Phần 10
2022-12-19 06:38:00
– “Chị Hạ Vy”, tiếng Khoa nho nhỏ cất lên sau lưng cô giáo.
Hạ Vy giật mình quay người lại phía có tiếng nói. Một nửa dưới thân người Hạ Vy tính từ hai bầu vú trở xuống đã ướt sũng, bộ quần áo ngủ mỏng manh dính chặt vào da thịt. Ánh trăng sáng mờ mờ trên đỉnh ngọn núi phả chút ánh sáng dịu nhẹ làm Khoa ngất ngây trước vẻ đẹp của cô giáo. Cặp vú sừng trâu không bị áo lót che khuất, dính chặt vào vải áo. Chiếc quần dài và quần lót cũng bám chặt theo hình hai chân và háng. Chiếc bụng phẳng lì nhìn cũng khá rõ vì vải áo dính sát vào. Tất cả bấy nhiêu đó thôi, dưới ánh trăng mờ vùng biên cương này, làm cô giáo Hạ Vy trông giống như một nàng tiên nữ trốn thiên đình hạ phàm nghịch ngợm.
Hạ Vy nhận ra người nói là Khoa, nếu là các đồng nghiệp của mình thì cô cũng chẳng phải ngại ngần gì đâu, chuyện tắm đêm dưới dòng suối này đối với các cô giáo Pa Thăm mà nói cũng chẳng phải chuyện bất bình thường. Cách này chính là cách hữu hiệu nhất, nhanh nhất để giải tỏa cái nóng từ trên trong cơ thể phát ra. Cái nóng đó chẳng có cơn gió lạnh nào, chẳng có cái quạt nào có thể làm dịu đi được.
Chỉ có giục mình vào dòng nước mát đến lạnh buốt của Suối Nậm Cha mới dìu dịu đi phần nào mà thôi. Hạ Vy một tay để lên trên che ngang ngực, bởi cô biết, với bộ ngực thả rông, với chiếc áo ướt đẫm nước suối này thì người đối diện sẽ nhìn thấy gì, mờ mờ thôi nhưng vậy cũng là nhìn rồi. Tay còn lại Hạ Vy buông thõng trước háng với ý định che đi phần mu bướm, cô luống cuống như kẻ đang thủ dâm bị ai đó bắt gặp:
– Khoa… Khoa à… Muộn rồi sao em còn ở đây?
Một chân Khoa lội xuống dòng nước, quả thật nước suối Nậm Cha lúc này lạnh đến buốt, nếu ban ngày, nước mát thì đến đêm lại lạnh, có ý định tiến về phía chị Hạ Vy gần hơn nữa. Vừa rồi, mẹ có nói trước khi xuống đây rằng: “Hãy chủ động, bởi không phải cô giáo nào cũng mạnh dạn như Bích Thảo đâu”.
Bì bõm từng bước 1, vừa đi Khoa vừa nói:
– Thế còn chị? Cũng muộn rồi sao chị không ngủ đi.
Thấy Khoa bước từng bước về phía mình, Hạ Vy theo phản xạ giật lùi tiến về phía bờ bên kia, nhưng chân cô nặng như chì, chỉ đưa được 1 bước rồi đứng lại, ở chính giữa dòng suối, nước ngập đến bẹn.
– “Chị… Chị… tắm… cho mát”, Hạ Vy ngụy biện cho lửa lòng hừng hực, cho cơn khát tình, cho ham muốn đàn bà trỗi dậy mỗi đêm trăng sáng.
Chỉ còn cách chị Hạ Vy vài bước chân, Khoa dừng lại, cởi phăng chiếc áo phông không cổ của mình rồi vo thành một cục vứt ngược lên bờ suối, để lộ mình trần, tuy không vai u thịt bắp bởi Khoa là một nhiếp ảnh gia tương lai, nhưng mới độ tuổi trưởng thành, người Khoa cũng không đến nỗi nào.
– Em cũng muốn tắm, trời hôm nay nóng thật đấy.
Cả hai cũng biết, trời đêm vùng cao có bao giờ nóng đâu, kể cả là mùa hè có nắng cỡ nào đi chăng nữa thì đến đêm cũng lạnh hết.
Hạ Vy đứng như trời chồng trồng, cô tự dưng mất hết khả năng suy nghĩ, cô vốn là người sống nội tâm, hiểu chuyện và suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, nhưng trước thân hình trần của một người đàn ông ở cách cô vài bước chân, tự dưng mọi lý trí bay biến đi đâu hết. Cũng phải thôi, dục vọng và ham muốn nó lấn át hết lý trí của cô rồi. Nếu như bình thường, cô hoàn toàn có thể tránh cuộc va chạm này bằng quá nhiều cách, lên bờ bên này, hoặc đi sang bờ bên kia đều được.
Nhưng đằng này, bộ não dường như chỉ để cho có, không điều khiển được tứ chi, mà ngược lại bị toàn thân cô điều khiển. Hạ Vy nhìn chằm chằm vào khoang ngực, vào cái núm tí béo tẹo đen sẫm của Khoa, rồi mắt cô theo phản xạ nhìn xuống bên dưới, cô chẳng nhìn thấy thứ mà phần ngã ba giữa hai chân muốn nhìn nhất bởi cái quần đùi che mất, nhưng trong đầu cô đang chập chờn tưởng tượng vật đó ra làm sao? Dài ngắn to bé thế nào.
Thấy chị Hạ Vy đứng yên tại chỗ nhìn mình, chính Khoa cũng bắt đầu thấy ngượng, đóng vai kẻ chủ động theo lời mẹ dặn, nhưng rồi khi thấy chị nhìn mình như con hổ nhìn con nai, như con báo rừng nhìn con thỏ non, Khoa chưa thể định hình được mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Cậu gọi chị:
– Chị Hạ Vy! Chị Hạ Vy!
Thêm một lần nữa Hạ Vy giật mình, tiếng gọi của Khoa như đánh thức tâm hồn cô, kéo cô trở về với thực tại, để nhớ ra mình là ai, mình đang ở đâu?
– Hả. À ừ. Khoa tắm đi… Chị xong rồi, chị lên đây.
Khoa đứng yên nghe chị nói. Chị nói đi kèm với hành động, bước những bước đi trĩu nặng về lại bờ, điều đó cũng có nghĩa là chị sẽ phải tiến về phía Khoa, vượt qua Khoa mới có thể lên bờ được.
Ông trời có lẽ cũng muốn có một cảnh tượng nóng bỏng xảy ra trên dòng suối này, hoặc nếu như không phải ông trời thì cũng là con ma rừng biên cương đang trêu đùa Hạ Vy, đang thử thách sức chịu đựng của Hạ Vy, một cô gái tuổi gần 30 đã quá lâu rồi chưa được gần gũi đàn ông, nhụy hoa nơi cánh bướm đang ở kỳ tỏa hương thơm ngát. Đáng nhẽ Hạ Vy nên đi vòng lên một đoạn, tránh xa Khoa, nhưng cô không chọn giải pháp như vậy, mà cô lại đi sát người Khoa.
Cô không thể cất thêm một bước nào nữa bởi như có một cái gì đó níu kéo, khi cô bước tới ngang người Khoa thì dừng lại, bởi hương đàn ông, bởi mùi đàn ông ngập tràn bay vào khoang ngực cô làm trái tim cô thổn thức, làm buồng phổi của cô như căng ra hết cỡ, làm đầu ti của cô trở nên tê tái, làm nhụy hoa nơi đầu bướm nhô ra, làm âm đạo mở lớn, làm lỗ hậu môn ríu lại. Tất cả cảm giác đó đánh bật ý muốn rời xa thân hình một chàng trai trẻ tuổi.
Nhưng có vẻ như Hạ Vy vẫn còn một chút lý trí cuối cùng, làm cô không gục ngã mà mạnh dạn chạm vào làn da thịt đàn ông ngay sát bên mình.
Nhưng không sao, chuyện Hạ Vy không dám làm thì đã có người khác làm thay cô. Người đó không ai khác chính là Khoa.
Thấy chị Hạ Vy đứng lại, sát rạt, chính Khoa cũng thoang thoảng ngửi thấy một mùi nồng nàn rất đàn bà, rất giống với mùi của chị Bích Thảo phát ra đêm hôm qua, Khoa lấy hết can đảm để mạnh dạn với hai tay bám vào hai bả vai chị Hạ Vy rồi kéo chặt vào lồng ngực mình.
Bị bất ngờ vì hành động của Khoa, Hạ Vy mất đà, dúi dụi và không còn cách nào khác là bám hai tay mình vào lưng trần của Khoa, bầu vú áp vào ngực Khoa một cách trọn vẹn và gần như là trần trụi.
Ba giây sau, Hạ Vy lấy lại chút bình tĩnh, cô thở hổn hển nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh này, cô định đẩy Khoa ra theo kiểu giãy giụa nhưng không xi nhê bởi vì vòng tay Khoa đã vòng kín lưng cô, ghì chặt cô vào người Khoa:
– Kìa Khoa, buông chị ra, chị phải…
Lời nói của Hạ Vy không kịp thốt ra hết bởi chỉ nói được đến đấy thì miệng cô bị đôi môi của Khoa khóa chặt, lưỡi Khoa lập tức luồn sang tìm lưỡi Hạ Vy vui đùa.
– “Ứ ứ, ớ ớ ớ, ưm ưm ưm”, gần như Hạ Vy đổ sập, buông xuôi tất cả bởi nụ hôn này, khoang miệng cô trào nước bọt giống như là ở bên dưới, bởi không biết từ bao giờ cả hai bàn tay của Khoa chia đều mỗi cái một bên bờ mông căng mọng, vừa bóp vừa kéo háng cô sát rịt vào với háng Khoa, bụng trên Hạ Vy cảm nhận rất rõ cây côn cứng cáp đang tì vào mình.
Mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi Hạ Vy chưa thực sự mất đi toàn vẹn lý trí, sau nụ hôn đầu tiên bất ngờ, Hạ Vy ngoáy khuôn mặt mình để né nụ hôn, nhưng hạ bộ không chống cự mà cứ để dương vật Khoa tì ở đó, cô nói thật nhanh:
– Đừng Khoa, đừng làm vậy… chị… là cô giáo.
Phải, đây chính là thành trì cuối cùng của không chỉ riêng cô Hạ Vy mà là của chung các cô giáo Pa Thăm. “Cô giáo”, hai tiếng thiêng liêng đối với người làm nghề truyền chữ, chính hai tiếng đã ăn vào máu thịt, vào từng tế bào của các cô để rồi cũng hai tiếng đó làm các cô phải chịu đựng những đòi hỏi rất đỗi bình thường của một người phụ nữ.
– Nhưng chị cũng là… phụ nữ.
Khoa dùng hai ngón cái đặt hai bên sườn của chị Hạ Vy rồi móc vào bên trong quần, kéo tuột xuống thật nhanh, động tác kéo quần xuống cũng đồng thời với động tác Khoa ngồi thụp xuống nước, khi chiếc quần nổi kéo được xuống đúng đầu gối của Hạ Vy, ngập trong nước thì cũng là lúc khuôn mặt Khoa ở ngang với tầm bướm của Hạ Vy. Không để mất một giây, Khoa úp mặt luôn vào lồn cô giáo, đám lông lồng loăn xoăn, rậm rạp chạm vào mũi làm Khoa ngứa ngáy.
Hạ Vy mất đi điểm tựa ở trên, theo bản năng, cô bám lấy đầu Khoa để giữ thăng bằng. Cô đã mất kiểm soát, hơi ưỡn lồn về phía trước, hai chân khoằm ra để mặt Khoa trọn vẹn kẹp giữa hai chân mình, cô rùng mình rú lên khi miệng Khoa đã ở giữa hai mép môi lớn, mút một cái như muốn hút hết cả dịch nhờn bên trong bướm vào miệng:
– Úi Khoa ơi… Đừng. Chị sợ… lắm. Mẹ em biết được thì sao?
Vừa nói, Hạ Vy ngước đầu lên phía khu nhà ở của giáo viên, cô biết, ở vị trí này, từ cửa sổ phòng của cô giáo Thương có thể nhìn thấy, còn phòng ở của các giáo viên còn lại bị khuất thì không thể. Và Hạ Vy thấy lấp ló một bóng người ở bên cửa sổ, đang nhìn xuống đây.
Hạ Vy nói sợ, nhưng biểu hiện của cô thì ngược lại, lần đầu tiên biết thế nào là bú lồn, bướm Hạ Vy giật giật liên hồi vì bị lưỡi của Khoa ngoáy mạnh vào bên trong, tay cô không những đẩy đầu của Khoa ra mà ngược lại, kéo mạnh vào bên trong, háng cô hẩy hẩy, một chân cô co lên để hai chiếc quần to nhỏ được giải phóng khỏi một bên chân, vướng ở chân còn lại.
Khoa ngẩng khuôn mặt sũng nước lồn của chị Hạ Vy lên, mũi hít thật sâu hơi lồn đàn bà nứng rồi trấn an chị:
– Chị đừng lo, mẹ bảo em xuống đây.
… Bạn đang đọc truyện Tà áo nơi biên cương tại nguồn: http://bimdep.vip/ta-ao-noi-bien-cuong/
Cùng lúc này, ở trên đỉnh đồi, khu nhà ăn nghỉ giáo viên Pa Thăm, tại ô cửa sổ nhìn xuống đoạn suối nơi đang diễn ra cảnh tượng vô cùng nóng bỏng giữa đêm trăng, là cô giáo Thương.
– “Bắt đầu rồi đây!”, Chẳng có ai ngoài mình nên cô Thương nói hẳn ra thành tiếng, như để tả những gì mình nhìn thấy.
Từ trên cao nhìn xuống, cô Thương thấy Khoa, con trai mình và cô giáo Hạ Vy, động nghiệp mình đứng giữa dòng suối, tất nhiên, ở khoảng cách xa như thế này, cô không thể nhìn thấy rõ nét những gì, nhưng cũng có thể mường tượng được hai người đang làm gì.
Cả Khoa và Hạ Vy đang đứng song song với nhau, úp mặt vào nhau, một chân Hạ Vy vểnh hẳn lên vì được tay của Khoa đỡ, ở phía trên dính lấy nhau, ở phía dưới đang nhấp nhô.
Cô Thương thì thầm:
– Chắc cái Vy đang sướng lắm đây!
Cùng một tư thế ấy, Khoa và Vy làm liên tục gần 10 phút đồng hồ, cũng có thể vì ở giữa dòng suối nên cũng chẳng thể có tư thế nào khác.
Cô Thương căng mắt, chăm chú nhìn những gì diễn ra ở bên dưới, trong đầu cô không biết nghĩ gì nhưng đôi má đỏ hây hây, hơi thở ngày càng trở nên nặng nhọc. Cũng có thể, cô mong người đứng dưới suối kia giờ đây không phải là cô giáo Hạ Vy mà là chính mình, nhưng rồi cô lại lắc lắc cái đầu, vỗ vỗ vào hai má mình rồi tự mắng:
– Không được có suy nghĩ như vậy Thương ơi.
Nghĩ đến đây, cô Thương đổ vật xuống giường, kéo tấm chăn mỏng lên khuôn mặt để che đi nỗi sợ ngày càng lớn ở trong lòng. Sợ mình sẽ vượt quá giới hạn, vượt quá sự chịu đựng của bản thân, sợ mình sẽ vượt qua lằn ranh của đạo đức để tới một thứ cấm kị, đó là LOẠN LUÂN.
… Bạn đang đọc truyện Tà áo nơi biên cương tại nguồn: http://bimdep.vip/ta-ao-noi-bien-cuong/
Mới tờ mờ sáng, khi con gà rừng chưa cất tiếng gáy, khi ông mặt trời chưa ngủ dậy, ló mặt phía đông dãy núi xa xa, khi sương đêm còn đang chập chùng bay lượn lùa vào từng kẽ lá, tiếng ríu rít ở ngoài sân làm Khoa tỉnh giấc, đêm hôm qua, cậu không có giấc mơ mộng tinh nào. Nhìn sang bên cạnh thấy giường trống, không thấy mẹ đâu. Khoa dụi mắt để tỉnh ngủ, khoác thêm cái áo mỏng rồi đẩy cửa phòng bước ra sân, xem có chuyện gì mà mẹ và các cô giáo dậy sớm như vậy. Ngó đồng hồ trên điện thoại thì mới là hơn 2 giờ sáng.
Tất cả các cô giáo, cả cô thực tập Quỳnh Anh nữa đang tập trung ở trước sân, có hai chiếc xe máy Wave Alpha dựng sẵn.
Khoa lại gần mẹ, lén nhìn về phía chị Hạ Vy, thấy chị cũng lén nhìn lại mình một cái nhưng tuyệt nhiên không thấy nói gì, có lẽ chị vẫn còn ngượng ngùng sau chuyện đêm qua trên suối.
– Mẹ, các chị đi đâu mà sớm thế này ạ?
Cô Thương quay sang Khoa nói:
– Sao con không ngủ tiếp đi, hôm nay là Chợ phiên Tả Sín Chài. Mẹ cử 2 cô giáo đi mua sắm những đồ dùng cần thiết, mua bổ sung thêm thực phẩm dự trữ cho mùa mưa sắp đến.
Chợ phiên Tả Sín Chài, 1 tháng họp đúng 1 lần vào ngày 22 âm lịch, tại sao lại họp vào ngày này thì chẳng ai biết, chỉ biết đó là truyền thống từ ngàn xưa của cả dẻo đất vùng biên cương này.
Nhìn không khí tại đây, ngay lúc này thì hình như cô giáo nào cũng muốn đi thì phải. Chợ Phiên vùng cao vui mà, ai chẳng muốn đi. Nhưng vì chợ phiên tháng này vào ngày thường nên không thể ai cũng đi được, phải có người ở lại đứng lớp, với lại cả trường chỉ có 2 chiếc xe máy, 1 cái của cô Thương, 1 cái của cô Như Hoa, hai cô ở trên này lâu nhất.
Lần đi phiên chợ này, 2 cô giáo được cửa đi là Khánh Linh và Thu Huyền. Nhìn khuôn mặt hai nàng thì biết ngay, vui cỡ nào, cái miệng cười ngoác cả ra. Từ lúc dậy đến giờ, chuyện mà hai nàng được nghe nhiều nhất chính là dặn dò của các chị em, nhờ mua hộ cho cái này, nhờ mua hộ cho cái kia. Người thì dặn mua cái lược bí về chải chấy cho các em học sinh, người thì dặn mua hộ tuýp kem đánh răng, người thì dặn mua hộ băng vệ sinh, cái áo, cái quần, v. V. Nói chung rất nhiều không kể xiết mà hai cô phải ghi ra giấy mới nhớ hết được.
Duy chỉ có một thứ, Khánh Linh bắt buộc phải ghi nhớ trong đầu, không được ghi vào giấy, đó là lời căn dặn của cô phụ trách điểm trường. Vừa rồi, cô Thương có kéo Khánh Linh ra một góc sân trường rồi thì thầm vào tai:
– Lần này xuống chợ phiên, em tìm vào cửa hàng bán thuốc tây của người miền xuôi, mua cho chị… một hộp to… bao cao su.
Khánh Linh còn tưởng mình nghe nhầm, cô ở trên đây cũng ngót cả chục năm, trải qua biết bao nhiêu cái mùa rẫy cũng chưa bao giờ biết đến chuyện các cô giáo Pa Thăm phải dùng đến bao cao su, bởi, có đàn ông đâu mà dùng. Rồi thoáng trong đầu Khánh Linh nghĩ đến một chuyện hết sức bậy bạ nhưng rồi chợt xua tan ngay bởi người đàn ông duy nhất sống trong đám đàn bà con gái này là Khoa, không lẽ cô Thương và Khoa làm chuyện ấy, nhưng họ là mẹ con cơ mà, không thể có chuyện đó được.
Thấy ánh mắt Khánh Linh nghi ngờ, cô Thương đả thông ngay:
– Không phải dùng cho chị, chuyện này về nhà chị nói cho em nghe sau.
Trong tất cả các cô giáo Pa Thăm, tính chính xác ra, ở thời điểm hiện, duy nhất chỉ có Khánh Linh là có chồng, còn lại đều không chồng cả, vì vậy, cô Thương tin tưởng nhờ Khánh Linh mua bao cao su, không phải dùng cho mình, mà chính xác là để Khoa dùng.
Trở lại với sân khu nhà ăn của các cô giáo, Khoa thấy đấy là một cơ hội rất tốt để mình khám phá chợ phiên vùng cao, một nét đặc sản của đồng bào dân tộc, không bỏ lỡ cơ hội vì chợ phiên 1 tháng mới diễn ra có 1 lần, Khoa thưa với mẹ:
– Mẹ, mẹ cho con đi cùng các chị được không? Con muốn đi chợ phiên để tác nghiệp ạ.
Tất cả im phăng phắc, đặc biệt là Thu Huyền, một trong hai người được cử đi phiên chợ lần này, chờ tiếng trả lời của cô phụ trách điểm trường:
– Nhưng…
– “Đi mà mẹ”, Khoa nài, “Chợ là nơi giao lưu các văn hóa, các dân tộc, con muốn tới đó để chụp ảnh”.
Nghe cũng có lý, với lại nếu chờ đến phiên chợ sau, để Khoa đi cùng với mình thì sợ rằng quá muộn, Khoa sẽ về xuôi mất, thế nên cô Thương gật đầu:
– Vậy nhanh vào chuẩn bị đi, con đi chung xe với Thu Huyền.
Trong khi Khoa hí hửng chạy vào bên trong chuẩn bị quần áo thì cô Thương quay ra Thu Huyền, cô nàng 28 tuổi xinh đẹp nhất trong các cô giáo Pa Thăm:
– Huyền này, để Khoa đi cùng em, để nó chở em vì em đi xe máy vẫn chưa thạo lắm. Đồ mua được thì để Khánh Linh chở. Hai đứa nhớ đi cẩn thận, đi sớm, về sớm, mua nhanh rồi về trường không tối muộn đường khó đi. Với lại cũng sắp mùa mưa rồi, mưa bất chợt đường trơn lắm, không đi được đâu.
Thu Huyền lẳng lặng gật đầu, đây không phải là lần đầu tiên cô đi chợ phiên, nhưng là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vị trí lái xe máy, mới biết đi xe được ít thời gian, lại không đi thường xuyên nên tay lái Thu Huyền còn non, cô biết, đường đến chợ phiên xa xôi, lại nhiều dốc, nhiều vực, nhiều suối nhiều khe, ngồi đằng sau người khác lai cô toàn phải nhắm mắt vì sợ. Nay may quá, có Khoa đi cùng, lại cầm lái thay cô, còn gì bằng.
… Bạn đang đọc truyện Tà áo nơi biên cương tại nguồn: http://bimdep.vip/ta-ao-noi-bien-cuong/
Quả thực, đường tới chợ phiên không hề đơn giản chút nào, Khoa cầm lái 1 xe, ngồi sau là cô giáo Thu Huyền, cô giáo Khánh Linh cầm lái một xe, khởi hành từ lúc hơn 2 giờ sáng, lúc trời còn tối om, phải lò dò từng tí một để vượt hết con đèo này đến con dốc kia, xe băng qua không biết bao nhiêu con suối cạn, con khe. Có những đoạn đường sát rạt bên sườn núi, một bên là vách đá cheo leo, một bên là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Chỉ cần non tay lái, hoặc bất cẩn một chút thôi là không biết hậu quả sẽ thế nào.
Cứ thỉnh thoảng, Khánh Linh lại phải đi ngang qua Khoa rồi dặn dò trong lo lắng:
– Khoa đi chậm thôi nhé, đường dốc nguy hiểm lắm đấy. Mình đến chậm một chút cũng không sao đâu.
Khoa chăm chú bám chặt tay vào hai cần lái, ở đằng sau, chị Thu Huyền hình như sợ rơi ra khỏi, cũng không ngại ngần gì mà bấu chặt vào hai bên sườn Khoa, có đoạn dốc đứng, chị ôm chặt lấy làm bầu vú cọ cọ vào lưng Khoa. Nhưng Khoa cũng chẳng có để ý gì cho lắm, bởi đây không phải là cuộc dạo chơi bên hồ, đây là tính mạng con người.
Khi trời tảng sáng, mờ mờ ánh mặt trời xuất hiện, thì hình như sắp đến chợ phiên, lác đác Khoa thấy các đồng bào dân tộc cuốc bộ bên lề đường, ngày một đông hơn, đường cũng bằng phẳng dễ đi hơn làm Khoa cảm thấy thoải mái một chút, cậu hỏi chị Thu Huyền:
– Sắp đến rồi phải không chị?
Thu Huyền ở đằng sau trả lời:
– Ừ, khi nào nhìn thấy đông đồng bào dân tộc thì là sắp tới chợ phiên. Chợ phiên Tả Sín Chài tập trung đồng bào của gần như nửa huyện Sìn Hồ, mạn giáp biên, đông đồng bào dân tộc lắm. Họ thường phải mất tới 1 vài ngày đường mới tới được nơi, những người bây giờ mới tới thường là ở gần đây, họ đi từ đêm hôm trước. Còn đồng bào ở xa thường tới chợ phiên từ tối hôm qua rồi.
Quả thực, bên đường, qua cách ăn mặc, có rất nhiều dân tộc khác nhau, họ đi thành từng tốp từng tốp, thường đi cả gia đình, già trẻ lớn bé đi tất. Chợ phiên là bản sắc dân tộc, là nét đẹp truyền thống của đồng bào vùng cao. Ở chợ phiên, không chỉ là mua – bán, trao đổi các sản phẩm theo truyền thống tự cung tự cấp khép kín từ xa xưa, mà còn nơi giao lưu văn hóa giữa các dân tộc với nhau, giữa đồng bào vùng cao và đồng bào miền xuôi. Cả gia đình đi, nhưng mỗi người một mục đích, các bà mẹ, bà vợ thì đi chợ để mua sắm. Các ông chồng thì đi chợ để giao lưu uống rượu, ăn thắng cố, thổi khèn, múa may. Trẻ em theo bố mẹ đi chơi chợ, thanh niên nam nữ đến chợ để giao lưu tìm bạn tạo nên một khung cảnh tươi vui sắc màu.
Khi sắp đến chợ, Khoa phải đi xe chậm lại để vì người quá đông, trong tai Khoa, rõ mồn một tiếng của một người đàn ông người Mông, đang kéo vợ, kéo con đi mà như chạy về phía trước:
– A, tới cái chợ phiên rồi. Tao được uống cái bát rượu ngô thơm nồng, được ăn cái bát thắng cố nóng hôi hổi sôi sùng sục bên bếp lửa rồi. Đi nhanh lên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro