Thằng Tâm - Quyển 1

Phần 271

2021-06-05 01:39:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 271
Tâm nằm đó ngắm nhìn cô gái vẫn đang đờ đẫn trong cơn sướng. Tay nó vân vê bầu vú bánh dày của nàng, cảm nhận làn da mềm mại mỏng manh của Phương. Phương dần tỉnh táo lại, dường như chất đàn ông lại trở lại với nàng. Tâm nhanh tay ôm chặt lấy nàng, mặc nàng giãy dụa. Nó cứ ôm Phương, hôn hít khắp mặt nàng. Phương nhắm chặt mắt và môi lại, không cho nó hôn mình. Tâm cười, cắn nhẹ lên môi Phương, nó thích cái sự bướng bỉnh này.

– Phương, mở mắt ra nào. Mở ra anh bảo.

– Gì.

– Em đẹp lắm.

– Có chuyện thì nói, đừng thừa lời.

– Em đẹp lắm.

– Thôi đi.

– Anh yêu em nữa nhé.

– Yêu gì.

– Yêu cô bé của em. Chim anh lại cứng lên rồi, anh muốn yêu em.

Lần này không có câu trả lời nào nữa, mà là một sự im lặng. Tâm khẽ hôn lên môi Phương, nàng không quay mặt đi nữa. Tâm khẽ kéo Phương lên người nó, tay nó cầm con chim rà vào nơi cửa lồn ướt nhẹp của nàng. Con chim cứ thế tuồn tuột đi vào trong lồn, mông Phương cong lên hưởng ứng con cặc đi vào. Tâm ôm Phương, nó bắt đầu hẩy cặc vào lồn nàng. Cái lồn mới vậy mà đã lại co chặt lại, làm con cặc đâm vào thật khó khăn.

Tâm cứ thế địt Phương, 2 tay nó vuốt ve nơi tấm lưng mịn như da em bé của nàng. Môi nó khẽ rướn lên mím nhẹ nơi môi nàng. Bất chợt môi nàng ngậm lấy môi nó, làm Tâm tròn mắt. Đôi môi Phương chợt nồng nàn áp chặt môi nó, cái lưỡi thơm tho đi sâu vào khoang miệng tìm lưỡi nó. Tâm đê mê trong sự cuồng nhiệt của nàng. Những gì giấu kín bên trong Phương dần bộc lộ ra. Bên ngoài nàng mang dáng vẻ một tomboy, nhưng bên trong là một người đàn bà cuồng nhiệt đầy khao khát. Nàng như một ngọn núi lửa đã ngủ say, mà nó vô tình đánh thức. Đôi tay kia cứ vuốt ve khuôn mặt nó, đôi môi khi cứ gắn chặt vào môi nó với một nụ hôn thật sâu và đầy điên dại. Hông nó không cần động nữa, vì hông Phương đang làm việc rồi. Con cặc cứ liên tục bị mút chặt bởi cái lồn nàng. Hông nàng cứ lên xuống nuốt vào nhả ra con cặc nó.

Phương bỏ môi nó ra, nàng chống tay lên ngực nó rồi nhún. Tâm chưa nhìn thấy sự hoang dại nào như thế trong mắt nàng. Phương như một chiến binh thực thụ, thưởng thức sự sung sướng trên người tù binh là nó. Mái tóc cắt ngắn không làm mất đi vẻ đẹp nơi em, đôi mắt đầy lửa của dục vọng và khao khát, em cứ nhún đầy điên dại trên người Tâm. Cái miệng há ra thở dốc, tiếng rên rỉ cứ thoát ra từ cái miệng xinh xắn ấy, cái khuôn mặt khẽ nhăn vì cơn sướng đang ập đến hành hạ em. Tâm như say như đơ người ra ngắm nhìn cái khung cảnh ấy. Phương nhún thật nhanh rồi đổ ập xuống. Tâm cảm nhận rõ nơi con cặc đang bị siết chặt bởi lồn Phương, từng tia nước lồn xịt ra từ các ngõ ngách trong lồn như muốn làm chết ngập cặc nó.

Tâm hôn khẽ lên má Phương, liếm hết mồ hôi trên má nàng. Nó ôm chặt Phương rồi kéo cả nó và Phương ngồi dậy. Hai con người cứ vậy nhìn vào mắt nhau, con chim Tâm nhịp nhàng thúc vào lồn Phương, 1 tay giày vò bầu vú bánh dày của nàng. Lồn Phương không còn ấm áp nữa mà là một lò lửa nóng hừng hực, làm đám tinh trùng của nó như sôi lên muốn phun ra ngoài. Trong mắt Phương, bên cạnh sự nồng nhiệt đến điên cuồng, lại có một phần băn khoăn suy nghĩ khi nhìn nó. Tâm phổi bò, nó cũng cảm giác ánh nhìn nàng có khác, nhưng không thể đọc được chúng. Nó chỉ biết kéo Phương lại sát mình, gắn chặt môi nàng với môi nó.

Đôi môi Phương giờ không đợi nó hôn, mà nàng cũng chủ động hôn nó. Lưỡi nàng lùa vào trong răng nó, mơn man nơi bờ môi. Tâm mê dại đi khi lưỡi nàng nhẹ xoắn lấy lưỡi nó, đôi tay thon thả hờ hững trên cổ nó, vuốt ve mái tóc nó. Ở Phương vừa có sự điên rồ vừa nhẹ nhàng đến kỳ lạ. Cái hông nàng giờ nhẹ nhàng uốn éo mút chặt con cặc, bầu vú nàng đôi lúc chĩa vào ngực Tâm, mang lại cho Tâm cảm giác thật kỳ lạ khi ti nàng cọ vào ti nó.

Tâm như mê đi trong sự dẫn dắt của nàng. Nó thoải mái tận hưởng nàng phục vụ nó. Đôi môi Phương cứ hôn hít nơi cổ và vai nó, cái hông vẫn ngoáy thật điệu nghệ để lồn nó massage chim Tâm. Khi mà nước nhờn của Phương dần chảy vào lỗ đít Tâm, thì đầu cặc Tâm cũng căng phồng thật khó chịu. Tâm như tỉnh lại sự dã thú trong nó. Nó giữ lấy người Phương rồi nhấc cả nàng và nó đứng dậy. Hai chân Phương để hờ nơi hông nó, tay nàng ôm chặt lấy cổ nó. Tâm bắt đầu hẩy cặc vào lồn nàng lia lịa. Lồn Phương vốn chật hẹp giờ càng chật hơn, con cặc càng địt nhanh thì cơn sướng càng đến gần. Phương không còn hờ hững nữa mà chân tay quấn chặt lấy người Tâm như bạch tuộc. Nàng rền rĩ, khóc lóc khi cặc nó đâm miết thật nhanh trong lồn nàng. Tâm rùng mình, nó dập thật gấp gáp trước khi bắn tinh xối xả trong lồn Phương. Cả hai dần gục xuống nằm ra giường, 2 bộ phận sinh dục vẫn gắn với nhau thật khít khao.

Tâm còn chưa kịp làm gì thì Phương đã đẩy nó ra. Con chim tuột khỏi cái lồn kêu ọt một tiếng. Một đống nước dịch không hiểu tinh trùng hay nước của Phương chảy ra cửa lồn dần trôi xuống khe đít. Phương mặc kệ, nàng với cái chăn mỏng quấn vào người rồi nằm nghiêng ra. Tâm sau giây phút đơ người thì vội nằm ấp vào người nàng. Phương không phản đối, nàng chỉ nằm đó như chìm vào giấc ngủ.

– Em ngủ rồi à.

– Chưa, mà sắp.

– Vậy em ngủ đi. Tí nữa anh muốn nói chuyện với em.

– Nói luôn đi.

– Sao… sao em lại ghét đàn ông.

– Đó là chuyện riêng của tôi, từ lâu lắm rồi.

– Vậy giờ em còn ghét anh không.

– Không biết. Nhưng người đàn ông ngủ với tôi chỉ có hai kết cục. Một là sẽ chết trên tay tôi, hai sẽ là người tôi yêu cả cuộc đời này.

Tâm hơi sửng sốt với cô gái cá tình này. Nhưng nó tự tin mình có thể làm nàng yêu nó. Nó chỉ… hơi trăng hoa một tí. Tâm nhẹ hôn lên lưng và gáy Phương, rúc người vào Phương mà ngủ. Nó cũng cần ngủ một giấc, cuộc thi đấu này tốn của nó rất nhiều sức lực.

Tâm còn chưa say ngủ hẳn thì lại bị lôi dậy. Nó thấy chị Ngọc đã trần truồng chui vào giữa nó và Phương. Phương cũng tỉnh rồi, đang lườm lườm chị Ngọc.

– Sao này, sao lại lườm vợ. Vợ làm thế cũng chỉ muốn tốt cho chồng. Trời sinh chúng ta ra là đàn bà, thân thể chồng cũng là đàn bà. Đàn bà cần đàn ông làm cho sướng, chứ không thể tự sướng mãi bằng mấy cái đồ cao su với rung được.

– Chồng không cần gì cũng chả sao.

– Nhưng có vẫn tốt chứ. Âm dương điều hòa với nhau mà. Kiếm đâu ra củ khoai to mà làm việc được thế này.

– Vậy ý vợ là sau này vợ giữ cái củ khoai này để dùng dần phải không. Đứa bé là tên ghép của hai người có phải không. Vợ nếu muốn cứ đi đi, chồng không phải muốn giữ vợ bằng mọi giá.

– Bậy nào, vợ chỉ có chồng thôi. Củ khoai này là hàng dự bị. Vợ bảo chồng rồi, khi nào vào Đà Nẵng sẽ có sự bất ngờ cho chồng. Củ khoai này chính là điều đó. Không ngờ chưa vào Đà Nẵng đã gặp rồi.

– Hừ, cái đồ mất nết. Vợ gọi hắn phải không.

– Chồng này, nghĩ oan cho vợ. Tâm và vợ là duyên tiền định, Tâm nhỉ.

– Vậy chồng và vợ là duyên gì.

– Là oan nghiệt. Kiếp sau chồng đầu thai làm đàn ông đi, thì gọi là duyên phận… hahaa.

Tâm day day trán. Nó không tiêu hóa được màn vợ vợ chồng chồng của chị. Nó định ngồi dậy thì Phương đã ngồi dậy trước. Nàng mặc nhanh đống quần áo của mình vào, lại trở thành một quý ông có khuôn mặt khả ái.

– Này, đi đâu đấy.

– Đi làm. Lúc nãy chồng về lấy tài liệu thôi.

– Tối nay có ăn cơm không.

– Để xem việc có thuận lợi không đã.

Phương lạnh lùng đi xuống gác. Tâm đang định quay qua ôm chị thì Phương quay lại. Nàng lừ lừ đi tới chỗ Tâm, nhìn thẳng vào mắt nó.

– Nhớ tới lời tôi nói lúc nãy, đừng quên.

– Lời gì?

– Anh chỉ có hai kết cục.

Phương nói gọn lỏn rồi đi hẳn. Tâm ngẫm lại lời Phương rồi chợt mỉm cười. Nó quay qua vồ lấy chị, ngấu nghiến hôn lên tấm lưng trần của chị.

– Này, cô ấy nói gì với em thế. Hai kết cục là thế nào.

– Không có gì, là em cầu hôn cô ấy hay cô ấy cầu hôn em.

– Cái đồ nói dối trắng trợn. Nhìn mặt em kìa, mới chưa được hai năm đã dẻo quẹo cái mồm. Lại đây để chị khám xem nào.

Hai chị em lại đùa nhau trên giường, như những ngày còn ở Đà Nẵng. Rồi chị ôm Tâm, rúc vào người nó. Chị bắt đầu kể từ những ngày chị rời xa nó. Hóa ra, chị khó có thai. Chị đã đi chữa nhiều nơi, cả bên tây nhưng vẫn vậy. Vong kinh nguyệt của chị bất thường, dù uống thuốc nam hay thuốc bắc, sang tây điều trị thì vẫn vậy. Trứng rụng bất thường không báo trước, canh ngày đúng thì trứng lép hay không đạt tiêu chuẩn.

Chính vì cái lồn chị đầy mẫn cảm và sự khó có con đó mà chồng cũ chị ngoại tình, mong kiếm thằng con nối dõi. Đó chỉ là một phần lý do, nhưng đó là rào cản của chị đến với người khác, dù có những người tử tế theo đuổi chị. Chị bảo chị đã ngủ phải đến 20 người, nhưng không ai làm chị có thai được. Chị dần chán nản, vì chị biết đàn ông ai chả thích có con. Dù yêu chị lắm lắm thì hạnh phúc đó cũng không trọn vẹn. Chị cứ vật vờ nơi Đà Nẵng kiếm ăn, tránh về nhà để nghe bố mẹ ca thán, cho đến khi gặp nó.

Ngọc kể, khi được nó cứu, Ngọc dường như cảm giác nó sẽ là một mảnh ghép của đời mình. Và quả thật như Ngọc tiên đoán, cái lần cuối cùng đó, Ngọc đã có thai với nó. Cái đêm đó Ngọc như con ngựa hoang chạy loạn tìm người để phối giống. Đã bao nhiêu đêm rồi, cứ đến ngày là Ngọc biết, nhưng chị chỉ đi để cho có, rồi lại quay về căn phòng ôm gối nằm không.

Tâm nhẹ hôn lên trán chị. Nó trầm ngâm không nói lên lời. Người đàn bà này đã phải khổ sở đến thế nào từng thời gian ấy để kiếm tìm hạnh phúc được thực hiện thiên chức làm mẹ của mình.

– Vậy lần đầu tiên của em với chị, cũng là ngày chị rụng trứng phải không.

– Không phải.

– Vậy sao chị làm chuyện đó với em.

– Chị mê trai đẹp không được sao.

Tâm không nói được gì nữa. Nó bóp cái mông chị một cái thật đau. Nó nghĩ nó chả phải trai đẹp như chị nói.

– Em nghĩ chị sao lại làm chuyện đó với em không. Vì chị thích em, thích sự chân thật ngây ngô của em. Em khác những người đàn ông khác luôn tìm cách gần gũi chị với mưu đồ riêng. Em có những sức hút mà em không biết thôi. Em cao ráo, rắn rỏi này, vẻ đàn ông của em thật rõ rệt, lại còn cao to đen hôi nữa… chị thích.

Chị nói xong thì khúc khích cười. Tâm cũng đến chán với những nhận xét của chị, mặc dù nó có phần đúng.

– Vậy sao sau lần cuối đó chị không liên lạc với em nữa. Lại còn đưa em giấy tờ chuyển giao khách sạn. Em có phải không thương chị đâu. Dù chị không có thai em cũng muốn… cưới chị.

– Chị có nói gì em đâu. Chẳng qua chị… nói sao nhỉ… thứ nhất là chị muốn tìm một chỗ dưỡng thai. Chị đưa em toàn quyền xử lý khách sạn vì chị tin em. Người đàn ông của chị, bố của con chị sẽ xử lý vấn đề này tốt nhất. Chị muốn toàn tâm chăm sóc em bé trong bụng mẹ thật cẩn thận. Thứ nữa là do tính của chị. Cuộc sống thăng trầm lang bạt làm chị nhận ra chị không thích hợp làm người phụ nữ của gia đình. Chị chỉ thích làm mẹ, và làm người tình của em thôi.

– Chẳng nhẽ… em không đủ tốt để chị gửi gắm. Hay… chị… thích có nhiều người đàn ông.

– Không… từ khi làm chuyện đó với em chị không làm với ai khác cả. À, quên… còn Phương nữa. Ý chị là chị thích rong chơi, khi nào chị nhớ em thì chị lại về với em. Cái em cần là một người toàn tâm toàn ý chăm sóc em mỗi khi em dậy, mỗi khi em đi làm về. Điều đó thì chị chịu.

– Vậy chị phải gọi cho em chứ. Chị tắt luôn số.

– Cái đó là do chị bị bắt buộc. Cái Phương nó bẻ sim của chị luôn rồi.

– Vậy… cô ấy là ai. Đến giờ em cũng chưa biết rõ.

– Chuyện về cô ấy thì cũng dài lắm. Cô ấy cũng số khổ.

– Chị kể đi, em cũng muốn biết.

– Cái đồ dê này, em thịt người ta xong định chiếm luôn phải không. Cẩn thận kẻo chết vào tay cô ấy đấy. Không đùa được đâu, tốt nhất em nên rút ngay đi.

– Em đã dám ngủ thì sao em sợ. Em muốn biết về người đàn bà mình đã ngủ cùng.

Phương hóa ra là bạn học từ thuở bé với chị Ngọc. Cả hai thân thiết còn hơn chị em ruột. Từ cái lược, cây kim sợi chỉ cũng sẻ chia cho nhau. Ngọc còn đùa sau này lấy chồng thì lấy chồng chung cho đỡ phải xa nhau. Nhưng rồi biến cố đến với gia đình Phương. Bố Phương và mẹ Phương ly dị. Sau đó không lâu mẹ Phương đem về một người đàn ông, bắt Phương gọi là bố.

Người đàn ông đó ban đầu cũng có vẻ yêu quý, chiều chuộng Phương. Nhưng theo thời gian, Phương dậy thì và dần trổ mã, ánh mắt người đàn ông nhìn nàng dần khác. Vào một đêm mẹ Phương phải đi công tác, Phương hôm đó hơi sốt. Người đàn ông đó vào phòng đắp khăn mát cho nàng. Rồi ông ta thủ thỉ, bảo để ông ta lau người cho Phương đỡ sốt. Phương không đồng ý nhưng ông ta cứ lau. Ban đầu chỉ lau tay chân, sau ông ta cởi dần áo Phương ra. Cơn sốt làm Phương mụ mị, nàng cố đẩy ông ta ra mà không được. Rồi ông ta nằm lên Phương, tìm cách nhét cái đó vào bướm Phương.

Phương đau đớn, nỗi đau nhân lên gấp bội khi người đàn ông lộ rõ sự thú tính khi không thương tiếc mà mạnh bạo làm nhục nàng. Phương ê chề, trong nàng có một sự thù hận khôn xiết. Nàng dần lặng yên để người đàn ông đó làm. Mỗi lần ông ta thúc vào là sự thù hận trong Phương càng lớn. Nàng dồn hết sức tàn lết người chạy đi khi ông ta đang tắm táp sau khi phá đi đời con gái của nàng. Phương cứ thế vừa chạy vừa ngã, lại cố đứng dậy lết từng bước về phía nhà Ngọc. Quãng đường không xa, có hơn 3km nhưng đó là quãng đường Phương bảo là dài nhất nàng từng đi. Phương gục ngã khi đến được cửa nhà Ngọc.

Khi Phương tỉnh dậy thì đã là 4 ngày sau. Ngọc bảo Phương biết bố Phương đã dã một đòn thù lên người đàn ông đó. Ông ta đã bị bắt với cái mặt không ra hình dạng và cánh tay bị gãy. Bố Phương cũng bị bắt vì tội hành hung người khác. Phương không nói gì cả trong suốt cả tháng trời. Nàng cũng không về với mẹ mà sống với Ngọc. Bố Phương sau đó bị tù treo nửa năm vì ông đã bị tạm giam cũng 3 tháng rồi. Phương về sống với bố. Từ đó nàng dần thay đổi.

– Vậy cô ấy ghét đàn ông là vì thế.

– Chưa hẳn, chỉ một phần. Còn vì một thằng khốn nữa.

– Sao chị nhìn em. Em có làm gì đâu.

– Chị nhìn để cảnh cáo em. Nếu không có đảm lượng thì đừng gây đau khổ cho Phương.

Khi Phương học đại học, có một chàng trai theo đuổi nàng. Phương hờ hững, nhưng anh ta vẫn lầm lũi theo đuổi, ở bên nàng. Cái ánh mắt chân tình, những cử chỉ nhẹ nhàng chăm sóc dần làm Phương mềm lòng. Nỗi đau mấy năm trước cũng dần nguôi và thành sẹo. Nàng đồng ý làm người yêu anh ta, trong một buổi tiệc nhỏ với nến và hoa thật đẹp.

Phương có tính hay quên, nàng hay quên đồ nên cứ hay mất thời gian tìm đồ đạc. Trong một lần tới chơi phòng người yêu rồi về, Phương lại để quên cái thẻ sinh viên. Mai nàng còn cần thẻ để lên thư viện. Phương quay trở lại, cứ nghĩ vào lấy thẻ rồi về không làm phiền anh. Nhưng Phương đã nghe được thứ không cần nghe, mà thực ra nàng lại cần nghe để biết về bản chất của anh ta.

Anh ta đang ngồi khoe khoang trên điện thoại, rằng là đã sắp chiếm được nữ hoàng băng giá là Phương. Ngày anh ta có thể thịt được nàng, là ngày lũ bạn phải chung chi cho anh ta sau trò cá cược. Phương rụng rời, nàng đâu nghĩ mình lại là đối tượng để những người đó đùa giỡn. Phương thấy rùng mình trước những cử chỉ của anh ta trước kia. Nàng thấy sợ đàn ông, sao họ có thể như vậy với nàng. Phương nhìn ai cũng thấy sờ sợ, sợ cái cảm giác họ nhìn mình, có lẽ họ cũng coi nàng là thứ để thử thách, trêu đùa. Một lũ xấu xa. Phương dần đóng chặt trái tim mình, tạo hình tượng mình thích phụ nữ và ghét cay ghét đắng đàn ông.

Cũng không sai hẳn, vì Phương thích Ngọc. Cuộc đời này Phương còn tin ai, chỉ còn bố và Ngọc. Nhưng bố nàng cũng có cuộc hôn nhân mới, Phương chỉ thi thoảng gặp bố và thăm đứa em nhỏ. Nàng dần coi Ngọc là người mình yêu thương nhất. Một góc nào đó, hai người quan hệ vừa là bạn bè, vừa như một cặp les.

Khi Ngọc thông báo tìm một chỗ để trú tránh khi mang thai, Phương đã dọn ổ chờ nàng. Phương cắt hết thông tin để Ngọc có thể liên lạc, bắt Ngọc ở với mình. Sự đau khổ làm Phương vô tình tự coi mình là đàn ông, và Phương muốn sở hữu Ngọc. Ngọc là những gì quý giá nhất, đáng tin nhất với Phương.

Tâm nghe xong mà chỉ nằm im vậy. Nó cũng không ngờ đời Phương lại như vậy. Thẩn nào ánh mắt nàng ban đầu nhìn nó lại như vậy.

– Vậy chị bảo em làm với Phương, là muốn thay đổi nàng.

– Chị không muốn Phương thay đổi. Có chăng là thay đổi cách nhìn của Phương một chút xíu, để bản thân chị cũng dễ thở.

– Nhỡ đâu không thay đổi được, cô ấy vác dao rượt em thì sao.

– Như chị thấy thì vừa rồi em làm khá tốt còn gì. Nhưng nếu em muốn tiến tiếp thì phải suy nghĩ cẩn thận. Phương như con thú bị thương, nguy hiểm đấy. Em có biết cô ấy vẫn nghiên cứu về trại tù nơi thằng khốn kia đang thụ án không. Phương còn dành tiền mua 1 miếng đất gần đó, cất 1 cái nhà tạm để thi thoảng theo dõi. Chị nghĩ ngày hắn ta ra tù, có thể là những ngày cuối cùng của hắn trên đời này.

– Chị cũng ủng hộ như vậy.

– Không, không đáng như vậy. Nên chị mới muốn thay đổi góc nhìn của cô ấy chút xíu. Còn thằng kia, chị sẽ giúp Phương trả thù, nhưng không phải giết hắn. Chị sẽ cắt phăng cái của nợ kia xay ra, rồi nhét vào mồm hắn, bắt hắn nuốt hết.

Tâm trố mắt nhìn người đàn bà đẹp như ngọc như ngà này. Người đàn bà một khi thù hận thật là nguy hiểm.

– Đừng nhìn chị thế, chị có định làm thế với em đâu hahaa…

– Em cũng không nghĩ chị làm thế với em. Chỉ là… giờ em mới biết phụ nữ cũng thật nguy hiểm.

– Giờ biết cũng chưa muộn đâu. Để chị sờ xem cái đó nó có sun vào không nào.

– Em sẽ chứng minh ngay cho chị đây.

– Ái… cái của nợ… sao nó to được… ối Phương ơi cứu tớ… aaa… thả chị ra, con bé sắp dậy rồi…

– Còn lâu…

– …

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Tâm - Quyển 1

Số ký tự: 0