Thời học sinh oanh liệt

Phần 41

2024-10-05 22:30:16

Phần 41
– Chui choa… còn gắp thức ăn cho nhau cơ à… tao cũng muốn Thành ơi… he he cậu coi chưng thằng Thành đó, nó nhiều con gái theo lắm đó Dương… khà khà…
– Thôi… cho tao xin đi…

Tôi nói vậy thôi chứ nghe tụi nó chọc mà khoái thấy mồ… còn riêng Nụ thì nàng có vẻ ngượng nên chỉ nhìn xuống đĩa cơm thẹn thùng…

Sau khi rời bàn ăn… chúng tôi nghỉ ngơi cho tới khi tiệc cưới bắt đầu diễn ra…

Ngày hôm đó… mệt thì mệt thật nhưng vui quá…

Bữa tiệc diễn ra… chúng tôi chật vật dâng bia… bưng món… gắp đá… chạy đi chạy lại mệt thôi rồi… rồi thằng Hoàng khẽ đẩy vai tôi…

– Nè mày… nhìn nhỏ Dương làm tốt nhỉ…

Tôi và tụi bạn trố mắt ra xem Nụ làm rất chuyên nghiệp… hiz… nhìn vào ai mà biết là em là tân phục vụ cơ chứ… nhưng thay vào đó cũng có khá nhiều ánh mắt đổ về Nụ… thành ra khách khứa cứ… sai Nụ tới lui liên tục…

– Ê, công… mày ra phụ tao giúp Dương với, mấy ông khách kia đểu quá…
– Ukm… đợi tao cất xô đá đã…

Rồi hai thằng tôi… ra phụ… mấy ông khách nhận thấy bị quấy rối nên có vẻ hơi cáu…

Cáu đê… làm gì nhau…

Trông Nụ lúc này có vẻ rất mệt… má em đã lấm tấm vài giọt mồ hôi…

– Nè… Bông ơi…

Tôi chìa cho em chiếc khăn ướt…

– Hì cảm ơn nha…

Nhìn Nụ cười mà mệt mỏi trong tôi như tan biến hết đi đâu mất rồi…

– Ơ không có gì… thôi mình đi đây…

Đứng mỏi cả chân… lần sau phải làm bếp… đứng sảnh cực quá…

Tiệc rồi cũng hết… chúng tôi dọn dẹp… mọi thứ rồi quay lại nhận công…

Kết thúc công việc… tôi ngó ngang liên tục mà không thấy Nụ đâu cả…

– Nè… Thành tim mình hả…

Nàng đã từ sau lưng tôi từ lúc nào rồi…

– Uk… mình sợ…

Sax nói sai mất rồi, tính nói bảo Nụ nhận lương mà giờ…

– Ơ cậu sợ gì…
– Ơ… hì không có gì đâu…
– Lại nói dối rồi… cậu sợ gì…
– Ơ mình… mình sợ lạc mất cậu…

Rồi em cũng mỉm cười như hoa… sau khi tôi vừa buột miệng cái câu nói chẳng ra gì…

– Trời ơi, mình lớn rồi… sao mà lạc được cơ chứ… hì hì… ngốc…
– Ê Thành về thôi… – tiếng thằng Nam…

Chúng tôi vừa ra khỏi nhà hàng vài phút thì… haizzz… anh Hoàng chơi ác thật… mưa gì mà ác ôn thế không biết…

Cả đám bu hết vào mái hiên nhà người ta…

– Nè nè… mấy ông là con trai… thì đứng ngoài đi chứ không biết nhường con gái à…

Lại là con nhỏ đanh đá đó…

Vâng… dại gái vẫn là cái tật hư mà ngàn năm vẫn không sửa được… mấy thằng con trai đứng ngoài hết… che cho tụi con gái… mưa càng lúc càng lớn như quyết ăn đủ với tôi thì phải… chỗ thì đã chật mà cái con nhỏ kia cứ bô bô cái mồm liên tục… thấy bực quá… mấy thằng con trai bên kia kéo tay nhỏ…

– Nè… nè… mấy ông tính làm gì…
– Thấy bà nói nhiều quá… nên cho bà ra ngoài ngắm mưa chút ấy mà…

“Huỵch…”

“Ôi…”

Nhỏ bị tụi nó đẩy ra ngoài trời mưa… đáng… ai biểu nói nhiều chi…

“Hahaha…”

Cả bọn đứng trong hiên cười hả hê… còn nhỏ đó lúi húi chạy vào… lần này thì nhỏ cũng im rồi…

Lúc này đã 22h hơn rồi… mà mưa thì không có dấu hiệu… dừng lại… vẫn xối xả… đứa nào đứa nấy đều ôm vai suýt xoa… bỗng chợt tôi lại hoảng… ơ Nụ đâu rồi… tôi ngó nghiêng mà vẫn không thấy em… thì có hơi thở nhè nhẹ phả vào sau gáy tôi… tôi quay lại thì thấy em đang suýt xoa hai bàn tay… cho ấm… nhưng đó cũng chỉ là hành động đầy bất lực của nàng vì không khí lúc này đã bắt đầu lạnh hơn…

Rồi tự nhiên thằng Hoàng pha trò…

– Ê nãy chú rể hát hay mày…
– Hay con khỉ… hát nhép không à… ổng mà hát live hay vậy thì tao bái làm thầy… – thằng Quang phản bác…
– Mà cô dâu nhìn đẹp vãi…
– Heheh… bây giờ thằng nào dám dầm mưa về tao bo 100k…
– Dẹp mày đi… ra cho mưa nó thọc lủng đầu à…

Thật sự là ngoài đường lúc này… mưa quá lớn…

Bỗng lại là cái mồm thối thằng Phương…

– Ê đứng sát vào bay… không xe đi ngang qua… ăn đủ giờ…

Và lời nó vừa nói xong thì y như rằng…

“SOẠT… SOẠT…”

“ÀO ÀO…”

Xong luôn mấy thằng con trai bên ngoài lĩnh hết…

Thằng Lộc:

– Mọe nước cống hôi… vcl…

Và đó không phải là lần cuối… xe cộ luôn liên tục đi qua với tốc độ khá nhanh…

– ÀO ÀO… DM… ƯỚT HẾT MỌE RỒI… TẠI CÁI MỒM MÀY KHÔNG ĐÓ PHƯƠNG…

Cả đám con trai bây giờ chẳng khác gì bầy gà rù… khép nép lại vì bị ăn nước mưa nhiều quá…

– Ê Lộc…
– Gì mày…
– Lát nữa thằng Phương nó mà còn bô bô cái mồm nữa thì mày cho nó ăn dớ đi… mọe nói xui vãi ra…

Mưa lần này cứ theo gió mà thổi vào… hiên… làm cho cả bọn lúc nhúc… xuýt xoa… phải công nhận là dại gái không biết là ngu hay galang đây trời…

Tôi quay lại thì thấy Nụ đang run lên… nhìn thương lắm… càng nhìn tôi lại thấy mình áy náy… lẽ ra lúc đó không nên đưa Nụ theo…

– Nè Nụ khoác vào đi…

Tôi đưa cho nàng chiếc áo khoác mà sinh nhật lần trước nàng tặng… không để em chần chừ… tôi khoác cho Nụ luôn mặc cho em đang vẫn còn ái ngại…

Nhìn Nụ có vẻ ổn hơn không còn run như lúc nãy nữa… hiz… tôi lại tự trách mình ác độc quá… muốn nói lời xin lỗi mà thật sự cổ họng tôi lại không cho phép…

Và bỗng thằng Long nghĩ ra cách cực kỳ thông minh…

– Ê hay bắt taxi về đi bay…

Cả bọn nghe xong tán thành… kèm theo chửi nó một trận vì cái tội biết mà không nói…

– Alo… – thằng Long gọi cho taxi…

10 phút sau có 3 chiếc taxi đậu lại… tất cả đã lên hết… tôi quay lại chỉ còn mình Nụ, chỉ còn tôi và em… làm sao tôi có thể bỏ Nụ một mình ở đây cơ chứ…

– Ê Long… tụi mày về trước đi… tao về chuyến sau cũng được…
– Uk… vậy chịu khó nha mày…

Xe bắt đầu lăn bánh… bỏ lại tôi và em… đứng khép nép dưới mái hiên…

– Sao… sao… sao cậu không về… mà ở lại…

Hình như tôi thấy được em ấy đang cười với mình qua đôi mắt ngạc nhiên ấy…

– Uk… thì… xe hết chỗ rồi… mình về chuyến sau cũng được…
– Với lại mình sợ…
– Hử… cậu sợ gì…
– … ơ… cái này…

Ngu quá tự nhiên lại tự dồn mình vào ngõ cụt…

– Sợ mình bị lạc hả hì…
– Ơ ý mình đâu phải… vậy… mà là…
– Thôi… đứng vào đây đi Thành ơi… không ướt hết giờ…
– Uk…

Ngoài đường lúc này như cái tủ lạnh khổng lồ vậy…

Mưa lớn quá… tưởng chừng như sẽ không bao giờ ngớt vậy, mặc dù tôi và Nụ đã đứng sâu vào hiên… mưa có tạt cỡ mấy cũng chỉ tới chân… nhưng còn hơi nước liên tục cứ… theo gió lùa vào… khiến tôi run cả người lên, tôi có lau mặt cỡ mấy thì được vài giây lại phải lĩnh thêm nước mưa… hai chân tôi lúc này đã bủn rủn mỏi mệt lắm rồi… có lẽ do lúc đứng sảnh cả mấy tiếng đồng hồ, thật sự là rất mỏi… tôi đã thế, còn người đang đứng cạnh tôi… sao trông em lại thản nhiên như mọi thứ vẫn ổn vậy… tôi quay sang thì thấy em đang ôm lấy hai bờ vai gầy của mình, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ như lạnh lắm, ánh mặt buồn rười rượi như mang đầy tâm tư hướng xa xăm ra ngoài cơn mưa trắng xóa…

Tôi cũng theo ánh mắt ấy… hướng ra ngoài… tại sao lúc nãy đứng chung với tụi bạn tôi lại không thấy được cảm giác này, còn bây giờ khi chỉ còn lại tôi và Nụ, khung cảnh bên ngoài lúc này… trong mắt tôi giống như một bức tranh mang theo nhiều ưu phiền vậy… bao nhiêu kỷ niệm ùa về… những cảm xúc tâm tư của một thằng học sinh ngày ấy… vô tư hồn nhiên cho tới khi… biết rung động… biết cảm giác khi tình cảm chỉ đến từ một phía… biết chấp nhận thứ không thuộc về mình… cho tới khi bước chân vào đại học… thằng oắt con ngày ấy đã thay đổi… đã biết gạt đi những thứ nhỏ nhen trong mình… mà toàn tâm toàn lực cho gia đình… không thể chỉ biết sống cho bản thân mãi được… bên cạnh ta còn người thân còn những người bạn… hảo bằng hữu luôn sát cánh bên mình… còn con đường dài vô tận phía trước… và… còn tương lai mịt mù… tôi hãnh diện vì điều này… ít nhất thì ta đâu phải là kẻ bất hạnh nhất thế gian… cuộc đời ai mà không có khó khăn chông gai thì sao có thể gọi là con người…

“Tình yêu đó riêng cho em, một đời mãi không quên… bài hát tặng em… mối tình khát khao… đời bao giông tố… đời nhiều chông gai… anh vẫn yêu, tình yêu có em thôi… đến suốt đời…”

Tôi biết bài này… nhưng ngày đó lại không biết tên… mà chỉ suốt ngày nghêu ngao câu được câu không… bản nhạc được phát ra đâu đó trong cơn mưa… tôi nhắm mắt lắng nghe… tận hưởng từng câu… từng lời từng giai điệu… và hát theo… cho tới khi kết thúc… nhưng tôi lại còn nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của người con gái ấy vang lên trong tiếng mưa nặng hạt này…

Tôi quay sang nhìn Nụ… đôi môi em đang mấp máy ngân nga bài hát vừa rồi, khuôn mặt thanh tao, mũi dọc dừa… sắc nét từng chi tiết… Và đột nhiên em ngừng hát… nhìn sang tôi cười…

– Nè… nhìn lén mình hả…

Em nở Nụ cười như hoa trong cơn mưa lạnh giá… con tim tôi như trật nhịp vì em mất…

– Uk… hì… tại cậu hát hay quá…
– … thật không… Hì…

Em nghiêng mái đầu nhìn tôi…

– Uk… mình nói thật mà…
– Thành khen thì mình nhận… hì… – rồi em khẽ vuốt lại mái tóc…
– Ơ… Bông nè…
– Hở… em quay sang…
– Hì… suýt nữa thì mình quên… nè… đây là tiền công hôm nay của cậu đó…

Tôi chìa vài tờ polime ra trước mắt em…

Nụ cười mỉm đưa hai tay rụt rè nhận lấy…

– Hì… cảm ơn Thành nhiều nha…

Em nắm chặt số tiền mình cầm nhìn tôi đầy cảm kích…

– Ơ… sao lại cảm ơn mình… đây là công sức mà cậu bỏ ra trong ngày hôm nay mà…
– Hì… ý mình không phải vậy mà Thành…
– Hở… vậy là ý gì…
– Hì… – em tròn xoe đôi mắt nhìn tôi…
– Nhờ cậu đó… hì… nhờ cậu mà mình đã có thể tự tay kiếm được đồng tiền mà do chính tay mình làm ra hì…
– Ờ… ra là vậy hì hì…

Tôi gãi đầu… cười cùng em…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0