Phần 70
2023-07-28 06:36:00
Trời vừa hừng sáng, Nhân đã thập thò trước cổng khách sạn S. M. Gã nhìn dáo dác tìm hình bóng chiếc xe của Chủ tịch huyện nhưng không thấy đâu cả. Trong bụng rối như tơ vò, theo nguồn tin “tình báo” đáng tin cậy, Đức Chủ tịch đang tạm ở đây mà… Sao không thấy xe vậy? Nhân vừa suy nghĩ vừa đi qua quán đối diện gọi ly cà phê kiên nhẫn chờ. Gã tính rồi, anh Thông nói đúng, phải kiên nhẫn mới được. Sau này có còn được phong quan hay đi ăn mày là cũng nhờ vào lần này… Quyết không thể mất chức Phó Trưởng Phòng được, nhìn tập hồ sơ trong tay, Nhân suy nghĩ phải nói làm sao để Chủ Tịch huyện dằn cơn thịnh nộ mà cho gã một con đường sống.
Vừa bước vào quán, chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên gã thấy dáng người quen thuộc… Nhân sửng sốt… Là Mai quốc dũng, cháu của Mai Văn Trường, thằng này sao lại ở đây? Đụ má… Hiểu rồi… Thì ra là đồng đạo… Nhân không ngờ thằng cháu Mai văn Trường cũng muốn “tiêu lòn đi đêm” ha… gã nhớ người to mồm phản đối Chủ tịch Đức là thằng Quốc dũng này… Aiz… Phải thôi… Người không vì mình trời tru đất diệt. Mai Văn Trưởng sắp không xong rồi… ở đó mà nói tinh thân, nghĩa khí…
Mai Quốc dũng lúc này cũng nhìn thấy Phó Trưởng phòng Nhân… Cá mè một lứa… Đồng bệnh tương liên, Cả hai nhìn nhau cười ngượng nghịu. Anh hiểu tôi, tôi hiểu anh… Từ đó thêm phần thân thiết…
– “Ha ha… Quốc dũng… Anh cũng đến đây à?” Nhân đến gần… thân thiện vỗ vai… ra vẻ hiểu biết…
– “Aiz… Tui cũng như anh thôi… Mình có cái nhà để lo… Không thể không cúi đầu đâu à” dũng phân trần… Hôm qua về nhà, nghe vợ nói cũng phải…”Mình chỉ là cháu thôi í mà… Tuy Chú Trường có công bồi dưỡng mấy năm nay nhưng trong khoảng thời gian này, mình cũng bán mạng không ít cho ông ta rồi… Công gì cũng trả đủ rồi chứ… Bây giờ không có lý nào để ông ta kéo mình xuống nước…” Bởi vậy, sau một đêm suy nghĩ, dũng nhất định tìm Chủ Tịch huyện mong có được cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Không ngờ gặp Phó Trưởng Phòng Nhân ở đây… Đúng là chí lớn gặp nhau…
– Ha ha… Đúng là như vậy… Không ngờ anh cũng có ý nghỉ như tui… Nà… ngồi uống cà phê, ăn sáng… Mình vừa nói chuyện vừa chờ.
Chọn một bàn có vị trí thích hợp để có thể nhìn thấy bên khách sạn S. M. Hai người ngồi xuống gọi đồ ăn sáng, cà phê, vừa chuyện trò vừa hóng bóng dáng của Chủ tịch huyện…
– “Anh có nghe gì không? Người ta đồn là Thái Hữu Cơ không qua nổi con trăng này đâu… Thái Hữu Cơ mới là người mà Chủ tịch Đức đang nhắm… Chú Trường của anh chỉ là đứng lộn hàng, gặp xui thôi… Aiz…” Nhân nhìn quanh… hạ giọng, như sợ người khác nghe…
– “Thì phải rồi… Chuyện nhà họ Thái thì nhằm nhò gì tới mình chứ. Ổng càng già càng lú lẫn… Lo chuyện ruồi bu. Tôi không muốn chết chung với ổng đâu à… Nà, sẵn đây mới nói nha… Ổng chỉ là chú xa thôi… Không có gần gũi gì cho lắm… Đâu có lý nào chết chung… anh nghỉ tôi nói có lý không? Aiz… Nói thiệt nha… Nghỉ cũng đúng… Chủ tịch Đức nhìn vấn đề thật chinh xác… đâu có lý nào ổng giàu như vậy… Chắc chắn có gì đó mờ ám” dũng phân trần, nói sùi bọt mép, hai mắt sáng ngời chính nghĩa…
– “Wow… Tên dũng này đúng là cực phẩm nha” Nhân á khẩu, trợn mắt há mồm trước sự trơ trẽn của “đồng đạo”, tự nhận mình còn kém vài bậc, coi bộ cần phải rèn luyện thêm mới được. Gã vỗ vai dũng.
– Chú anh có cái nhìn như anh thì tốt rồi… dũng à… Tôi thấy trong tương lai, anh sẽ vượt xa chú anh nhiều. Mai này chúng ta liên lạc giao lưu nhiều ha…
– “Tui cũng có ý này… Nhưng anh đừng nói vậy… Tui thấy mình không bằng anh chút nào… Nhân à… Sau này phải nhờ anh chỉ điểm nhiều một chút mới được…” Nghe khen mình… dũng đắc ý “trả lễ” khen lại một câu… Nhưng Nhân có nghe được câu nào đâu, gã vừa thấy chiếc xe của Đức chạy vào bãi đậu xe của khách sạn… Nhân vội vã đứng lên. Móc tiền để trên bàn, hấp tấp băng qua đường… dũng cũng không chậm trễ vội vàng tất tả chạy theo…
Suốt đêm qua… Đem tam đại mỹ nữ của vùng Sông Lam núi Hồng hành hạ dưới cặc, chỉ chợp mắt có vài tiếng đồng hồ vậy mà Đức Chủ tịch mặt mày vẫn tươi rói… không thấy mệt chút nào… Trái lại còn cảm thấy rất sung độ… Giống như lấy lồn làm thuốc bổ vậy. Đêm qua, tuy là từng người một, chưa chính thức “Nhất Long Tam phụng” nhưng cũng xấp xỉ rồi… Coi như là “bài học vỡ lòng” để lần sau ba nàng sẽ không bỡ ngỡ… Vạn sự khởi đầu nan mà. Gia Kỳ hôm nay trở về Cần Thơ, nghỉ một ngày đi khám bác sĩ… Đêm qua hắn “mạnh” quá khiến chỗ đó của nàng ê ẩm, không biết có ảnh hưởng gì không nên muốn hỏi bác sĩ cho chắc ăn. Hắn cần về khách sạn thay quần áo. Hôm nay có nhiều chuyện để làm…
– “Chủ tịch Đức… Buổi sáng tốt lành”. Vừa xuống xe, sắp sửa đi vào khách sạn, chợt nghe có tiếng chào hỏi… Đức giật mình, mới sáng sớm mà, quay người lại, thấy hai người Nhân, dũng đang nhìn mình cười cười…
– “Là hai vị à… Sao đúng lúc vậy…” Đoán biết hai gã này đến tìm mình nhưng Đức vẫn giả mù sa mưa.
– “Chủ tịch… Tôi đến tìm anh với mục đích là có tình huống muốn muốn báo cáo…” Nhân nghiêng mình gần 45 độ nét mặt vô cùng chính nghĩa, hai tay dâng lên 1 tập hố sơ…
– “Chủ tịch… Đây là phần hồ sơ chi thu của những năm gần đây… Mời Chủ tịch tham khảo…”dũng cũng nghiêng mình đưa ra tập hồ sơ… Cả hai hình như đã có chuẩn bị rất chu đáo trước khi tới… Quan trường là vậy, muốn chứng tỏ đã có lập trường “sai lầm” và muốn có cơ hội để “sửa sai” thì không thể nói suông bằng miệng… Phải có cái gì đó để chứng tỏ lòng thành… Mà lòng thành ở đây nhìn thì thấy rất tầm thường nhưng ý nghĩa vô cùng trọng đại…
Cả hai vừa trình bằng chứng không sạch sẽ của lãnh đạo… nói một cách khác là họ chỉ vì bất đắc dĩ “theo lệnh” mà làm việc…
Nước trong thì không có cá, trong quan trường không có ai được sạch sẽ. Ai cũng vậy mà, đôi khi có muốn sạch sẽ cũng không được… Anh muốn thanh liêm anh sẽ bị cô lập và bị đào thải. Ngược lại, anh biết hòa hợp, biết mình vì mọi người mọi người vì mình… để cùng nhau “tiến thối” thì anh sẽ được vào “vòng tròn”… Từ đó cơm no bò cưỡi… Vinh thân, phì gia… Tiền vô như nước… Có tiền thì có lồn thơm để bú… Hoặc muốn em nào bú cặc anh thì cứ chỉ… muốn người mẫu có người mẫu, muốn ca sĩ thì có ca sĩ… Anh có tiền mà… Như vậy anh muốn cái nào? Dĩ nhiên là không muốn bị cô lập và đào thải… Có ai ngu như vậy không? Không cần phải học cao hiểu rộng để hiểu đạo lý này đâu à. Con nít cũng biết mà…
Ậy… chuyện gì cũng có phong hiểm… Cho nên phải biết giữ mình… đề phòng bất trắc để có ngày khi cần thì đem ra làm bùa hộ mạng… Đây là bùa hộ mạng của Nhân, dũng… Chủ tịch Đức muốn “chấn chỉnh” kỷ cương thì đây là món quà quý để chứng tỏ lòng thành của hai người họ. Chỉ mong hắn “giơ cao đánh khẽ”… Họ chỉ là “tép riu” thôi. Là người làm đại sự, anh chỉ muốn “cá lớn”… Loại tép riu không cần phải để ý tới đâu à…
– “Cái gì đây?” Miệng hỏi… Đức mở tập hồ sơ… Trong đó có USB… nhanh chóng liếc nhìn… gấp hồ sơ lại… phất tay.
– Được rồi… hai anh về đi…
Hắn nói xong quay người bước vào trong khách sạn…
– “Anh Nhân… Vậy… vậy có nghĩa là sao?” Dũng lo âu… Chủ Tịch huyện không nói tiếng nào… ý gì đây?
– “Mình về… Yên chí đi… Mình không sao rồi… Cậu ta nhận hai tập hồ sơ, nhất định cần thời gian cho người kiểm chứng… Chừng đó nếu là sự thật… Thì tui với anh OK rồi… Mình có công mà… Đi… Mình về…”… Nhân thở phào… mừng rỡ… Coi như thoát nạn.
– “Vậy hả… Vậy thì tốt quá…” dũng hớn hở… Nghỉ bụng tên Nhân này coi vậy mà lanh lẹ, hiểu biết nhiều. Sau này phải thường xuyên giao lưu mới được. Nhân thì trong đầu nhận xét “Đụ mẹ tuy là “người không vì mình trời tru đất diệt” nhưng thằng này ngay cả chú cũng bán đứng… Sau này tuyệt đối phải cẩn thận đề phòng hắn.
Đã lên đến chức Phó Chủ tịch huyện thì đầu óc nhất định có chỗ hơn người, bình thường trước mặt Thái Hữu Cơ và Mai văn Trường, đôi khi Thông giả khờ, chỉ có bọn ngu mới tỏ ra mình không ngoan trước “lão đại”. Thông không phải là loại người này. Giờ này hắn đang chờ tin tức của thằng em… Chỉ đường đi nước bước cho Nhân mục đích là để thăm dò coi xem phản ứng của Đức như thế nào. Có câu “ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”… Nếu Chủ tịch Đức rộng lượng bao dung mở vòng tay đón nhận thằng Nhân thì sẽ đến lượt Thông vì đại nghĩa diệt bằng hữu… dâng lên món quà lớn hơn. Còn nếu ngược lại thì coi như thằng Nhân gặp xui… Tuy là hai anh em nhưng không thể cùng lúc rủ nhau đi “chết”… Đó là ngu xuẩn.
Nghỉ tới “Bùa hộ mệnh” của mình… Thông an tâm phần nào… Một khi trình lên cho Chủ tịch Đức… Coi như là không có đường quay về. Nhưng mà quay về làm gì chứ… Xem tinh hình này, nhà họ Thái sắp không xong rồi… Nếu không, Mai Văn Trường đâu có lâm tình cảnh này… Có câu “Kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt”… Tình hình bây giờ, Chủ tịch Huyện là người của thời cuộc còn Nguyễn Thông mình là người tuấn kiệt… Nhất định không để bị thiệt thòi a… nghĩ đến đây Thông mỉm cười đắc ý… Ngay lúc này chuông di động reo vang… Là thằng Nhân…
– “Sao rồi mày?” Thông hồi hộp…
– Tui đưa rồi… hắc hắc… Hắn không nói gì… kêu tui về… À nè… đù má… anh biết tui gặp ai không? Đoán thử coi? Hắc hắc… Thằng dũng, châu lão Trường… Không ngờ ha…
– “Hắc hắc… Cái gì không ngờ mậy…”Chim khôn phải biết lựa cành mà đậu”… Chú nó không xong thì nó phải bay đi cành khác thôi… Đời mà mậy.” Thông đắc ý giảng đạo lý của cuộc đời…
– Anh sao anh hai? Chưa nhảy còn chờ chừng nào?
– “Yên chí đi… Tao biết làm sao mà…”Thông cúp máy… hớp một ngụm cà phê, ngồi rung đùi huýt sáo, yêu đời.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/
Tối ngày hôm kia và sáng ngày hôm qua, căn biệt thự của Mai Văn Đồng tấp nập người ra vào viếng thăm chào hỏi. Nhưng từ tối hôm qua đến sáng hôm nay thì vắng như chùa bà đanh. Chỉ cần thêm một hai tuần nữa có thể coi là “di tích lịch sử” của Mai văn Trường được rồi… Đám bạn bè thân hữu trốn biệt. Họ sợ họa lây… Không sợ sao được chứ. CA Huyện, Thành Phố, Tỉnh đang phối hợp điều tra gia tài bất minh của lão… Aiz… rõ ràng là sâu mọt của đất nước mà… Vì vậy, giờ này, ai cũng tỏ ra bất bình, phẫn uất vạch rõ ranh giới với lão…
Mai Văn Trường hiện bây giờ hối hận muốn chết, khóc không ra nước mắt… lão tự giận mình sính cường làm gì… Đã biết hắn có gốc khủng mới được điều xuống làm Chủ Tịch huyện vậy mà mình còn bài đặt so găng… Đụ mẹ… Đúng là ma đưa đường quỷ dẫn lối mà… Chuyện của thằng Thái Hữu Cơ thì có liên quan gì tới mình chứ? Lẽ ra phải thành khẩn hợp tác mới là phải đạo…
Nói nào ngay, lão chỉ muốn “ra oai” một chút để Trần Đức biết rằng ở Huyện Lấp Vò này Mai Văn Trường là lão làng, nếu muốn lập ra thành tích thăng quan phát tài thì phải cần lão ủng hộ. Có như vậy hai bên sẽ hài hòa hợp tác để cùng nhau tiến bộ. Ai dè Trần Đức này vừa “xuất chiêu” đã muốn lấy mạng khiến lão chới với… Ậy, nhưng dù sao cũng là cáo già trong quan trường, lão tin tưởng sẽ có cách giải quyết vấn đề… Mai Quốc dũng còn có chiêu “cứu mạng” thì Mai Văn Trường làm sao không có hậu chiêu để biến nguy thành an chứ… Nếu không được thì lão sẽ kéo theo cả khối người… Chừng đó ôm nhau mà chết thôi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/
Trưởng ban Đồng nằm gối đầu lên cặp đùi thon trắng của Hồng Ngọc, cặp vú nàng cách miệng lão chỉ một gan tay, mắt lão lim dim hít hít mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng… Miệng lão liếm liếm đầu vú này trong khi tay se se đầu vú nọ… Một tay nàng xoa trán, một tay vuốt ve, khều khều con cặc già… Làm như vậy cũng khá lâu rồi mà cặc trưởng ban Đồng vẫn mềm, chưa cứng lên được… Trưởng ban Đồng “lực bất tòng tâm”…
– “Con bú ba đi” Đồng nắm đầu tóc Hồng Ngọc đè xuống… Cặc lão mềm nhưng lòng dâm thì hừng hực… Hy vọng một khi nàng ngậm vào biết đâu sẽ được…
– “Ừm”… Hồng Ngọc ngoan ngoãn, vén tóc, cúi xuống cầm con cặc già mềm như cọng bún… ngậm vào, mút liếm… Nàng làm như cái máy… rất bài bản… Trưởng Ban Đồng có cảm giác đấy, lão rên rỉ… Cặc vẫn mềm nhưng người lão giật giật rồi bắn được một chút vào miệng nàng… Thừa lúc lão đang “phê” nàng nhổ trên khăn giấy rồi làm bộ liếm mép, làm như là đã nuốt rồi vậy, gạt được thì gạt… lúc nào hay lúc đó…
Có còn hơn không, phọt được một chút làm Trưởng ban Đồng cảm thấy thoải mái, lão lười biếng nằm phè ra mắt lim dim ngủ. Chưa được một phút bổng mở mắt ra dặn dò.
– Lấy 50K đô… Bỏ vào hộp bánh làm quà gặp mặt trưa nay… nói với hắn sau này sẽ còn có thêm nếu hắn biết điều…
– Có được không? Hình như hắn rất cứng đầu… 50 ngàn đô… Sợ không đủ làm hắn dao động…
– “Cứ từ từ… không gấp. Con cứ làm theo ba nuôi nói là được” Trưởng ban Đồng ngáp… Vừa phọt xong, lão có chút mệt, buồn ngủ. Hai mắt lim dim.
“Cộc… cộc… cộc”… Có tiếng gõ cửa… Hồng Ngọc khoác áo, đứng lên, hé cửa nhìn ra. Là Bà Quản gia.
– Bên ngoài có Chủ tịch hội đồng nhân dân nói là có chuyện quan trọng muốn gặp ông chủ…
– “Cho hắn vô đi” Tiếng bà quản gia nói khá lớn nên Đồng Trưởng ban nghe được… lão nói vọng ra… Hồng Ngọc quay vào, đỡ ba nuôi ngồi lên, Cả hai quần áo chỉnh tề… Khoản 5 phút sau Bà quản gia dẫn Mai Văn Trường tới…
– “Ngồi đi. Chị Năm. Rót trà cho Chủ tịch Trường…” Hồng Ngọc đứng phía sau Đồng Trưởng ban… đấm vai cho ba nuôi… ra dáng “hiếu thảo”… Nhìn dáng điệu như con gà nuốt dây thun của Mai Văn Trường… Hồng Ngọc mỉm cười… Có chút khinh thường… Nàng biết vì sao lão đến đây…
Chi Năm rót ba tách trà để lên bàn rồi lui ra… Mai văn Trường nhìn bóng chị Năm vừa khuất sau cánh cửa, nóng lòng lên tiếng…
– Lãnh đạo… Ông phải giúp tôi mới được… Nếu ông không giúp là tôi sẽ không xong… Chúng ta đều ngồi chung chiếc thuyền…
– “Ậy… Ngồi xuống uống ly trà đi… Anh gấp gáp cái gì, chuyện đâu còn có đó mà… Trưa nay Hồng Ngọc mời hắn ăn cơm… Tôi dặn đem theo 200K Mỹ Kim làm quà gặp mặt… Anh không cần lo…” Trưởng ban Đồng vỗ vai Mai văn Trường vô cùng thân thiết… Làm như là mọi chuyện đã được giải quyết…
– “Đúng rồi đó Chủ tịch Trường… sẽ không có chuyện gì lớn đâu… Xưa nay cũng vậy mà.” Hồng Ngọc mỉm cười, nói thêm vào.
– Tuy là vậy nhưng lần này… Cái thằng này… Aiz… Tôi thật không biết nó nghỉ cái gì nữa… Kiếm chuyện lung tung… À hay là tôi đi với cô.
– “Ậy… không được… Anh đang bị CA điều tra cũng là vì nó… Bây giờ đi theo Hồng Ngọc… ngồi cùng bàn ăn cơm… Nếu có ai thấy được, anh nghỉ sao? Đừng có làm bậy… Cứ để Hồng Ngọc lo chuyện này là được…” Trưởng ban Đồng phất tay…
– “Vậy được… Tôi theo ý lãnh đạo… ừm… 200k đó, tôi sẽ trả lại cho ông…” Trường cảm thấy an tâm một chút… Hy vọng có thể lấy tiền trấn tai…
– “Từ từ… không gấp… Mình hợp tác bấy lâu nay. 200k thôi mà, có đáng gì… Nà… Về nói với thằng con anh nên thu liễm một chút. Tôi ngày xách xe chạy rong là không được đâu… Tôi nghe nói thằng con anh có chút tranh chấp với Chủ tịch huyện… Như vậy là không đúng. Biết đâu vì chuyện đó mà lửa dẫn tới anh… Aiz… Phải cẩn thận mới được… Tránh voi chẳng xấu mặt nào” Trưởng Ban Đồng lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
– “Hả? Có chuyện này sao?” Mai Văn Trường sửng sốt… mặt lộ sắc giận… Hèn chi lẽ ra nó nhắm thằng Thái Hữu Cơ mới phải… Thì ra là vậy.
– “Chủ tịch Trường… Tôi nghe nói không biết vì lý do gì mà lời qua tiếng lại… Sau đó thì xảy ra chuyện… Cho nên rất có thể là như vậy…” Hồng Ngọc giải thích…
– “Tôi về hỏi nó… nếu là như vậy… Tôi sẽ đánh gãy gió nó…” Trường rống giận… Nếu là sự thật thì đúng là tự chuốc lấy họa… Khi khổng khi không mất toi 200K Mỹ Kim… lão cảm thấy đau hơn bò đá…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/
– “Hi hi… ba nuôi… Ba thật là cao tay…” Trường vừa khuất bóng… Hồng Ngọc đưa ngón tay cái hướng về Trưởng ban Đồng khen ngợi…
– Ha Ha… Con muốn nói 200K Mỹ kim đó hả? Lão này nhiều tiền lắm… Được dịp lấy của lão một chút thôi đâu có gì… Ừm… Bỏ vào họp 100 K đi… Ngày mai nhớ nhắc kheo lão ta trả cho mình 200K… Con bô túi 100K… thích mua gì thì mua ha…
– “Hi hi… ba nuôi ba thật tốt…” Nàng thò tay vào quần Trưởng Ban Đồng giúp lão khởi động…
– “Ậy… để lần khác, Hôm nay… mệt rồi…” Có lòng nhưng không có sức… Trưởng ban Đồng màu mè lấy cớ từ chối… trong lòng tiếc nuối…
Hôm nay Chủ tịch huyện đến xã vĩnh Thạnh thị sát, chỉ đạo công tác. Là Chủ tịch xã, Huỳnh văn Kiển tất nhiên đích thân đốc thúc mọi người bận rộn chuẩn bị công việc tiếp đón. Mặc dù Thư ký Ngọc Thi… Chủ Tịch Đức đã căn dặn nhiều lần cứ coi như là một ngày làm việc bình thường, làm mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ cho dễ nhìn một chút mà là được, không cần rườm rà. Chủ tịch Kiển hiểu biết gật đầu nhưng vẫn tổ chức long trọng một chút… Ông kinh nghiệm nhiều rồi… lãnh đạo nào cái miệng thì nói như vậy nhưng nếu cứ nghe vậy mà làm thì sẽ bị tội “khinh thường” lãnh đạo.
Phó Chủ Tịch Thúy Liễu và Bí Thư Đảng Ủy Trịnh Sáng ngồi trong văn phòng mặt đen như đít nồi. Cả hai đều là thân tín của Thái Hữu Cơ, một người là vợ. Một người là bạn… Chuyện Chủ tịch huyện khai đao ở phòng tài chính huyện, một nhát “lấy mạng” Mai Văn Trường và đối với “lão đại” như nước với lửa khiến tâm trạng cả hai như rơi xuống đáy vực… xã nào không chọn… Vừa nhậm chức hai ngày chọn ngay xã vĩnh Thạnh này thị sát… Đây là một sự trùng hợp hay là “lão quỷ” Huỳnh văn Kiển muốn thừa nước đục quậy chuyện thị uy?
– “Con mụ Ngọc Thi kia dễ gì không nhân cơ hội này đâm ông xã chị một nhát…” Trịnh Sáng… bạn của Thái Hữu Cơ buột miệng nói… gã đang lo sốt vó… Nếu trong trận chiến này… Thái Hữu Cơ thắng thì không sao nhưng nếu lỡ… Sáng thật không dám nghỉ… gã lo ngại tiền đồ bị ảnh hưởng.
– “Nhà họ Thái không phải con chó hay con mèo nào muốn cắn thì cắn… Yên chí đi…” Liễu trấn an Sáng… Thật ra nàng cũng đang lo ngại… Cái ghế Chủ tịch xã của Huỳnh văn Kiển tưởng sắp tới tay ai ngờ nhảy ra một Trình Giảo Kim khiến mọi việc bị xáo trộn.
Sáng còn muốn nói “lần này không phải là chó là mèo mà là Sư tử hoặc Cọp nhưng đành nuốt vào trong bụng… gã đang âm thầm trù tinh…”Chim khôn phải biết lựa cành mà đậu…” Nhà Họ Thái biết đâu sắp hết thời… nếu còn chần chờ rất có thể sẽ bị họa lây… Nhưng bây giờ còn hơi sớm để trở mặt.
Nghỉ tới đây, Sáng liếc trộm Liễu… đụ thì đụ rồi… Nếu mai này thằng Hữu Cơ mà biết được mình đụ vợ nó… Chết không có chỗ chôn a… Vì nghỉ vậy nên trong thâm tâm, Sáng mong cho Thái Hữu Cơ bị Chủ Tịch huyện tiêu diệt thì tốt quá… Coi bộ phải chuẩn bị một chút mới được…
Thái Hữu Cơ và Chủ Tịch xã vĩnh Thạnh Huỳnh văn Kiển có mâu thuẫn vô cùng sâu sắc, Có thể nói là như nước với lửa. Chuyện bắt nguồn từ gia đình của Bùi Minh Thế… Ông này có hai người con gái, chị là Bùi Ngọc Thi, em là Bùi Ngọc Thơ… nhan sắc cả hai chị em đều “bá cháy” trong xã vĩnh Thạnh nói riêng, trong huyện Lấp Vò nói chung…
Bùi Ngọc Thi lấy chồng là Đương, người Cần Thơ… Có một thời gian, Đương ở Cần Thơ xảy ra chuyện nên theo vợ về quê tị nạn sống qua ngày… Thái Hữu Cơ thấy Bùi Ngọc Thi có nhan sắc… muốn dụ dỗ dọa nạt đưa nàng lên giường nhưng không thành công bèn chèn ép Bùi Minh Thế và bà vợ Trần Tuyết Hoa để Ngọc Thi khuất phục trước dâm uy của hắn.
Trong cái rủi có cái may. Huỳnh văn Kiển và Bùi Minh Thế là bạn thân… Kiển luôn chỉ trích Cơ nên hai người không hợp nhau… Thấy gia đình bạn bị Thái Hữu Cơ chèn ép nên ra tay tương trợ. Vì vậy mà Thi cùng Đương chạy thoát được khỏi Cao lãnh… Em gái của Thi là Bùi Ngọc Thơ cũng vì vậy mà chạy ra xứ khác để tránh sự quấy nhiễu của Thái hữu Cơ.
Đụ không được Thi. Thái Hữu Cơ căm hận Huỳnh văn Kiển vì phá chuyện tốt của hắn… Vì vậy luôn coi Kiển là cái gai trong mắt… muốn nhổ đi. Hắn vận động thành công đưa vợ là Thúy Liễu vào vị trí Phó Chủ tịch và gà nhà là Trịnh Sáng vào vị trí Bí Thư Đảng ủy xã vĩnh Thạnh… Gần năm nay, Thái Hữu Cơ hầu như ép Huỳnh văn Kiển thở không ra hơi… Chuyện hạ bệ Huỳnh văn Kiển chỉ là vấn đề thời gian nhưng không ngờ trời không chiều ý hắn…
Ba mươi năm Hà tây… Ba mươi năm Hà tây… Trong lúc Kiển khốn đốn chống trả áp lực từ Thái Hữu Cơ và đồng bọn… Ngọc Thi trở về với tư cách là Thư ký của Chủ tịch huyện… mà là không phải một Chủ Tịch huyện tầm thường… Vừa nhậm chức đã chạm trán nảy lửa với bọn người Thái Hữu Cơ… Có câu “Kẻ thù của kẻ thù ta là bạn ta”… Kiển thấy Đức Chủ tịch rất là hợp rơ vì cùng một chiến tuyến… Hơn nữa lại có Ngọc Thi… coi như là người cùng phe… Kiển bừng hy vọng… cảm thấy dễ thở hơn nhiều…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro