Thời học sinh oanh liệt

Phần 58

2024-10-05 22:30:16

Phần 58
Hề cái trò ô ăn quan này ngày xưa là tủ của mình… ơ nhưng mà tôi chưa kịp thể hiện thì…

– Nè… Bông ơi… sắp tối rồi… vào bếp phụ mình với… – nhỏ Trang nói…
– Ukm… mình quên mất… Vậy đi thôi…

Nói rồi chúng tôi bỏ vào nhà… tôi thì có vẻ ngại vì cũng không biết là ngoài anh Huy thì phụ thân phụ mẫu ảnh có khó tính không…

Nội thất căn nhà này đúng là không biết tả ra làm sao cả… nó quá đẹp cũng có thể nói lên địa vị của gia chủ là không phải là người bình thường… một bộ bàn ghế gỗ nhìn đúng chất sang… kiến trúc trang trí thì hài hòa tạo cảm giác dễ chịu cho mỗi khi nhà có khách tới chơi… chắc thợ cũng phải lành nghề lắm đây… xung quanh tường có treo vài khung ảnh gia đình… ôi con cái đứa bé trần như nhộng trong hình kia là anh Huy hay nhỏ Trang vậy trời. Chậc dù là ai đi chăng nữa nhưng ngày xưa tôi dễ thương hơn… tôi tự cười trong đầu…

Từ cái ngày đầu tiên bước chân vào nhà người ta… hay rõ hơn là gia đình nhỏ Nhi… sau cái sự kiện ấy… tôi đâm ra cứ thấy sợ sợ… hơi bất an cho lắm…

Chúng tôi bước vào… trước mắt tôi là anh Huy và một người phụ nữ trung niên… như là osin thì phải… à mà nói giúp việc thôi nói vậy nghe nặng quá…

Thấy chúng tôi anh Huy… nở Nụ cười…

– Dạ chào anh… – tôi nói đáp lại Nụ cười ấy…
– Nãy gặp anh rồi chào chi nữa… thôi ngồi xuống đây đi… anh em mình nói chuyện…
– Ơ… dạ… hì… – tôi chưa kịp tiến lại thì bị nhỏ Trang kéo tay lại…
– Sao lại bất công vậy… Con gái tụi em thì phải vào bếp con cánh con trai các người ngồi đây ăn không ngồi rỗi à… – nhỏ nhăn mặt…
– Ơ… cái con bé này… trước giờ vẫn vậy mà… nay em bị gì thế… – anh Huy nói…
– Thôi mà Trang… mình vào trong đi… – Nụ khẽ lay áo nhỏ ra hiệu…
– Còn cậu nữa Bông… cậu quá hiền rồi… đứng để cho hai người đó bắt nạt nữa… muốn ăn thì lăn vào bếp nhé…

Nhỏ kéo cả tôi và anh Huy vào trong…

– Ái… ái… từ từ… để anh tự đi mà… – anh Huy la oai oái vì bị nhỏ nhéo tai…
– Từ nay anh tự lo đi… em sẽ không phục dịch cho anh nữa đâu… cơm do em nấu… nhà em lau… đến ngay cả cái ga giường em cũng phải thay… cái nhà này thì có mỗi anh và bố là sướng nhất…
– Oái… cái đó là do chị thu làm mà… anh có ép em đâu… – anh Huy chữa lời…

Tôi thì đến tức cười với hai anh em nhà này… nhỏ y chang bà Hằng… việc gì ra việc đó…

Vừa vào bếp… tới bao giờ mà không nói cho cô biết vậy Bông… Bác gái cười tươi hỏi Nụ…

– Dạ… là do con gọi Bông qua đó mẹ ơi… – anh Huy trả lời thay…
– Mà… con cũng rảnh thì qua đây chơi… nhỏ Trang cứ nhắc con riết…
– Dạ… con biết rồi ạ… – Nụ trả lời… nói rồi nàng xắn tay áo cùng nhỏ Trang vào phụ bác gái…
– Ơ mà… còn cháu là… – bác gái thắc mắc khi nhìn thấy tôi…
– Ơ… dạ… – tôi đang chuẩn bị trả lời thì…
– À… đây là bạn trai của Bông đó mẹ…
– HẢ…

Lần này thì cả tôi và người nhà anh Huy quay sang ổng… bác gái thì không hỏi ngạc nhiên nhìn tôi, chơi gì kỳ vậy anh…

– Ơ… hì con nhầm… chỉ là bạn của Bông thôi mẹ… – anh Huy gãi đầu cười chữa lời…

Tôi thì không sao nhưng chỉ có Nụ thôi… nàng đang bối rối… mỗi lần như vậy… trông vẻ mặt em đáng yêu ghê…

Mà nhắc mới nhớ… hóa ra cái tên Bông… cả nhà nhỏ Trang ai cũng biết… ngộ nhỉ… à mà cái ngộ ở đây thì là cái tên ấy… sao lại gọi là Bông nhỉ… ngay từ lúc đầu khi nghe cái tên ấy tôi cũng suýt không nhịn được cười rồi… nhưng sợ hôm ấy Nụ giận nên tôi cũng ráng kìm nén… bảo sao lúc đó nhỏ Trang muốn mắng tôi vì gọi tên ở nhà của nàng… thì bị Nụ bịt miệng… có gì khúc mắc ở đây chăng…

– Nè… hai người còn đứng ngây ra đó làm gì… vào phụ đi chứ… còn anh nữa… đi mua hộ em chai nước rửa chén đi…
– Hả em nói anh à… – anh Huy hỏi…
– Thì chỉ có anh thôi chứ sao nữa… nhanh đi… chén bát đầy chua rửa kìa… anh có muốn ăn cơm không vậy…

Óe… tôi phát khiếp trướng cái uy của nhỏ Trang… chắc hai anh em nhà này nên đổi vị trí cho nhau đi… chứ có em gái hững hờ cũng như không…

– Còn ông… nhặt rau giúp tôi với… – nhỏ nói tôi…
– Ờ… biết rồi… biết rồi hì… ngông thấy gớm à…
– Cái con bé này… sao lại để bạn làm vậy… con cứ để đó đi… lát bác làm cho… – bác gái nhìn tôi cười nói…
– Ơ… dạ cái này không sao đâu bác ơi… để cháu phụ ạ… – tôi đáp…

Nói rồi bác gái cũng thôi…

– Nè… nhặt xong rồi giúp tôi rửa trái cây nha… hì…

Lại nữa… tôi có cảm giác như mình bị lợi dụng vậy… đúng rồi chứ còn cảm với chả giác gì nữa… nhỏ sai mình công khai vậy mà…

Nhặt xong cái đống rau… nhìn cái cảnh sống thành phố cũng thích thế… hết đồ ăn là ra siêu thị rồi ních đầy vào tủ lạnh… cứ tới bữa là lấy ra chế biến… chả bù cho dưới quê… chợ cũng khá xa… nói sao nhỉ… đúng rồi… ao sâu sóng cả khôn chài cá – vườn rộng rào thưa khó đuổi gà “trích bạn đến chơi nhà”

Cứ mỗi lần nhà có khách là tôi chỉ có tẩu ra ngoài… ở nhà phục dịch cho ba tôi nhậu thì chỉ có đến phát mệt vì bị sai lên sai xuống…

– Để mình làm cho thành ơi… cậu nghỉ đi… – Nụ đứng cạnh tôi…
– À… uk… – . Chẳng lẽ lại để Nụ làm sao…
– Nè… nghe mình nói không đó… cậu không cần phải sĩ diện với mình đâu… – em cười trêu tôi…
– Ơ vậy… – rồi tôi bỏ ra ngoài…

Tôi vừa nghỉ tay thì bây giờ mới thấy anh Huy về… lần này là có người đi cùng anh… như là… bác trai thì phải… oái còn cái chị kia là ai… tôi thấy không ổn lên rón rén vào bếp…

Nhìn thấy tôi… anh Huy niềm nở giới thiệu…

– Là bạn của bé Bông đó ba…
– Ưm m… ba biết rồi… – nhìn bố của anh Huy có vẻ khá nghiêm khắc vì bằng chứng là tôi chẳng thấy bác cười lấy với tôi câu nào…
– Dạ… thưa bác… – tôi chào…
– Con học chung với bé Bông à…
– Ơ dạ không có ạ… con chỉ học chung trường với Bông thôi ạ… – tôi đáp…
– Vậy sao… sao mà hai đứa biết nhau vậy… – Bác hỏi tôi như điều tra…

Oái ý bác là sao… biết nói gì trời… chẳng lẽ nói bị nhỏ Trang tọng vào mặt rồi từ đó quen biết sao…

– Hì… chắc là bạn trai bé Nụ đó ba ơi… – cái chị kia lên tiếng trả lời thay cho tôi…
– Ukm… thật không đấy… sao trước giờ ba không biết… bảo sao… từ lúc về ba có hỏi thì thấy con bé cứ im lặng… chắc là ngại đây mà… – bác quay sang tôi, bác trai có vẻ thay đổi thái độ với tôi…
– Ơ… cái này… dạ… – tôi ngắc ngứ mà cũng chẳng biết nói gì…
– Mà thôi ăn cơm thôi mọi người ơi… – tiếng nhỏ Trang vọng ra…

Lúc này thì bác ấy cũng thôi không hỏi tôi nữa…

– Phù uuuu… – tôi thở phào nhẹ nhõm…

Giờ tôi mới biết cái chị kia… là chị cả của nhà… còn nhỏ bắp là con của chị…

Bữa cơm diễn ra… tôi ngồi cạnh anh Huy… còn Nụ thì ngồi đối diện tôi… riêng bác trai và bác gái đang nựng yêu cháu gái của mình…

Chỉ có tôi là im lặng…

– Thôi ăn đi… cứ tự nhiên như ở nhà nha cháu… bác nhà dễ tính lắm đấy cháu đừng sợ… ăn mạnh vào…
– À… cháu biết mà bác…

Chán ơi là chán… sao lúc sắp bàn tôi lại sắp về phía mình toàn là rau với chả canh… thôi cũng không sao tôi dễ nuôi mà… ăn gì chả được… rồi tôi bắt đầu buông đũa…

Như biết ý… anh Huy cũng gắp khéo cho tôi cái đùi gà…

– Ăn đi cho chóng lớn… – anh cười…

Tự nhiên vẻ im lặng của tôi cũng đâm ra thành trò cười cho cả gia đình họ…

Xử lý cái đùi này sao đây trời… không lẽ cầm cả lên tay rồi gặm… không được đây có phải là phòng trọ của mình đâu chứ… đành vậy…

Bữa đó bác trai có hỏi thăm về tôi… và cũng nhờ cuộc nói chuyện ấy mà bây giờ tôi và bác cũng khá thân mật…

– Mấy đứa bay bay giờ là con sướng đây… ngày xưa bác đi thi đại học đâu có như bây giờ… lặn lội cả mấy trăm cây số đi thi… mà cơm ăn thì làm gì có tiền mà mua… toàn mang theo cơm nắm mà ăn chứ đâu… điều kiện học thể thiếu đủ thứ… giấy viết thì nó mỏng dính bác còn nhớ ngày đó phải đem trải nó ra chiếu lăn lăn cho nó phẳng rồi viết thì phải nhẹ tay không nó rách… đi học thì cả 6 7 đứa xem chung một quyển sách, đói thì chỉ ăn khoai, ăn sắn chứ đâu như giờ…

Nghe bác nói mà tôi chỉ biết chăm chú mà double dạ liên tục…

Xong bữa… bác trai bỏ lên nhà trên… còn nhỏ Trang thì cũng thôi không sai dịch tôi nữa… ơ vậy… rốt cuộc Nụ đang nhờ mình chuyện gì đây… mình thấy gia đình anh Huy cũng vui mà…

– Nè em… lên đây với anh chút… – anh Huy kéo tay tôi…
– Dạ… – tôi đáp…
– Anh rủ tôi ra ban công… chà… từ ban công này mà mắc cái võng ngủ thì đúng bài…

Tôi đi sau anh Huy…

– Em thấy sao… – anh Huy hỏi tôi.
– Hả… là sao anh em không hiểu…
– À… ý anh là em thích bé Bông lâu chưa… hai đứa đi đến đâu rồi… có cần anh giúp không…
– Ơ dạ cái này… – tôi đâm chột dạ… đây cũng có thể cơ hội mà tôi biết thêm về con người em…
– Dạ… không có gì đâu anh à… – tôi cười…
– Vậy à… chú tự tin vậy sao… bữa chú tưởng anh là bạn trai bé Bông hả…
– Ơ… dạ đâu có anh… hôm đó em…
– Ý anh đâu phải thế… bữa em thấy anh dắt Bông ra xe đấy… – anh không nhìn tôi mà theo ánh mắt xa xăm ra ngoài hỏi tôi…

Chậc… chả lẽ ngày hôm đó… anh Huy thấy mình sao…

– Ơ… cái đó… – tôi gãi đầu… lên tiếng thay cho câu trả lời…
– Vậy là rõ rồi nhé… – anh nhìn tôi cười…
– Mà nè… em cũng thích cô gái đó hả…
– Hả cô gái nào anh… – anh ta hỏi gì vậy…
– Anh hỏi lại… em cũng thích cái chị trong hình phải không…

Đoàng… tôi như có tiếng sét ngang tai… anh ta… anh ta… biết gì về cô ta sao…

Sao em không trả lời anh… em cũng biết về… người đó sao… anh Huy quay sang tôi nhìn một cách nghiêm túc…

Lúc này thì tôi đã thấy sắc mặt anh ta thay đổi… hoàn toàn khác với lúc nãy…

Chẳng lẽ… Nụ nói là anh ta hay đến nhà nàng thường xuyên… lý do cũng vì… vì cô ta sao…

– Anh hỏi sao em không trả lời…

Tôi đang cảm thấy mình bị lấn át bởi cái vẻ bí hiểm của anh Huy…

– Anh thì sao… anh thích người đó hả… sao em thấy anh có vẻ quan tâm đến tấm hình ấy thế… – Tôi cười nhẹ nhìn anh ta…

Lúc này thì anh Huy mới thay đổi thái độ sau câu hỏi của tôi…

– Ukm… em nói đúng rồi đấy nhóc à… từ ngày anh gặp cô ấy… anh biết anh yêu người ấy thật rồi… – anh ấy cười với tôi…
– Sao… sao… anh… anh đã gặp cô ta rồi sao…
– Này người đó hơn tuổi em đấy… – anh Huy nói…
– À… dạ… anh… gặp chị ấy từ khi nào vậy ạ… – tôi như được bung lụa… cơ hội đây rồi…
– Uk… anh gặp rồi… từ khi Nụ mới chuyển về đó… – ảnh cười…
– Hả vậy anh có biết chị ấy là ai không ạ…
– Anh… anh không biết… – anh Huy lắc đầu…
– Óe… sao lại như vậy…
– Vậy… vậy… anh có biết tên chị ấy không ạ… Hay chị ấy có quan hệ gì với Nụ không anh…
– Anh… anh xin lỗi anh cũng không biết… – anh lại lắc đầu thở dài…
– À… ừ… vậy anh đã gặp chị ấy ở đâu thế… – Tôi hỏi…
– Tại nhà Nụ ấy…
– Hả… sao lại nhà của Nụ được… Nụ nói không có chị gái… vậy…
– Ngày Bông với chuyển về… anh giúp bố nhỏ mang hành lý về trước… lúc đó anh cứ tưởng là chỉ có hai bố con họ về thôi… nào ngờ khi anh chạy xe đến… thì anh thấy cổng nhà bác ấy mở toang… đinh ninh có điều không hay… nên anh vội chạy vào trong… sau đó thì anh thấy cô ấy…
– Anh thấy chị ấy sao…
– Ukm… chị ấy đang chơi violin… thú thật là anh đã bị mê hoặc bởi âm thanh du Dương đó rồi nhóc à… – ảnh cười buồn…
– Thấy anh… chị ta cũng thôi…
– Vậy… hai người có nói chuyện với nhau không anh… – Trời ơi sao rối thế này…
– À… anh có lắp bắp được có vài câu thôi… nhưng chị ấy cũng chỉ ừ với anh cho qua chuyện…
– Anh có hỏi chị là gì của gia đình nhà Bông thì…
– Thì sao… ạ…
– Chị ta không trả lời anh haizzz…
– Anh còn nhớ rất kỹ… cây vĩ cầm ấy… nhưng mà lạ thay sao khi anh mấy lần tới nhà bé Bông chơi thì có hỏi là có cây vĩ cầm cho anh mượn thì bé nói là không có…

Chết thật… cây. Vĩ cầm ấy là của chị ta sao… thế mà ngày ấy tôi nỡ nào làm hỏng nó… rủi mà anh Huy biết được chắc ổng sẽ xé xác tôi ra mất… hiz… người đâu mà bí ẩn thấy sợ…

– Anh… anh có biết tên chị ấy không ạ… – Tôi hỏi…
– Hì anh không biết… – lại lắc đầu thở dài… chán cái ông tướng này ghê…

Thích người ta mà đến cả tên cũng không biết…

– Chị ấy so với trong hình thế nào hả anh…
– Ý em là… à… anh biết rồi… từ khi thấy tấm hình trong quyển sổ đó anh thấy rằng… cô ấy còn đẹp hơn trong hình…

Đẹp vậy sao…

Tới đây thì thông tin mà tôi thu thập cũng ló thêm chút chút… cái ông huy này chỉ gặp được chị ta ngày hôm đó… còn từ hôm sau khi Nụ chuyển về thì anh ta không gặp nữa… và có thể từ đó mà anh Huy cứ lấy cớ tới nhà Nụ chơi… cũng chủ yếu là vì muốn biết thêm về chị ta… mà lại lạ hơn là khi anh Huy có hỏi bố mình về cô ấy thì kết quả lại thu về là con số 0…

Mà lần nào anh cũng hỏi Nụ về người con gái ấy… nhưng Nụ cứ bảo là không biết riết rồi nàng cũng giận ảnh… có vẻ điều này khiến anh Huy cũng không buồn hỏi thêm… chẳng lẽ Nụ có nỗi khổ tâm nào sao…

Lần cuối anh tới nhà Nụ cũng là gặp tôi buổi tối ngày hôm đó… thấy hành động của tôi lúc ấy… anh Huy cũng thấy nghi nghi rồi…

Sao lại vậy chứ… sự việc giờ lại không như tôi nghĩ… đến cả gia đình anh Huy còn không biết… thì tôi cũng mù tịt… tôi tưởng anh ấy biết gì về người này… hóa ra anh ta lại tặng cho tôi thêm một mớ câu hỏi… ngàn thắc mắc…

Tôi và anh trầm ngâm nhìn ra ngoài… người bí ẩn thật… anh Huy chỉ gặp có lần đầu thôi mà đã say chị ấy như điếu đổ rồi… có nên gọi đây là lụy tình không nhỉ…

Anh Huy đôi lúc khẽ thở dài… còn tôi thì đứng trơ ra đó… biết nói gì đây… tôi cứ nghĩ chỉ riêng tôi thắc mắc cái tấm hình đó… cuối cùng cũng có người đồng cảnh ngộ với mình…

Đứng được một hồi…

– Mà thôi muộn rồi… em cũng phải về đi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0