Phần 71
2023-07-28 06:36:00
Chủ Tịch huyện xuống xã thị sát công tác… Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Tân Chủ Tịch xuống cơ sở hạ tầng. Ngoài Thư ký, chánh văn phòng Đoàn văn Ba Phó chánh văn Phòng Lý Tuyết Hoa đều tháp tùng. Người lái xe vẫn chưa được chọn… Đức đang phân vân… Thư Ký và lái xe không thể khinh suất được, nhất định phải là người của mình. Với bản tính dâm dê. Chủ tịch Đức thích lái xe nữ, hắn dị ứng với lái xe nam… Trước ngày hôm qua trong đầu muốn chọn Ngọc Như nhưng nghỉ kỹ lại thì không nên… Có ai ngu tự đem “gián điệp” để ở bên mình chứ… Thôi tự mình lái là được… Nhưng lần đầu đi xuống xã thị sát… chánh văn phòng Ba nhất định phải tháp tùng nên tinh nguyện làm lái xe… Đức ngồi phía trước, Ngọc Thi và Phó chánh văn phòng Hoa ngồi hàng ghế sau…
Hôm nay Phó chánh văn phòng Tuyết Hoa tỉ mỉ trang điểm… Tóc đuôi gà, áo pull trắng, ngực vung cao, quần Jean bó sát khoe cặp mông căng tròn, cặp đùi thon dài gợi cảm. Đàn ông dâm dê nhìn vào thì 100 người hết 101 người khó mà đi đứng thẳng người. Chủ tịch Đức cũng không ngoại lệ mặc dù đêm qua vừa đại chiến với tam đại mỹ nữ. Hắn lấy kính râm emporio armani đeo vào nhảy lên xe ngồi để không ai phát giác tinh trạng đáng xấu hổ của mình…
Ngọc Thi là đàn bà, đối với đàn bà vô cùng hiểu biết… Nàng nhìn ra nữ Phó chánh văn Phòng này có ý với lãnh đạo của mình… Trong lòng Ngoc Thi cảm thấy chua chua… không thoải mái… Tuyết Hoa cảm nhận được địch ý từ Ngọc Thi nhưng nàng thản nhiên… Hai ba ngày nay nàng thường gọi Quyên, khéo léo thăm dò nhưng Quyên càng dấu thì nàng càng nhìn ra manh mối. Bởi vậy càng quyết tâm đạt được mục tiêu…
Đức nào biết ngay phía sau lưng, có hai mỹ nữ đang đấu tranh tư tưởng vì hắn… Trưa nay có hẹn với Tổng Giám đốc Hồng Ngọc. Gắn tai nghe, hắn lấy di động ra bấm… Muốn biết Tiên đã dò thám gì được về người đàn bà này… Không phải là không biết… Từ Xuân Mai, Mai Thảo, hắn đã có không ít thông tin… nhưng không có gì mất để biết thêm nếu có thể… Hơn nữa, ngoài việc hái ra tiền… Đây cũng là hoạt động mà hắn giao phó cho hai mẹ con Trúc, Tiên.
Những gì Đức lão bản giao, đối với Tiên là quan trọng hàng đầu… Ngày hôm trước nhận được lệnh, ngày hôm sau cả một hệ thống “tai nghe mắt thấy” đều được quy động gửi ra ngoài nghe ngóng… Nếu hôm nay lão bản không gọi, nàng cũng sẽ gọi hắn để báo cáo… Đúng lúc này, hắn gọi tới… Tiên vội bắt máy.
– Việc ra sao rồi… Nói đi.
– “Giang Hồng Ngọc là con nuôi của Trưởng ban Tuyên Giao Nguyễn Văn Đồng… Cô ta có bà mẹ già đang ở viện dưỡng lão… một cô em gái đang du học ở Anh. Là Tổng Giám đốc Công ty Hồng Ngọc, Thắng Lợi… Rất có thể là người đứng sau của hai công ty Đống Đa và Trường Sơn. Lúc nào đi ra ngoài cũng có hai nữ vệ sĩ bảo vệ… Nghe nói hai người này là quân nhân xuất ngũ tên là Hải Yến, Lan Anh… Em chỉ biết có vậy thôi…” Thấy hắn ngắn gọn… Tiên cũng không dám dài vòng… Trực tiếp nói ra những tin tức thu thập được… Tin tức của Tiên không khác gì tin tức của Mai Thảo và Xuân Mai… Trong thời gian vỏn vẹn hai ngày mà thu lượm được ngần ấy tin tức thì coi như là không tệ…
– Vậy là khá lắm rồi…”Nói xong câu này… hắn cúp máy… Tiên sửng sốt… Sao gấp vậy. Lại nghe có tiếng “bíp bíp”… Nàng nhìn màn hình… mỉm cười sung sướng khi thấy hàng chữ: ” Khuya nay muốn thử…”Nhất dạ đế vương”…
Trong xe… không gian nhỏ hẹp… Không tiện nói ra miệng vì sợ người khác nghe nên gửi tin nhắn cho Tiên… hắn muốn tối nay hưởng thụ “Nhất dạ đế vương”… Là cơ sở của mình mà… Phải hưởng thụ cho biết chứ… hắc hắc… Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ có dịp ngâm mình trong hồ rượu đỏ… Wow… nghỉ tới cũng thay đã rồi… Tiên này đúng là nhân tài… Vậy mà cũng nghỉ ra được…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/
– “Chủ tịch Đức, chánh văn Phòng Ba, Phó chánh văn phòng Hoa… Thi Thư Ký… Hoan nghênh đến xã vĩnh Thạnh chỉ đạo công tác…” Xe vừa ngừng, Phó Chủ tịch xã Nguyễn Hải Lý nhanh nhẹn mở cửa, miệng cười hiền hậu… Cũng như Phó Chủ tịch Liễu, Bí Thư Đảng ủy Trịnh Sáng… Đây là lần đầu tiên Lý gặp mặt Chủ Tịch huyện… Cả ba đều chấn kinh… Nghe hắn trẻ nhưng trẻ đến độ không ngờ… Hơn nữa còn là nhân vật phong vân… vừa đến đã gây sóng gió…
Nghe lời của Ngọc Thi… Kiển Chủ Tịch đã cố gắng đơn giản lắm rồi nhưng từ ngày hôm qua, tin tức đã truyền khắp nơi rằng vị Chủ tịch huyện này “một kiếm lấy máu” Mai Văn Trường, rằng “Gió sắp đổi chiều” trên bầu trời Cao lãnh… Ba người lãnh đạo Phòng tài chính huyện vì coi nhẹ Chủ Tịch huyện mà bay chức… Nói tóm lại là tin đồn về hắn rất là khủng bố… Thà tin là có còn hơn là không… Vì vậy ai cũng nơm nớp… Ây da, không được đâu à, lãnh đạo xuống thị sát, anh hoặc chị không có mặt để đón tiếp… Bộ có gì bất mãn sao chứ?
Cho nên Chủ Tịch Kiển có nói sao thì nói… phải tìm cách chường mặt ra chào hỏi một cái cho an tâm… Cũng như ngày Tết vậy… Đem quà tới biếu thì lãnh đạo không nhớ là ai mang cái gì… nhưng mà không đem quà tới thì lãnh đạo biết liền…
Những suy nghĩ này… Đức rành lắm… Thôi kệ đi… cũng tại mình… Hôm qua thông báo hôm nay đến đây… Người ta không long trọng tiếp đón mới là lạ… Rút kinh nghiệm… lần tới cứ đi thẳng đến… Không thông báo gì hết…
– “Chủ Tịch huyện… Ha ha… Đây là Bí Thư Đảng ủy xã… Trịnh Sáng… Đây là Phó Chủ Tịch Phan Thúy Liễu, Phó Chủ Tịch Nguyễn Hải Lý… Trưởng ban Quân Sự… Ngô Minh”Chủ Tịch Kiển giới thiệu ban lãnh đạo xã… ai cũng bắt tay hắn ra vẻ thân thiết… Chủ tịch Đức cũng rất cởi mở bình dị… thân mật chào hỏi từng người… tính hắn là vậy… Không thích quan liêu… cao cao tại thượng… Đặc biệt là lúc bắt tay với Phó Chủ tịch Liễu… có vẻ thân hơn ai hết… ý muốn nói là mặc dù có mâu thuẫn với Thái Hữu Cơ nhưng không có ảnh hưởng gì tới chị.
– “Chủ tịch… Xin mời vào phòng hợp trước là uống trà sau là để chúng tôi có thể báo cáo công tác với cậu…”Sau khi mọi người đã chào hỏi xong… Kiển đưa tay mời phái đoàn bốn người vào phòng họp… Xưa nay… Theo nghi thức là như vậy… Ai dè lần này lại khác… Chủ tịch Đức phất tay…
– Ậy… Không cần… Tôi muốn xuống thăm các thôn ấp trước…
Kiển sửng sốt… nhìn chánh văn Phòng Ba…
– Chủ tịch… Xã Vĩnh Thạnh có 6 ấp… Hòa Thuận (Thủ Ô), Nhơn Qưới, Vĩnh Hưng, Vĩnh Lợi, Vĩnh Bình A, Vĩnh Bình B Vậy anh muốn đi ấp nào trước? Tuyết Hoa mỉm cười nhắc khéo… xã có 6 ấp… Nếu đi hết sẽ không có đủ thì giờ…
– “Ha ha… Vậy… Chủ Tịch Kiển… Vậy tùy ông chọn dùm một xã để tôi đi tham quan”Đức mỉm cười… Ánh mắt Kiển sáng lên… Bí Thư Đảng ủy Trịnh Sáng và Liểu Phó Chủ Tịch nhìn nhau… Trong ánh mắt có chút lo ngại…
– “Đất ở Xã này được hình thành do lượng phù sa do sông Tiền và Hậu bồi đắp nên đất phì nhiêu, màu mỡ. Ngoài ra do nằm trong vùng trũng nên lượng ao, đằm hình thành khá nhiều, đây là một thuận lợi cho việc trồng trọt và chăn nuôi thủy sản.”
Người của xã và bốn người từ huyện xuống họp thành phái đoàn khoảng 10 người… Ngồi trên ba chiếc xe được chừng 10 phút rồi xuống đi bộ. Kiển vừa đi vừa giải thích, ông ta rất thuộc lào địa lí ở đây nên nói rất trôi chảy mạch lạc. Chủ tịch Đức vừa đi vừa lắng nghe, luôn gật gù, rất có phong thái của lãnh đạo… Có điều là hắn không phải cưỡi ngựa xem hoa, chuồn chuồn lướt cánh… Gặp gì cũng chú ý quan tâm, đặt nhiều câu hỏi.
– “Ở đằng kia là công trình gì vậy?” Nhìn thấy gần đó có nhiều xe ủi… Đức ngạc nhiên nhìn Chủ tịch Kiển hỏi… giữa những cánh đồng tươi tốt mà phá đất màu mỡ để xây dựng… Cho dù bất cứ một công trình nào cũng là phí phạm.
– “Mảnh đất này… Aiz… Trước kia bán cho Công ty Trường Sơn để xây một nhà máy xay lúa hiện đại cho toàn vùng nhưng sau đó Công Ty Trường Sơn bán lại mảnh đất cho Công Ty Hồng Ngọc… Nghe nói là sẽ xây nhà máy sản xuất thép…” Kiển lắc đầu tiếc nuối…
– “Nhà máy sản xuất thép?” Đức sửng sốt… Tuy học hành không giỏi nhưng hắn vẫn biết vận hành một nhà máy thép, chuyện xử lý nước thải rất là quan trọng nếu không sẽ ảnh hưởng đến môi trường. Nhưng cho dù nước thải có được xử lý thỏa đáng thì việc xây nhà máy thép ở vùng đất trù phú màu mỡ là một quyết định sai lầm… nếu không muốn nói là ngu xuẩn…
– “Chủ tịch… Việc xây nhà máy thép sẽ làm gia tăng mạnh mẻ GDP của huyện… So với nhà máy xay lúa cao hơn gấp nhiều lần…” Phó Chủ Tịch Liểu giải thích…
Chủ tịch huyện chưởng quản kinh tế. GDP của huyện tăng có nghĩa là Chủ tịch huyện được thành tích tốt… Việc thăng tiến trong tương lai không phải sẽ rất dễ dàng hay sao? Hắn vừa đến đây nhậm chức. Một khi nhà máy thép xây xong thì coi như là được người khác dọn sẵn mâm tiệc… để hắn hưởng dụng… Trước đây hai vợ chồng nàng vì cái nhà máy này đã tốn công không ít… Bây giờ tên nhóc này từ “trên trời” rơi xuống phá vỡ hết mọi kế hoạch thăng tiến của hai người… Thử hỏi nàng làm sao không giận cho được… Nếu không có tên này… Chồng nàng sẽ là Chủ tịch huyện, nàng sẽ là Chủ Tịch xã… Lấy cái nhà máy thép làm bàn đạp đẩy GDP của huyện lên cao… Trong tương lai gần… Thử hỏi vị trí Bí Thư huyện ủy còn ai xứng đáng hơn nếu không là ông xã nàng chứ? Và Chức Chủ tịch hay ít nhất Phó Chủ tịch huyện có ai xứng đáng hơn nàng… Vậy mà một sớm một chiều… giấc mộng tan biến… Phó Chủ Tịch Liểu càng nghỉ càng tức muốn sùi bọt mép.
– “Chủ Tịch Kiển… Ngay bây giờ… Ông mau cho người đinh chỉ công trình này… Chờ tôi xem xét lại…” Đức Chủ tịch sau một hồi trầm ngâm… phát tay nói…
– “Cái gì? Đình chỉ?”… Nghe hắn nói, Liểu cảm thấy choáng váng mặt mày, xuýt chút nữa là ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
– “Chủ tịch… Đây là quyết định của Huyện và Thành phố…”Kiển mừng lắm… Hôm qua ông nghe hắn đối đầu với Thái Hữu Cơ, khai đao với Mai Văn Trường… nên hôm nay tìm cách dẫn hắn đến nơi này… Ông không ngờ hắn liền nhìn ra vấn đề và kết quả còn hơn ông mong đợi… nhưng Kiển cũng cảm thấy áy náy vì mình có thể đã gây phiền phức cho hắn… Vì vậy nhắc nhở vài câu…
– “Có gì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm… Huyện và Thành phố rồi sao? Đây là quyết định sai lầm, không có lợi cho người dân… Ông cứ làm theo đi…” Thấy Kiển màu mè… Đức Chủ tịch một lần nữa ra lệnh…
– “Chủ Tịch Đức… Anh làm như vậy sẽ gây thiệt hại rất lớn cho huyện…” Liểu không muốn “công trình” của hai vợ chồng nàng bị hủy diệt trong tay hắn… nghiêm trọng lên tiếng, mắt nhìn Trịnh Sáng… mong hắn nói một lời… nhưng Bí Thư Đảng ủy đang cúi gầm mặt nhìn mũi giày… câm như hến.
– “Tôi đã nói tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm vụ này… Các vị không cần lo lắng nhiều” Một lần nữa… Chủ tịch Đức vung tay quyết định… Thấy chuyện không đúng mà không sửa thì không phải là hắn…
Chánh văn phòng Bân là người nhút nhát… Nghe Chủ tịch huyện ra lệnh mà đổ mồ hôi lạnh…”Chiến tranh”dồn dập a… Phó chánh văn Phòng Tuyết Hoa phấn khích chờ xem “phim hành động”…
Ngọc Thi vừa mừng vừa lo… nàng biết Chú Kiển sẽ dẫn đến đây… Nếu nhà máy thép thành hình thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng cho môi trường trồng trọt của xã… Nàng không ngờ hắn nhìn thấy vấn đề nhanh chóng và có hành động quyết đoán như vậy, nhưng cũng lo ngại, không biết hắn sẽ làm sao để giải quyết vấn đề… Nhà nàng cách đây không xa, định lên tiếng mời hắn đến ngồi chơi một chút uống ly nước nhưng trong tinh hình này đành phải tạm gác lại, chờ dịp khác.
Chuyến tham quan dừng lại… Chủ tịch Kiến có việc cấp bách quan trọng cần làm… Chủ tịch Đức cùng Thư Ký và chính, cùng Phó chánh văn phòng trở về huyện.
Liểu lấy di động ra gọi, trừng mắt nhìn Trịnh Sáng… lúc muốn cởi quần nàng thì hăng lắm… Khi đụng chuyện thì làm con rùa rục đầu, miệng câm như hến… Uổng công cho hắn đụ bấy lâu nay. Nàng nào biết trong đầu Trịnh Sáng… hiện giờ làm sao giữ mình mới là quan trọng…
Bốn người đang trên đường trở về thì tại Huyện và Thành phố… mọi người một lần nữa xôn xao. Thời đại thông tin hiện đại, chỉ cần bấm nút là thông tin truyền đi. Đai đa số người dân trong huyện nức lòng nức dạ, mới đến hai ngày thôi mà đã dành được không ít cảm tinh… Ai cũng đổ xô lên mạng tìm tòi… không tìm thì thôi, tìm thì moi tới bến, ngay cả chuyên bắn nhau trên quốc lộ, ở khách sạn S. M trước đây khá lâu rồi bây giờ “sống” lại, hình tượng của Chủ tịch Đức bây giờ cao vời vợi…
Giang Hồng Ngọc nghe tin trước là sửng sốt sau đó là mỉm cười… Đã xấp xỉ 12 giờ trưa… Có hẹn lúc 1h30… Còn khá nhiều thì giờ để trang điểm… Nàng liếc nhìn “hộp quà” mỉm cười… Tặng hắn 100 K Mỹ kim làm quà gặp mặt… không biết khi hắn mở họp nhìn thấy tiền đô la bên trong thì cái mặt hắn sẽ như thế nào… Chắc là cũng như tất cả bọn khác, miệng há hốc, hai mắt mở tròn mà thôi và sau đó sẽ hiền lành dễ dại như con chó. Hồng Ngọc nhìn hình hắn trên F. B khẽ bĩu môi…
Gọi điện báo tin chưa đủ, Thanh Tình tất tả tìm em gái để bàn chuyện “cứu” hắn nếu cần… Tưởng Phương Linh sẽ lo lắng hoảng hốt… Ai dè Phương Linh chỉ mỉm cười… với dáng vẻ trời sập cũng không có vấn đề gì lớn. Nàng nói hắn không làm càng… Hắn có lý do của hắn… Khiến Thanh Tình chột dạ, nó không lo sao mình lo chứ…
Gần ba năm đảm nhiệm chức vụ Bí Thư huyện ủy, chưa bao giờ Lâm Tuyết Nga cảm thấy áp lực như hai ngày nay… Trong lòng thầm mắng “thằng mắc dịch” ngựa non háu đá nhưng nàng lại vô kế khả thi… Hắn là bạn trai của Phương Linh, ông bà già chồng hình như rất tán đồng với hắn. Hai lý do này khiến nàng không đứng về bên hắn cũng không được nhưng đứng về bên hắn tức là lộ ra yếu kém của nàng suốt mấy năm qua… Đây là vấn đề Lâm Tuyết Nga vô cùng phiền muộn…
“Cộc”… cộc”… cộc”… Nga đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…
– “Bí Thư… Chủ Tịch Đức có chuyện cần gặp” Thư Ký Ngọc Hà mở cửa bước vào nói… Bên ngoài không ít cán bộ đang chờ để gặp Bí Thư thì Đức Chủ tịch đến có chuyện cần gặp… Ngọc Hà nào dám chậm trễ, vội vàng thông báo.
– “Mau mời…” Miệng nói Thư Ký mời nhưng Nga đứng lên tiến ra cửa… Ngọc Hà thất kinh… Đây là lần đầu Bí Thư Nga ra tận cửa tiếp đón Chủ tịch huyện, đãi ngộ này chỉ dành cho Bí Thư hoặc Chủ Tịch Thành phố…
– “Vào đây… Tôi cũng đang muốn gặp cậu… Ngọc Hà… hơi Chủ Tịch Đức uống gì…” Nga mở cửa, miệng cười tươi, không chút nào là bực bội…
– “Không cần đâu… Chỉ nói chuyện vài phút với Bí Thư là đi liền…” Vừa về đến huyện, đúng giờ nghỉ trưa, từ chối lời mời đi ăn trưa của Chánh, Phó Chánh vân Phòng. Hắn muốn đến gặp Bí Thư Nga để thông báo quyết định tạm thời của mình việc đình chỉ công trình nhà máy thép… Đây là nguyên tắc để chứng tỏ hắn tôn trọng lãnh đạo… Còn vấn đề có ai nói hắn độc quyền, độc đoán thì hắn không quan tâm. Cứ để hạ hồi phân giải.
– “Vậy… Ngọc Hà… chị đi ăn trưa đi… Chủ tịch Đức… mời”… Nga đứng qua một bên nhường lối… hắn đi vào… Nàng khép cửa bước theo… Hai người phân ngôi chủ khách ngồi trên ghế sofa… Ngay sau đó Ngọc Hà đem vào hai chai nước suối để lên bàn… Tuy lãnh đạo nói không cần nhưng đây là lễ tiết… Một Thư ký kinh nghiệm không thể phạm sai lầm cơ bản này.
– “Cảm ơn chị Hà…” Đức gật đầu mỉm cười…
– Không có chi… ừm… Bí Thư… Em ở bên ngoài… Bí Thư cần gì… Cho em biết…
– “Không cần gì nữa… Đi ăn cơm đi…” Nga phát tay… Ngọc Hà mỉm cười, lui ra… khép cửa…
– “Có chuyện gì gì gấp sao?” Đã biết mục đích của hắn… Nga Bí Thư vẫn màu mè…
– “Ha ha… Bí Thư… Chị biết rồi sao còn hỏi… Thôi được… Tôi đến đây là để chính thức báo cáo với chị là tôi quyết định cho ngừng công trình nhà máy thép…” Biết Bí Thư Nga nhu nhược, Đức không khách sáo. Đi thẳng vào vấn đề…
– “Cậu cho biết lý do được không… Đây là quyết định của huyện… Nếu lý do không thỏa đáng… Tôi khó lòng ủng hộ cậu…” Nga nghiêm mặt…
– Môi trường… Bí Thư. Nhà máy thép ảnh hưởng nặng nề đến môi sinh… Đất miền Tây là đất tốt để trồng trọt… Cần phải được tuyệt đối bảo vệ…
– Cậu quá lo xa rồi… Nhà máy thép xây cất rất hiện đại… nước thải được xử lý rất nghiêm ngặt.
– Bí Thư… Chỉ sợ nhất vạn không sợ vạn nhất… Năm 2011 ở Fukushima Daiichi Nhật Bản, Năm 1989 Chernobyl ở Nga đều xảy ra thảm họa… Trước đó ai cũng nói rằng nhà máy điện năng ở hai nơi đó vô cùng an toàn nhưng sau đó thì sao… Bí Thư… Chị cũng biết mà…
– “Nhà máy thép và nhà máy điện hạt nhân là hai cái hoàn toàn khác nhau… Cậu không thể đánh đồng như vậy được…” Nga lắc đầu… Trong lời nói có chút khinh thường kiến thức của hắn…
– “Bí thư… Tôi không phải so sánh giữa hai thực thể mà là muốn đưa ra thí dụ về sự an toàn… Khi tai nạn xảy ra thì hậu quả khó lường… Mong chị hiểu được” Đức kiên nhẫn giải thích…
– “Chuyện này tôi thật sự không thể giúp cậu…” Nga lắc đầu…
– “Bí Thư hiểu lầm rồi… Ở huyện này, Chị là lãnh đạo tối cao. Tôi đến đây để giải thích lập trường chứ không tìm sự đồng thuận… Thôi không làm phiền chị nữa…”Đức đứng lên… tiếp tục nói với người đàn bà này như đàn gãi tai trâu… Hắn không muốn tiếp tục mất thì giờ…
– “Ý… Chủ tịch Đức là sao?” Nga lộ sắc giận… Lần này nàng quyết không vì ông già chồng có cảm tình với hắn, hoặc hắn là BF của Phương Linh mà nhường bước… Công là công… tư là tư… Nàng muốn cho hắn biết rõ không có sự ủng hộ của nàng… Hắn khó mà suôn sẻ trong chiếc ghế Chủ Tịch huyện…
– “Vẫn là câu nói đó… Khi còn là Chủ tịch của huyện này… Tôi nhất quyết đình chỉ công trình nhà máy thép… Bí Thư Nga… Bon appetit”… Đức nói 1 câu tiếng Pháp vừa mới học từ Phó Loan cách đây không lâu… Rồi ngang nhiên bước ra khỏi văn phòng Bí Thư… Thấy Ngọc Hà… Hắn cười rất tươi… Thầm đánh giá đít, vú của mỹ nữ…
Ngọc Hạ vẫn chưa đi ăn cơm… nàng vẫn ngồi bên ngoài chờ lãnh đạo có gì sai bảo… Nghe lõm bõm câu được câu mất… Biết hai lãnh đạo cãi nhau… Nàng kinh hải…
… Tai vách mạch rừng… Chưa đầy 15 phút toàn trụ sở Huyện ai cũng xù xì “Bí Thư và Chủ Tịch”cơm không lành canh không ngọt rồi `.
Mời lãnh đạo Huyện dùng cơm bàn chuyện công, dĩ nhiên là phải đến trước chờ để tỏ lòng kính trọng… Đây là lễ tiết… Mặc dù là mỹ nữ, có địa vị Tổng Giám đốc của hai Công ty lớn, lại là con gái nuôi của Trưởng ban Đồng nhưng không vì vậy mà Giang Hồng Ngọc kiêu ngạo… quên đi lễ tiết này…
Sơ mi lụa trắng, váy, áo vest đen… Toàn bộ trên người đều là y phục của thương hiệu Armani… không dưới 30 Triệu, mùi nước hoa thoang thoảng… Nàng vừa bước vào… Tiếng ồn ào trong nhà hàng bỗng im bặt… Ánh mắt chiêm ngưỡng, dâm dê, thèm khát… tập trung trên người nàng. Nhiều người xù xì, hâm mộ. Nhưng không ai dám có một chút bất kính vì nàng là con gái nuôi của Trưởng ban Đồng và hơn nữa, ngay sau lưng Giang Hồng Ngọc… hai nữ cận vệ vẻ mặt lạnh lùng… Nhìn thấy cũng đủ phát rét…
– “Tổng Giám Đốc Hồng Ngọc. Tất cả đã chuẩn bị xong. Xin mời. Bên này…” Lâm Tuyết Vân thấy Hồng Ngọc, vội vã đích thân đón tiếp… Nàng dành một phòng riêng trên lầu để Hồng Ngọc đón khách quý. Tuyết Vân có chút hiếu kỳ. Được mỹ nữ này đích thân “xuất mã” đón tiếp mời cơm. Thực đơn đặc biệt, đều là những món ăn thượng đẳng của thượng đẳng… Thân phận chắc chắn không tầm thường.
– “Ừm… cảm ơn nhiều”… Hồng Ngọc mỉm cười.
Mỉm cười trả lễ… Tuyết Vân bước lên lầu, đi trước dẫn đường, Hồng Ngọc nối gót, đi sau cùng là hai nữ vệ sĩ. Tuyết Vân dẫn Tổng Giám đốc Hồng Ngọc đến một căn phòng trang trí rất trang nhã, đặc sắc theo văn hóa phương Đông. Trên tường có tranh sơn mài “Vỏng anh đi trước võng nàng theo sau”, các chậu Bonsai, Hoa Lan quý giá… Đây là phòng ăn V. I. P dành cho người giàu và có thân phận… Đại gia “chân đất” và Tỷ phú “giàu mới nổi” thì quên đi… Mặc dù có trả thêm bao nhiêu tiền cũng không thể được đặt chân vào. Đây là phong thái làm ăn của Lâm Tuyết Vân… Chính vì vậy nhà hàng có sắc thái riêng biệt và ngày càng có tai to mặt bự ghé đến.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro