Cái con chó quái quỷ này chắc đến đau tim vì nó mất…
– Hai đứa về đi, để anh dắt nó ra chỗ khác cho… – anh Huy nói…
Ra tới cổng mà anh Huy vẫn tiễn…
– Về cẩn thận nha Thành, giờ này đường nhiều xe cộ lắm đấy… – anh Huy dặn dò tôi…
– Khi nào thì qua nhà anh chơi nhé Bông, em cứ ở nhà riết vậy sẽ bệnh đấy – anh cười với Nụ…
– Dạ, em biết rồi… – nàng trả lời…
– Uk… hai đứa về đi…
Đường phố lúc này đông thật tôi vẫn theo đư lúc nãy mà Nụ chỉ, nhưng mà đi ra tới đoạn đường lớn thì…
– QUAY XE LẠI ĐI, QUAY LẠI… CÓ CÔNG AN PHÍA TRƯỚC ẤY… – tiếng của những người đi đường ngược hướng tôi nói lớn…
Nghe xong thì tôi cùng những người khác quay lại, quả… đoạn này thành đường một chiều từ khi nào thế không biết… cũng may là có người nhắc…
– Hì chắc đổi lâu rồi mà Thành không biết đấy…
– À, mình cũng không để ý cho lắm… – tôi đáp…
Thế là tôi phải chọn đường khác mà đi và lần này đường về nhà sẽ xa hơn…
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, cái cảnh đèo Nụ về thế này, có lần hai đứa bị dính mưa, có lần nói cười, đôi lúc im lặng, lần này thì…
– Đèn đỏ rồi Thành ơi… – nàng khẽ đánh nhẹ vào vai tôi ra hiệu…
– Oái, à ừ, mình biết rồi… – tôi vội vội vàng vàng thắng gấp, hậu quả làm vai em va vào lưng tôi…
– Nè! Cậu đang nghĩ gì vậy? – Em níu áo tôi hỏi…
– Mình xin lỗi, mình nghĩ lung tung ấy mà hì hì…
– Hừ… Tập trung đi ông ơi, em nguýt dài…
– À… – tôi lại cười…
Đến đoạn tiếp theo, lần này thì tôi đã định hình mà tập trung lái xe, lại là đèn đỏ – xui như quỷ…
Tôi táy máy gõ ngón tay vào tay cầm giết thời gian, cho tới khi quay sang nhìn Nụ thì…
Tôi theo ánh mắt nàng nhìn vào ngôi nhà kia, cũng chẳng có gì đâu, gia đình người ta đang coi phim Hàn Quốc… đèn chuyển sang màu xanh thì Nụ cũng thôi không nhìn nữa mà quay mặt về phía trước, lần này tôi và em mắt đối mắt… em ngạc nhiên nhìn tôi…
Còn tôi bối rối lấy cớ tiếng còi xe phía sau mà tiếp tục chuyên tâm nhiệm vụ của một thằng xe ôm…
Đi thêm một lúc thì em có khé níu áo tôi như muốn nói chuyện gì đó…
– Nè!
– Hở… – tôi đáp…
– Hì! Nãy Thành có thấy bộ phim đó không… – Em hỏi…
– Hở, có mà sao vậy? – Em đừng có nói với anh là em nghiện phim hàn nha Nụ ơi…
– Ukm hì, Thành có thấy cái anh diễn viên đó không?
– À… ừ, mình thấy, mà sao vậy?
– Hì Thành có biết đó là ai không… – Em lại hỏi tôi…
Trời ơi đừng nói là diễn viên hàn, ngay cả cái bộ phim Việt Nam tôi thích xem nhất là “kính vạn hoa” ngày ấy tôi còn chả biết tên diễn viên nữa mà…
– À mình không biết hì… tôi đáp…
– Ngốc, là Jang Dong Gun đó hì… – em cười…
– À… à, mình biết rồi – tôi biết anh chàng này, hình như bà chị tôi cũng cuồng ông này thì phải…
– Mà sao vậy… – Tôi hỏi…
– Umm m, mình hỏi vậy thôi… ủa chứ cậu không thích xem phim Hàn Quốc hả… – Em lại hỏi tôi…
– À, à cái này… mình ngày ấy cũng không hay xem cho lắm…
– Vậy hở… – em trả lời ỉu xìu như hơi thất vọng…
– À, quên mất ngày ấy mình cũng có xem một bộ phim hàn, mà mình cũng thích lắm… – tôi chợt nhớ ra cái bộ phim hàn huyền thoại ấy…
– Hở, là phim gì vậy? – Tôi có thể cảm thấy vẻ mặt của em lúc này…
– Hì! Cũng không biết là cậu có coi phim này chưa, chứ ngày xưa mình thích lắm, thậm chí xem đi xem lại đến cả ba lần mà không xót tập nào… – tôi cười…
– Phim hay vậy sao… Nói cho mình biết đi…
– Là phim “truyền thuyết jumong” á… – tôi đáp…
– À… mình cũng xem phim này rồi hì…
– Mà nè, vậy còn nhạc thì sao, mình cũng thích lắm đấy, còn cậu? – Em lại tiếp tục đề cập với tôi về văn hóa đất nước kim chi…
– À, cái này thì… ngày xưa thì mình không biết vì lúc ấy quê mình ở thì đầu đĩa, máy phát nhạc vẫn còn là thứ xa xỉ thôi, chỉ có khi nào mình qua nhà bạn chơi thì mới có dịp biết đến cái mà người ta gọi là âm nhạc… – nghe có vẻ tội nhỉ…
– Hở, vậy hả… – em ngạc nhiên…
– Ukm… ngày đó mình chỉ biết ca sĩ Việt Nam thôi hì… – nhắc tới đây thì cũng phải nói là cuồng chứ không phải là biết đến, vì lúc đó Nụ đang gợi lại cho tôi cái cảnh ngày xưa, gom tiền đi mua đĩa CD về xem, nghiện tới nỗi mà tua đi tua lại cái nút cốt chỉ để nhớ hay thậm chí là viết ra giấy từng lời của bài hát rồi đem học thuộc lòng…
– Ukm… – tôi thốt ra một lời nói khá là buồn bã…
Tới đây thì cả hai cũng im lặng hẳn đi… tôi thì chắc cũng chẳng còn gì để kể nữa nên dừng lại là cách tốt nhất, còn Nụ tại sao thì tôi cũng không biết…
– Về tới nhà rồi nè… – tôi quay lại nói với em…
– Hở… – em giật mình vì vẫn chưa hề biết là mình đã về nhà…
– Ừ… cảm ơn Thành nha…
– Mà cậu về xe mình đi, giờ muộn rồi đó… – em khuyên tôi…
– À hì, không cần đâu, mình thấy cũng còn sớm mà, để mình đi bộ về cũng được…
– Vậy sao được, cậu cứ lấy mà về! – Nụ ngạc nhiên…
– Hì mình nói là không cần mà, tại…
– Tại gì? – Em hỏi…
Ờ… nói gì trời…
– Sao vậy tại gì… – Em nhìn tôi cười như muốn biết cái lý do dở người của tôi lắm…
– Nay mình muốn đi bộ cho khỏe ấy… chứ ở phòng riết đâm ra lười đi…
– Nè thật không đó? – Em không tin tôi sao…
– À, thật mà – tôi đáp…
– Hì… vậy, vậy Thành về cẩn thận đấy – nói rồi em cũng dắt xe vào trong…
– Ơ mà Bông ơi… – tôi vội vàng muốn nán lại khoảnh khắc này…
– Sao vậy… cậu đổi ý rồi hả? – Em quay lại…
– À không có… ý mình là…
– Sao cơ… em tròn mắt nhìn tôi…
– À mình muốn nói là… – tôi ngập ngừng thấy cổ họng hơi cứng… có nên không hả trời…
– Sao, không nói là mình vào trong đó… – em dọa tôi…
– À, cũng không có gì đâu tại, tại, mắt cậu – tôi hành động thừa đưa tay chỉ vào mắt mình ra hiệu cho nàng hiểu…
– Mắt mình làm sao? – Nói rồi em cũng đưa tay chạm vào hàng lông mày ấy…
– Ơ… mắt cậu…
– Nè muốn khen thì cũng phải khen cho hết đi chứ… – em nhìn tôi cười tủm tỉm… hiz…
– Ừ mắt của cậu, đẹp lắm… – tôi ráng giữ bình tĩnh nhất có thể…
– Hì, cậu khen thì mình nhận… – thật vậy khen người ta có một câu mà vòng vo tam quốc hoài tôi mới thốt ra lời…
Nói xong câu có thì tôi cũng chào Nụ rồi tót đi luôn…
Đừng ngoảnh lại, đừng ngoảnh lại…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro